Vũ Luyện Điên Phong

Giống như Dương Khai đem lĩnh vực lực lượng không gian của bản thân dung hợp vào thế tràng, Tô Nhan cũng đem ý cảnh băng tuyết dung hợp vào trong thế tràng, nàng hiển nhiên đã sơ bộ nắm được huyền bí của băng hàn, lĩnh vực được thế tràng huyền diệu.

Lẳng lặng ngắm nhìn một hồi, phát hiện Tô Nhan cũng không có ý muốn thu công, hẳn là tu luyện đến điểm quan trọng. Dương Khai không đi quấy nhiễu nàng, mà khoanh chân ngồi xuống, duỗi tay vào hư không trước mặt, vẽ từng cái linh tuyến. Linh tuyến ngưng tụ từ thánh nguyên tổ hợp theo quy luật bài bố nhất định, từ từ hình thành một pháp trận thâm sâu.

Nhìn một hồi, trên mặt Dương Khai lộ ra thần sắc không hài lòng, đưa tay phất một cái, đem pháp trận kia xóa đi, lại tiếp tục vẽ trong hư không. Pháp trận này, là hắn vừa mới học được từ chỗ Dương Việm, chính là xây dựng pháp trận không gian cơ sở, dựa vào pháp trận này, lại phối hợp với chút tài liệu đặc biệt, liền có thể thiết lập thành pháp trận không gian truyền tống.

Đối với pháp trận, Dương Khai chưa từng xem qua. Nhưng hắn có ưu thế mà người khác không có, đó là tinh thông lực lượng không gian, cho nên chỉ nghiên cứu pháp trận không gian vẫn là không thành vấn đề, hơn nữa, còn có Dương Viêm dốc lòng chỉ bảo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Dương Khai hoàn toàn quên mình, thần thái càng ngày càng chuyên chú. Cũng không biết là vẽ ra bao nhiêu trận pháp cho đến tận một khắc, hắn mơi lộ ra thần sắc hài lòng, thần niệm vừa động, liền rót lực lượng không gian của mình vào trong pháp trận kia.

Ong một tiếng nhỏ vang lên, trên pháp trận lóe lên ánh sáng kinh người, cả pháp trận xoay tròn với tốc độ quỷ dị. Từng tia lực lượng không gian dao động rõ ràng, từ trong pháp trận thoải mái đi ra!

Dương Khai nhếch miệng cười. Quả nhiên sau khi nắm được lực lượng không gian.


Nghiên cứu loại pháp trận đối ứng này có hiệu quả làm chơi ăn thật, nếu như đổi thành những loại pháp trận khác. Dương Khai cho dù trải qua học tập hệ thống, cũng không nhất định có thể trong thời gian ngắn khắc họa hoàn chỉnh. Sau khi nắm được cơ sở này, còn lại chính là lợi dụng tài liệu kiến tạo khung pháp trận, đem cơ sở này cùng khung dung hợp với nhau, lại phối hợp hai tòa trở lên, pháp trận không gian tương liên lẫn nhau, liền có thể thực hiện truyền tống trên khoảng cách. Dương Khai thờ phào nhẹ nhõm.

- Đây là pháp trận không gian sao? Tiếng Tô Nhan bỗng nhiên từ một bên truyền đến. Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện không biết từ lúc nào nàng đã tu luyện xong, đang lẳng lặng đứng bên cạnh mình, nhìn chằm chằm vào pháp trận lóe sáng quay tròn kia, ôn nhu hỏi. -Ân Dương Khai gật gật đầu, đưa tay đem Tô Nhan kéo vào trong lồng ngực mình, nhẹ giọng hỏi:

- Tu luyện thế nào rồi? -Khá tốt, ước chừng sắp có thể đem thế tràng tu luyện đến cảnh giới đại thành. Tô Nhan dựa vào người Dương Khai, trên mặt nổi lên thần sắc hài lòng, hơi thở như lan:

- Đều nhờ có sư đệ ngươi cho những Vực Thạch kia, nếu không có những thứ đó, ta không có khả năng tiến triển nhanh như vậy -Vực Thạch có rất nhiều, nàng không cần dùng tiết kiệm. Dương Khai nhẹ nhàng mỉm cười, thể xác và tinh thần vô cùng buông lỏng. -Uh, huynh lần này tới tìm ra. Có chuyện gì sao?

- Không có, chính là đã lâu không gặp, tới thăm nàng một chút. Dương Khai hắc hắc mỉm cười. Tô Nhan nhẹ nhàng gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn mây trôi trên trời, mi mắt hơi nheo lại,thân thể mềm mại dựa vào lồng ngực Dương Khai, đổi một tư thế thoải mái. Dương Khai ôm nàng, cũng không lên tiếng nữa, cùng Tô Nhan ngẩng đầu nhìn trời. Dưới đại thu màu bạc, tuyết đọng chảy xuống, vạn lại câu tĩnh, tình cảnh lúc này, như thơ như họa. Xa xa, Thanh Nhã tựa hồ đến thăm Tô Nhan, nhưng vẫn chưa lại gần, nhìn thấy một màn ấm áp này, mím môi cười, lặng lẽ xoay người rời đi.

… Nửa tháng sau, trên Vô Ưu Hải, tổng đà của Hải Điện, Hắc Tiều Đảo. Hắc Tiều Đảo là một trong những hòn đảo lớn nhất trên Vô Ưu Hải, diện tích lớn đủ để chiếm cứ tiền tam chi liệt, khó khăn nhất là, linh khí thiên địa trên Hắc Tiều Đảo không tầm thường, cho nên Hải Điện mới đem tổng đà thiết lập trên hòn đảo này. Là tổng đà sở tại, đương nhiên là đề phòng thâm nghiêm, trên hòn đảo, thỉnh thoảng lại có võ giả bay qua bay lại trên trời, dò xét bốn phía, bên cạnh hòn đảo, cũng có đệ tử Hải Điện trông coi, những người không có nhiệm vụ đều không được đi vào. Dương Khai thản nhiên bay đến, hạ xuống Hắc Tiều Đảo. Lập tức liền có một đội đệ tử Hải Điện xông tới, người cầm đầu thần sắc bất thiện nhìn Dương Khai, miệng quát lớn:

- Người nơi nào, hãy xung tên! Địa bàn của người ta, Dương Khai cũng không muốn phô trương quá mức, hơi ôm quyền nói:


- Dương Khai tông chủ Lăng Tiêu Tông, trước tới thăm viếng Sa Lão tiên sinh, thực hiện ước định trước đây với Sa Lão tiên sinh, xin mấy vị thông báo một tiếng.

- Tông chủ Lăng Tiêu Tông?

- Tới gặp Sa sư tổ?

Đội võ giả này lập tức ồ lên, người dẫn đầu lại quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới dường như là muốn nhìn một chút xem hắn rốt cuộc có nói sai không, phóng ra thần niệm, quét mắt trên người Dương Khai. Nhưng tìm tòi trên dưới, căn bản không phát hiện ra mức độ của Dương Khai, lập tức hiểu rõ Dương Khai là cường giả không phải hắn có thể dò xét được, thần sắc không khỏi nghiêm nghị rất nhiều, trầm ngâm một lát nói:

- Ngươi nếu biết Sa thúc tổ trở về, xem ra đúng là quen biết với Sa thúc tổ, nhưng Sa thúc tổ mới trở về Hải Điện không bao lâu, bận rộn nhiều việc, rốt cuộc có thể gặp hay không, ta còn phải xin chỉ thị của lão nhân gia. -Không sao, ta ở đây đợi. Dương Khai thần sắc hiền hòa. Võ giả dẫn đầu kia gật gật đầu, chỉ thị võ giả khác trong đội tiếp đãi Dương Khai, lúc này mới lấy la bàn truyền tin ra, rót thần niệm vào trong. Một lát sau, la bàn truyền tin trên tay người này xuất ra thần hồn dao động, người kia nhanh chóng dò xét, chốc lát, biểu tình cổ quái nhìn Dương Khai nói:

- Ngươi ở chỗ này đợi một lát, sẽ có người tới gặp ngươi. Dương Khai cau mày, lặng lẽ nói:


- Được!

Hắn theo bản năng cảm thấy, chuyến này có thể sẽ không quá thuận lợi. Hơn nữa người tới gặp mình, có thể không phải là Sa Hỗ! Dù sao với giao tình của mình và Sa Hỗ, nếu là hắn biết tin tức, tại sao lại để mình đợi ở đây? Chỉ sợ sớm đã lệnh cho người, nhiệt tình nghênh tiếp đón vào. Bên trong Hải Điện dường như có chút rung chuyển a! Dương Khai như có điều suy nghĩ, nhưng chuyện của người ta không liên quan tới hắn, hắn chuyến này đến đây, chỉ là hoàn thành ước định với Sa Hỗ, để vật tư nội lục và đáy biển sâu bù đắp lẫn nhau, điều này đối với tương lai phát triển của Lăng Tiêu Tông, là trợ giúp rất lớn.

Quả nhiên như suy đoán của Dương Khai, hắn đứng tại chỗ chờ không đến một khắc, liền nhận ra có một nhóm cường giả Phản Hư Cảnh hướng bên nay bay tới, nhưng là khi hắn cảm nhận được, trong đám người kia không có bóng dáng Sa Hỗ. Một lát sau, đám người kia liên in vào tầm mắt Dương Khai. Một võ giả cầm đầu có tu vi cường đại Phản Hư tam tầng cảnh, là một lão giả sắc mặt đỏ sẫm, nhẹ nhàng hạ xuống mười mấy trượng trước mặt Dương Khai, một cặp mắt vẩn đục quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới vài lần, lúc này mới mạn bất kinh tâm ôm quyền:

- Xin hỏi các hạ là tông chủ Lăng Tiêu Tông? -Không sai, chính là Dương mỗ, lão tiên sinh là… Dương Khai ôm quyền đáp lễ. -Lão phu là Tề Vân Hải tam điện chủ Hải Điện! Lão giả thản nhiên nói. -Thì ra là Tề điện chủ!

Dương Khai nhướng mày, hắn và Hải Điện tuy rằng qua lại không nhiều, nhưng cũng biết Hải Điện tổng cộng có ba vị điện chủ, Tề Vân Hải này hiển nhiên là một trong số đó. -Nghe nói Dương tông chủ tới là vì gặp Sa sư thúc Hải Điện ta? -Đúng vậy, Dương mỗ cùng Sa lão tiên sinh từng có ước định, không biết Sa lão tiên sinh hắn… -Sư thúc mất tích hơn 300 năm, vừa mới trở về Hải Điện, thể xác và tinh thần mệt mỏi, đang nghỉ ngơi ở trong, chỉ sợ là không thể gặp Dương tông chủ. Tề Vân Hải thần sắc lạnh nhạt -Dương tông chủ ở xa tới là khách, nếu là không chê, không ngại vào trong ngồi một lát thì thế nào? Lão phu tuy sống lâu dưới đáy biển, nhưng cũng nghe đại danh của Dương tông chủ và Lăng Tiêu Tông đã lâu, vẫn vô duyên chưa được gặp, vì chuyện này mà áy náy, Dương tông chủ lần này đến đây nhưng thật ra là khiến lão phu được đền bù mong muốn.

Lời nói của hắn nhiệt tình, nhưng ngữ khí lại không nóng không lạnh, hiển nhiên không phải là thật tâm muốn Dương Khai vào trong ngồi một chút. Dương Khai nhìn nhìn Tề Vân Hải như cười như không nói:

- Đây thực là lạ, nửa tháng trước ta và Sa lão lúc chia tay, lão vẫn khá tốt, sao hôm nay thể xác và tinh thần lại mệt mỏi? Hơn nữa giữa ta và lão có ước định, bổn tông chủ lần này tới chính là vì thực hiện ước định, xin hỏi Tề điện chủ, Sa Lão không thể gặp ta, là ý của Sa lão sao? Tinh quang trong đôi mắt vẩn đục của Tề Vân Hải nhoáng lên một cái, không có chính diện trả lời, mà là ngữ khí bức người nói:


- Dương tông chủ nói lời này là có ý gì?

- Không có gì. Dương Khai bĩu môi,

- Ước định giữa ta và Sa lão, chẳng những đối với Lăng Tiêu Tông ta rất có lợi,mà đối với Hải Điện các ngươi cũng có lợi rất lớn, chỉ có điều miếng ngon đưa đến miệng, các ngươi lại muốn cự tuyệt, vậy bổn tông chủ cũng không phụng bồi, trên Vô Ưu Hải, cũng không chỉ có một thế lực nhà các ngươi! -Ngươi dám cả gan cùng Hải tộc cấu kết? Tề Vân Hải nghĩ trong chớp mắt, sắc mặt đại biến.

- Cái gì gọi là cấu kết?

Dương Khai cười lạnh một tiếng,

- Đừng đem cái mũ ấy chụp lên đầu bổn tông chủ đi, cáo từ! Dương Khai một bụng căm tức, lần trước trên Hà Quang Đảo, Bàng Chấn truyền tin tức trở về Hải Điện tổng đà, hắn đợi đã lâu, về phía Hải Điện cũng không có hồi đáp, chuyện đó cũng thôi đi, không ngờ tới hôm nay đích thân đến đây, vẫn bị người ta ngăn ba nhiễu bốn, hơn nữa ra mặt còn là một tam điện chủ, tới một mức độ nào đó đã có thể đại diện cho ý nguyện của toàn thể Hải Điện. Hải Điện nếu không muốn cùng Lăng Tiêu Tông làm cuộc trao đổi này, Dương Khai cũng không cần thiết phải đi cầu bọn họ.

- Cấu kết với Hải tộc còn muốn đi? Tiểu tử ngươi nếu không nói cho rõ, hôm nay đừng nghĩ muốn rời khỏi Hắc Tiều Đảo! Một tiếng gầm uy nghiêm bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền đến, thanh âm rơi xuống, một nam nhân trung nhiên thân hình to lớn đã xuất hiện bên cạnh Tề Vân Hải, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai. Dương Khai còn chưa có bày tỏ gì, bên trong Hắc Tiều Đảo lại truyền tới một tiếng rống giận kinh thiên động địa:

- Càn rỡ, Dương Khai là khách của lão phu, ai dám vô lễ? Nghe được âm thanh này, Dương Khai nhếch miệng mỉm cười, không vui trong lòng cũng tiêu tán rất nhiều, cuối cùng hắn cũng không có nhìn lầm Sa Hỗ, khi đã nhận ra mình tới liền lập tức ra mặt bảo hộ. Nhưng tình hình trước mắt có chút phức tạp a, Dương Khai trong lòng âm thầm tự đánh giá. Hắn không chuẩn bị xen vào chuyện của người khác, chỉ là lẳng lặng đứng tại chỗ chờ, muốn nghe xem Sa Hỗ rốt cuộc nói thế nào. Bên kia, Sa Hỗ khí thế bừng bừng bay tới, chỉ tốn thời gian cực ngắn đã hạ xuống bên cạnh Dương Khai, sắc mặt giận dữ, hung tợn trừng mắt nhìn Tề Vân Hải và người trung niên to lớn kia. Tề Vân Hải dường như có chút không dám đối mặt với Sa Hỗ, ánh mắt tránh né, mà nam nhân to lớn kia lại vui mừng không sợ, không lùi bước chút nào nào mà cùng Sa Hỗ nhìn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận