Vũ Luyện Điên Phong

Bữa tiệc linh đình, không ngừng có võ giả tới mời rượu, Dương Khai ai đến cũng không từ chối, nụ cười khiêm hòa, thần tình ung dung, đổi chén cụng ly cùng những người mời rượu kia, mọi người đều sinh lòng quý mến hắn.

Thỉnh thoảng chuyện trò vui vẻ cùng Cổ Kiếm Tâm, ngẫu nhiên liếc nhìn cảnh múa đẹp không sao tả xiết phía dưới.

Thời gian cực nhanh, uống rượu đến say sưa, bầu không khí bên trong đại sảnh càng thêm náo nhiệt.

Các võ giả đa số đều là hạng người hào sảng phóng khoáng, loại tiệc rượu không có gì câu thúc này dĩ nhiên là thành nơi tốt để bọn họ phát huy tính tình, phía dưới các võ giả đi theo Cổ Kiếm Tâm kia mỗi người đều thoải mái chè chén, cười đùa ha hả.

Cổ Kiếm Tâm tuy rằng uống không ít, nhưng cũng không say, trong khoảng thời gian này hắn luôn luôn quan sát Dương Khai.

Trong Tinh Vực bỗng nhiên ngang trời toát ra một nhân vật xuất sắc như Dương Khai, tất nhiên Cổ Kiếm Tâm vạn phần tó mò muốn biết về hắn, nên thông qua bữa tiệc rượu này dò xét chút ít đầu mối.

Nhưng làm cho hắn thất vọng là, hắn cũng không có phát hiện tin tức gì hữu dụng.

Dương Khai đang nhìn xuống những thiếu nữ tuổi thanh xuân dịu dàng ca múa phía dưới kia, ánh mắt trong suốt, không có mảy may dục niệm, lúc uống rượu với bọn thuộc hạ của mình, cũng luôn biểu hiện vô cùng đúng mức.

Nói tóm lại, Dương Khai đúng là một nhân vật đáng để kết giao.

Rượu chừng ba tuần, Cổ Kiếm Tâm bỗng nhiên lên tiếng nói: - Dương huynh! Cổ mỗ có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không?

Lời vừa nói ra, bên trong đại sảnh đang lớn tiếng ồn ào đột nhiên hạ thấp rất nhiều, mặc dù các võ giả ở đây nhìn như còn đang cụng rượu thét to, nhưng không thể nghi ngờ mọi người đều nghe được lời nói của Cổ Kiếm Tâm, cho nên đều dời một phần chú ý tới bên này.

- Cổ huynh nói thẳng ra là được! Dương Khai đặt chén rượu xuống, mỉm cười.

Hắn thật ra có hơi bất ngờ, trong suốt cả bữa tiệc, hắn luôn tìm cơ hội thích hợp để lên tiếng nói về chuyện trao đổi Hòa Tảo Hòa Miêu với Cổ Kiếm Tâm, nhưng không nghĩ tới mình chưa tìm được cơ hội, ngược lại Cổ Kiếm Tâm bên này mở miệng trước.

Hắn không biết yêu cầu quá đáng của đối phương, rốt cuộc là thứ gì.

- Là như vầy... Cổ Kiếm Tâm thần sắc nghiêm lại: - Chuyến này Cổ mỗ gặp Lệ lão cẩu dẫn người mai phục đánh lén, tổn thất không nhỏ, tuy rằng Lệ lão cẩu chết chưa hết tội, nhưng dù sao lão cũng là một vị trưởng lão của Kiếm Minh ta. Mà Đoạn Hồn Thương của lão sử dụng, cũng là năm đó Kiếm Minh ta hao phí vô số vật liệu, mời một vị luyện khí sư cấp Hư Vương luyện chế cho lão, xem như là vật sở hữu của Kiếm Minh ta. Giờ này lão đã bỏ mình, theo đạo lý mà nói, Cổ mỗ phải mang Đoạn Hồn Thương về chủ tinh, bẩm báo hết thảy với minh chủ!


Nói tới đây, hắn nhìn Dương Khai có chút hơi khó xử.

Dương Khai lập tức sáng tỏ rốt cuộc hắn có ý gì.

- Cổ huynh là muốn thu lại Đoạn Hồn Thương?

- Ừm! Trên mặt Cổ Kiếm Tâm nổi lên vẻ cười lúng túng:

- Cổ mỗ cũng biết, điều thỉnh cầu này đúng là có chút vô căn cứ, Lệ lão cẩu là Dương huynh giết chết, Đoạn Hồn Thương kia nên thuộc về Dương huynh. Nhưng... nếu không có Đoạn Hồn Thương, sau khi trở về Cổ mỗ cũng không thể báo cáo sự việc, cho nên Cổ mỗ muốn thu lại Đoạn Hồn Thương. Dĩ nhiên, Dương huynh yên tâm, Cổ mỗ có thể bảo đảm cấp cho huynh giá trị đủ để bồi thường ngang với Đoạn Hồn Thương, về phần những vật khác trên người Lệ lão cẩu, Dương huynh tự thu lấy là được, những thứ đó đều không phải là tài sản của Kiếm Minh ta!

- Như vậy a! Dương Khai nhẹ gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

Cổ Kiếm Tâm cũng không có thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Bên trong đại sảnh, không biết lúc nào đã yên lặng như tờ, mỗi người đều chú ý động tĩnh bên này.

Một hồi lâu, Dương Khai mới nói: - À... Đoạn Hồn Thương là bí bảo cấp Hư Vương, giá trị không thấp. Cổ huynh! Nếu ta trả lại Đoạn Hồn Thương cho Kiếm Minh, nghĩ muốn bồi thường cái gì đều có thể chứ?

- Chỉ cần giá trị không vượt qua giá trị của Đoạn Hồn Thương, Cổ mỗ có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn huynh!

Cổ Kiếm Tâm trả lời với vẻ nghiêm túc.

Dương Khai cười ha hả: - Một khi Cổ huynh đã có thành ý như vậy, thì Dương mỗ không khách sáo, dù sao bí bảo này với ta mà nói cũng không có chỗ dùng.

Bản thân hắn là sẽ không sử dụng bí bảo loại thương, trong số người quen cũng không có người thích hợp sử dụng kiện bí bảo này, cho nên nếu trả lại Đoạn Hồn Thương với hắn cũng không sao cả.

Vừa nói, Dương Khai vừa lấy ra Đoạn Hồn Thương từ trong nhẫn không gian, đặt ở trước mặt Cổ Kiếm Tâm.


Cổ Kiếm Tâm ra hiệu một cái, Tả Kiếm Thị Linh Nguyệt lập tức tiến lên, thu cất kiện bí bảo cấp Hư Vương.

- Dương huynh đại nghĩa, Cổ mỗ vô cùng cảm kích! Không biết Dương huynh muốn bồi thường thứ gì? Không nói gạt huynh, Kiếm Minh ta ở trong Tinh Vực tuy rằng không tính là thế lực đứng đầu nhất, cũng coi như không kém, các loại vật tư tu luyện, linh đan diệu dược quý hiếm, số lượng dự trữ thật ra cũng phong phú, dù Dương huynh muốn công pháp tu luyện hoặc là bí thuật gì, Cổ mỗ cũng có thể nghĩ biện pháp tìm tới cho huynh!

Dương Khai sảng khoái giao ra Đoạn Hồn Thương, hắn cũng không chần chừ chút nào, chuẩn bị dùng hết khả năng đền bù tổn thất cho Dương Khai.

Dương Khai cười cao thâm khó lường nói: - Bồi thường trước không vội, đợi sau này sẽ nói rõ với Cổ huynh!

- Không vội? Cổ Kiếm Tâm ngạc nhiên.

- Ừm! Dương mỗ muốn hỏi một chút, vị nào là Tần Vô Hối Tần tiền bối?

"Xoạt Xoạt Xoạt..."

Bên trong đại sảnh, gần như ánh mắt mọi người đều nhìn về một hướng, Dương Khai theo ánh mắt của bọn họ nhìn lại, phát hiện người kia là một lão nhân thân hình gầy, tinh thần quắc thước, một thân trường bào xám mốc meo, thoạt nhìn không bắt mắt chút nào, ngồi ngay ngắn ở vị trí thứ nhất dưới Cổ Kiếm Tâm.

Có thể ngồi ở vị thứ nhất, đủ để thấy địa vị của lão rất cao.

Dương Khai đột nhiên hỏi tới tên của mình, Tần Vô Hối lộ vẻ mặt không hiểu, đứng lên, ôm quyền nói:

- Lão phu là Tần Vô Hối, hai chữ tiền bối không dám nhận, Dương công tử có gì chỉ giáo?

- Tiền bối khách sáo rồi! Dương Khai cười cười: - Là như vầy, ta muốn tặng tiền bối một vật, mong rằng tiền bối không cần cự tuyệt!

- Tặng vật cho lão phu? Tần Vô Hối đầu óc mơ hồ, mờ mịt.


Lão xác định tự trước tới giờ, mình chưa từng gặp qua Dương Khai, lại không có giao tình gì với hắn, nhưng đối phương đột nhiên nói muốn tặng vật cho mình... Dù Tần Vô Hối là người kiến thức rộng rãi, thời khắc này cũng bị Dương Khai làm cho hồ đồ.

Còn không có suy nghĩ minh bạch, chỉ thấy Dương Khai thuận tay ném một cái, một vật giống như bình ngọc gì đó bay thẳng tới trước mặt.

Phía trên không có nửa tia dấu hiệu thánh nguyên, Tần Vô Hối một tay bắt lấy bình ngọc, kinh nghi nói: - Dương công tử, đây là...

- Tiền bối không ngại mở ra nhìn một chút...

Dương Khai mỉm cười: - Dĩ nhiên sẽ biết bên trong là vật gì!

Tần Vô Hối nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Cổ Kiếm Tâm trưng cầu ý kiến, Cổ Kiếm Tâm cười ha hả: - Nếu là Dương huynh tặng, Tần lão cứ xem thử đi, bổn thiếu chủ cũng rất tò mò, trong hồ lô của Dương huynh rốt cuộc đang bán thuốc gì?

Tần Vô Hối gật gật đầu, lúc này mới ở trước mắt bao người bóc mở nắp, từ trong bình ngọc đổ ra một viên linh đan.

Linh đan kia có màu trắng như tuyết, ước chừng chỉ lớn bằng hạt đậu, nhưng khi viên linh đan này ập vào mắt Tần Vô Hối, không ngờ lão lại sắc mặt rung lên, vốn biểu tình kinh nghi bất định lập tức trở nên sáng rực muôn màu muôn vẻ, dường như vừa hưng phấn, vừa vui mừng, vừa không dám tin...

Ngay sau đó, lão đặt linh đan dưới mũi, cẩn thận ngửi một cái, thậm chí còn lè lưỡi liếm một chút.

Sau đó lão kinh hô một tiếng: - Đây là... Thất Khiếu Linh Lung đan?

- Cái gì? Bên trong đại sảnh, lập tức rào rào như nổ tung lên, nhiều võ giả rối rít kinh hô, mỗi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn linh đan trên tay Tần Vô Hối, rồi lại nhìn Dương Khai, dường như là muốn từ nơi Dương Khai chiếm được đáp án.

Trong mắt Cổ Kiếm Tâm lóe sáng, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Dương Khai, nghi hoặc nói: - Dương huynh! Đây quả thật là Thất Khiếu Linh Lung đan ư?

- Tần tiền bối nhãn lực thật cao minh, đây đúng là Thất Khiếu Linh Lung đan!

Được Dương Khai xác định, Tần Vô Hối lại kích động không kềm chế được, suýt nữa thất thố.

Ngay cả Cổ Kiếm Tâm, cũng hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: - Dương huynh xuất ra thật lớn!

- Hai viên linh đan nhỏ nhoi mà thôi! Dương Khai mỉm cười.

- Dương công tử, vì cái gì... Tần Vô Hối tỉnh hồn lại, trên tay nắm chặt cái bình ngọc kia, lại một mặt nhìn Dương Khai khó hiểu, không rõ tại sao đột nhiên hắn lại đưa tặng mình hai viên Thất Khiếu Linh Lung đan.


- Nghe nói nhiều năm trước Tần công tử đấu với người, bị thương thần hồn đã lâu không trị dứt, Thất Khiếu Linh Lung đan này hẳn là đúng bệnh hốt thuốc, mặc dù không dám nói thuốc đến bệnh trừ, nhưng dần dần khôi phục thần hồn bị hao tổn của Tần công tử có lẽ không thành vấn đề! Dương Khai mỉm cười nhìn Tần Vô Hối: - Ngày sau điều dưỡng nhiều hơn, nhất định có thể khôi phục như lúc ban đầu!

Tần Vô Hối nhìn lại Dương Khai, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.

Chuyện của Tần Kỳ Dương, là một cái tâm bệnh trong lòng lão. Những năm gần đây, lão cũng luôn nghĩ biện pháp, tìm linh đan cứu chữa đứa con trai vô dụng của mình, đáng tiếc mặc dù với thân phận của lão, mặc dù có Cổ Kiếm Tâm ở sau lưng duy trì, cũng không có kết quả tốt gì.

Thần hồn bị thương, cũng không phải là thương thế đơn giản, căn bản không phải linh đan diệu dược tầm thường có thể chữa trị. Nếu là vết thương nhẹ thì còn dễ tính, nhưng Tần Kỳ Dương đều đã bị thương trở thành ngớ ngẩn, đó là tổn thương trên căn bản.

Nghe đồn, trên đời này có thể hoàn toàn chữa khỏi loại thương thế này, chỉ có vài loại linh đan ít ỏi, mà vài loại linh đan đó đều không ngoại lệ gần như tuyệt tích: Không phải đan phương thất lạc, mà là không có vật liệu luyện chế.

Thất Khiếu Linh Lung đan, chính là một trong số đó. Tần Vô Hối có thể nhận được loại linh đan này, cũng là vì qua nhiều năm như vậy lão luôn tra duyệt điển tịch, lão biết muốn luyện chế linh đan này, cần một vị thuốc chủ yếu là nội đan của Thất Thải Mi Lộc!

Thất Thải Mi Lộc, chính là dị chủng thượng cổ, sớm đã biến mất trong Tinh Vực này, làm sao tìm được.

Cho dù có, nội đan của Thất Thải Mi Lộc cũng có thể luyện chế được bảo bối như Vạn Niên Hương kia, nên đâu có ai dùng nó để luyện chế Thất Khiếu Linh Lung đan chứ?

Dương Khai lại đột nhiên lấy ra hai viên!

Tần Vô Hối nắm chắc bình ngọc, môi run run, đã không biết nói cái gì cho phải.

- Dương huynh! Nghe nói Thất Khiếu Linh Lung đan này là linh đan thượng cổ, võ giả dùng nó có thể tăng cường ngộ tính, thậm chí có khả năng tăng lên tư chất, điều đó rốt cuộc là thật hay giả?

Cổ Kiếm Tâm bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Tăng cường ngộ tính, tăng lên tư chất, loại linh đan này đã là tồn tại nghịch thiên rồi.

Nói như vậy, ngộ tính cùng tư chất, những thứ này là có từ nhỏ, ngoại lực không thể thay đổi, trừ phi có kỳ ngộ gì khó có được.

Cho nên vừa nghe Cổ Kiếm Tâm nói như vậy, tất cả võ giả ở đây đều biến sắc, bọn họ ý thức được, nếu đây là sự thật, như vậy giá trị của hai viên linh đan này, đã vượt rất xa Đoạn Hồn Thương bí bảo cấp Hư Vương kia!

Bí bảo là ngoại lực, nhưng tư chất và ngộ tính lại là cơ sở của một võ giả, so sánh nặng nhẹ giữa hai bên là biết ngay...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận