Vũ Luyện Điên Phong

..... Dương Khai hít một hơi thật sâu, trầm ngâm một hồi, nói

- Chuyện này ta cần suy tính một chút

- Đây là đương nhiên, dù sao còn có thời gian, xin mời tiểu huynh đệ sau khi cẩn thận châm chước, cho ta câu trả lời chắc chắn. La Lam có thể đã nói như vậy, đã là biểu hiện rất có thành ý. Dương Khai nghiêm mặt nói

- Được, vậy thì xin tiền bối ở chỗ nhỏ này mấy ngày, ba ngày sau, ta sẽ báo cho người biết

- Vậy bản cung sẽ im lặng chờ hồi âm. Nếu có thể được ngươi tương trợ, tin rằng chuyến này bổn cung cũng sẽ an toàn không ít.

.. Ba ngày sau, Dương Khai cùng La Lam rời khỏi Song Sa Đảo, lên đường đi tới Thanh Mộc Cung. Nói thật, Không Linh Tinh dựng dục trong khe nứt không gian mà La Lam nói trước đó, lực hấp dẫn đối với Dương Khai cũng không phải quá lớn. Vật này tuy rằng thưa thớt, nhưng Dương Khai chỉ cần chạy thêm mấy viên tinh tu luyện, tóm lại vẫn có thể sưu tập được. Với tài lực vật lực trên tay hắn hiện giờ, đã có thể mua đại lượng Không Linh Tinh, chỉ có điều phải mất thêm một ít thời gian mà thôi.

Chân chính hấp dẫn Dương Khai, là con Kinh Không Thú có thể đủ xuyên qua trong hư không! Loại thượng cổ dị thú xuyên qua hư không đó, tự do trong khe nứt không gian, nội đan của nó có trợ giúp cực lớn đối với tu luyện lực lượng không gian. Lực lượng không gian của Dương Khai tu luyện đến nay, đã mơ hồ đạt tới một trạng thái bình cổ, chuyện mở ra lãnh thổ quốc gia của Huyền Giới Châu trở nên cực kỳ chậm chạp. Nhưng nếu như có thể chiếm được nội đan của Kinh Không Thú, lấy nó làm vật liệu chính luyện chế thành linh đan. Vậy thì có thể cho hắn có một chất bay vọt trên trình độ lực lượng không gian.


Nếu trong giới diện thất lạc đó không có Hư Vương tam tầng cảnh cường giả đi vào, Dương Khai cũng không thật sự lo lắng. Hắn ít nhiều cũng có một chút tự tin có thể đào thoát từ dưới tay của Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả. Cho nên sau khi trải qua ba ngày suy tính, hắn đã đáp ứng sự thỉnh cầu của La Lam, quyết định cùng bà ta đi tới giới diện thất lạc đó. Trước khi đi, Dương Khai dặn dò thầy trò ba người Nguyệt Hi một phen, bảo các nàng lưu thủ hành cung. Đồng thời cũng nói cho các nàng biết, nếu có người võ giả nào cầm lệnh bài có khắc chữ "Lăng" bỗng nhiên xuất hiện ở hành cung, không cần kinh hoảng, bởi vì đó cũng là người của Lăng Tiêu Tông, để các nàng tận tình tiếp đãi là được.

Thầy trò ba người Nguyệt Hi tuy rằng nghe mơ mơ màng màng, nghĩ không thông sao phải có người bỗng nhiên xuất hiện trong hành cung, nhưng cũng không hỏi nhiều. Mấy ngày sau, Dương Khai cùng La Lam đã tới Thanh Mộc Cung. Sau khi an bài Dương Khai nghỉ ngơi, La Lam liền bắt đầu chuẩn bị công tác. Bà ta chuyến này phải rời đi Thanh Mộc Tinh, đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn thông báo. Còn cần vì đi vào giới diện thất lạc làm chuẩn bị vạn toàn. Thế nhưng chuyện này không liên quan Dương Khai, hắn chỉ ở trong sương phòng của mình ngồi tu luyện. Cổ Kiếm Tâm không còn ở nơi này. Theo La Lam nói, Kiếm Minh vị thiếu minh chủ đó sau khi tới đây một tháng, cũng đã rời khỏi.

Trước khi đi, nhiều lần dặn dò La Lam, phải cẩn thận quan tâm Dương Khai. Thời gian vụt qua, đã là một tháng sau. Dương Khai đang tĩnh tọa cảm ứng được thần niệm của La Lam kêu gọi, lúc này hắn đã bế quan xong, đẩy cửa đi ra. Ngoài cửa, La Lam đang đợi. Sau khi bà ta thấy hắn đi ra nhẹ nhàng gật đầu, khi đó dẫn đường mà đi.

Bên ngoài Thanh Mộc Cung, một chiếc chiến hạm Hư cấp trung phẩm đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa. Hai người vào trong chiến hạm, không bao lâu, chiến hạm bắt đầu tiến phát về phía trong Tinh Vực

- Giới diện thất lạc ở vào một chỗ của Tinh Vực, lối vào bị mấy khe nứt không gian vô tận bao phủ. Lúc bình thường căn bản không thể đi vào, chỉ có chờ đến những khe nứt không gian dao động thoáng ổn định rồi mới có cơ hội mở ra cửa vào. Đến lúc đó khả năng cần nhiều vị cường giả Hư Vương Cảnh liên thủ thi triển bí thuật, chúng ta đi trước chờ, thời cơ không sai biệt lắm thì có thể vào. La Lam vừa dẫn Dương Khai đi lại trong chiến hạm, vừa giải thích với hắn

- Cường giả Hư Vương Cảnh đi vào trong đó, người đều biết sao?

Dương Khai hỏi


- Có ít người biết, có ít người mặc dù không nhận ra, cũng nghe qua tên. Nhưng ta cũng không biết lần này rốt cuộc sẽ có người nào đi qua. Mỗi một lần đi vào giới diện thất lạc thời gian không chừng, cho nên chỉ có những người nhận được tin tức, đồng thời hy vọng có thể làm ra đột phá, mới có thể mạo hiểm đi vào trong đó. La Lam dừng trước một gian sương phòng, mở miệng nói

- Ngươi tạm thời ở nơi này, nếu có gì cần, phân phó một chút là được rồi. Chúng ta không sai biệt lắm phải một tháng mới có thể đạt tới chỗ đó. Dương Khai gật đầu, đẩy cửa mà vào. Vào sương phòng, Dương Khai đi tới bên giường, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức. Một tháng vô sự, Dương Khai chỉ đang ngồi đả tọa giết thời gian. Trong khoảng thời gian này La Lam cũng không tới tìm hắn. Những võ giả Kiếm Minh khác càng không tới quấy rầy hắn. Mãi cho đến một tháng sau, Dương Khai mới cảm giác được chiến hạm ngừng lại. Thanh âm của La Lam đúng lúc vang lên bên ngoài

- Dương Khai. Thân hình của Dương Khai thoắt một cái, người đã tới đến cạnh cửa, mở cửa phòng, hơi gật đầu về phía La Lam, hai người liền đi ra ngoài. Cửa khoang của chiến hạm mở ra, hai người hóa thành lưu quang xông ra ngoài.

Đợi sau khi hai người đi, chiến hạm mới lần nữa đi lên, trở về đường cũ. Đứng trong hư không, La Lam nhìn chung quanh, phân biệt một chút vị trí chỗ mình đang đứng, lúc này mới lên tiếng nói

- Đi theo ta. Nói xong, tế ra Tinh Toa, đi trước dẫn đường, Dương Khai theo sát phía sau. Hai đạo lưu quang, một trước một sau, bay vù vù nhanh chóng như lôi đình trong Tinh Vực mờ mịt. Dương Khai một mực trầm mặc im lặng, theo sát phía sau La Lam, tránh né thiên thạch cùng tinh không gió lốc không chỗ nào là không có mặt trong tinh không.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn chợt nhìn thấy phía trước có một mảnh hào quang trắng xóa ập vào tầm mắt. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, không biết chỗ vị trí rất xa có một hình tròn gì đó trôi lơ lửng trong hư không, tản ra hào quang chói mắt. Mặc dù cách khoảng cách rất xa, Dương Khai cũng có thể cảm nhận được bên kia truyền đến lực lượng không gian dao động


- Đó là... Dương Khai quay đầu nhìn về La Lam

- Nơi đó chính là cửa vào. Sau khi La Lam nhìn thấy cảnh tượng phía trước, thần tình cũng buông lỏng

- Xem ra chúng ta coi như tới sớm, cửa vào này vẫn chưa ổn định rồi, tạm thời không thể mở ra

- Lực lượng không gian dao động rất hỗn loạn a... Dương Khai lầm bầm lầu bầu một tiếng

- Ngươi có thể cảm thụ được sao? La Lam kinh ngạc nhìn hắn

- Người cũng biết ta tinh thông lực lượng không gian, tại sao không cảm giác được? Dương Khai khẽ cười một tiếng. La Lam trước mắt sáng ngời

- Dẫn theo ngươi qua đây quả nhiên là sự lựa chọn sáng suốt, trên loại khoảng cách này, ta chỉ có thể cảm giác được bên kia rất nguy hiểm. Cho dù là Hư Vương tam tầng cảnh muốn mạnh mẽ xông vào, chỉ sợ cũng là kết quả tan xương nát thịt. Tình huống cụ thể ta không biết gì cả. Nhưng mà Dương Khai, ngươi phải nhớ kỹ, trước mặt người khác nhất thiết không nên bại lộ ưu thế này của ngươi, nếu không..

- Ta biết. Dương Khai cắt ngang sự dặn dò của bà ta. Đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội hắn làm sao có thể không biết? Cái ưu thế này nếu thật bại lộ ra ngoài, hắn chỉ sợ sẽ bị tất cả Hư Vương Cảnh để mắt tới. La Lam nhẹ nhàng gật đầu, cùng Dương Khai tiếp tục bay về phía trước. Cách lối vào càng gần, Dương Khai cảm nhận được tình huống càng rõ ràng, trong con ngươi của hắn từ từ toát ra một tia thần sắc phấn chấn. Vốn chuyến này theo La Lam đến đây, mục đích chủ yếu của hắn là nội đan của con Kinh Không Thú đó. Nhưng không nghĩ tới vừa mới tới chỗ này, hắn đã có thu hoạch. Người bên ngoài chỉ có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của lối vào, nhưng Dương Khai lại có thể cảm ngộ đến lực lượng không gian tinh túy từ trong đó. Lực lượng dao động hỗn loạn ấy cho hắn hấp thu lĩnh ngộ, khiến hắn cùng với tự thân hiểu xen ấn hợp lẫn nhau đối với lực lượng không gian, hắn không khỏi sinh ra một tia hiểu rõ. Mấy canh giờ sau, hai người đã tới cửa vào cách đó không xa. Khoảng cách gần mà nhìn, cái cửa vào này ước chừng có chu vi khoảng chừng năm dặm, tản ra quang huy trắng nõn. Nhưng vào trong miệng, lại thỉnh thoảng có từng đạo khe nứt không gian đen như mực xuyên qua tới lui tuần tra, giống như con cá linh hoạt vậy.


Những khe nứt không gian ấy du động, ngăn cách ý đồ của bất kỳ kẻ nào muốn thông qua cửa vào, cũng là một tầng che chắn nguy hiểm nhất. Ở phụ cận cửa vào, đã có từng đạo thân ảnh đứng sừng sững trong hư không, nhân số không nhiều lắm, chỉ có 7, 8 người mà thôi. Những người đó hiển nhiên đều là mới đến một bước, đại đa số người một mình đơn độc, cũng có hai người một tổ, chỉ có điều số lượng rất ít. Dương Khai không dám càn rỡ dò xét, bất quá tùy ý phủi một cái, hắn liền biết, những này người trên cơ bản toàn bộ đều là Hư Vương Cảnh cường giả! Chỗ bọn họ chỗ rất phân tán, biểu lộ bọn họ đều tới từ thế lực khác nhau, cũng không có dự tính muốn liên thủ. Có người nhắm mắt dưỡng thần, có người nhìn chung quanh, mọi người ăn mặc trang phục cũng khác nhau rất lớn. Lúc La Lam cùng Dương Khai hai người dừng bước lại, lộ ra thân ảnh, trong khoảnh khắc liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người

- La trưởng lão cũng dám tới chỗ như thế này sao? Bên trái cách đó không xa, bỗng nhiên truyền tới một thanh âm lanh lảnh, trong giọng nói mang một chút mùi vị khinh bạc. La Lam nghe vậy, chân mày nhíu một cái, theo thanh âm nhìn lại bên kia, không khỏi hơi biến sắc mặt, trầm giọng nói

- Thì ra là Thôi trưởng lão. Thế nào, địa phương mà Thôi trưởng lão có thể tới, bổn cung không thể tới sao? Võ giả họ Thôi nọ cười ha ha:

- Thôi mỗ đương nhiên không phải có ý tứ này, chỉ có điều... Thất Lạc Chi Địa cực kỳ hung hiểm, La trưởng lão tự mình dấn thân vào hiểm, không sợ một cái sơ sẩy rơi xuống trong đó sao

- Không nhọc phí tâm, Thôi trưởng lão tự lo cho mình đi. La Lam có chút không kiên nhẫn đáp. Hai người vừa thấy mặt đã đối chọi gay gắt như thế, hiển nhiên là có ân oán gì. Hơn nữa từ cách xưng hô giữa bọn họ lẫn nhau suy đoán, dường như còn rất quen. Dương Khai đứng ở bên cạnh La Lam, sát ngôn quan sắc, trầm mặc im lặng, chỉ có điều trong lòng ở trong bóng tối ngầm suy đoán. Võ giả họ Thôi bị La Lam nghẹn một câu, cũng không buồn chút nào, nhẹ nhàng mà cười nói:

- La trưởng lão, tuy nói giữa ta và bà có một chút hiểu lầm, nhưng mọi người dù sao đều là Kiếm Minh trưởng lão. Nếu tới rồi, không ngại liên thủ được chứ? Như thế, sự an toàn của hai người ta và bà cũng rất có bảo đảm

- Thôi trưởng lão hảo ý, La Lam tâm lĩnh, chỉ có điều... Bổn cung lần này đều không phải là lẻ loi một mình. Thôi trưởng lão thỉnh mời người khác đi. La Lam ôn hòa trả lời một câu, cự tuyệt đề nghị của đối phương. Dương Khai biến đổi sắc mặt, thế mới biết, người họ Thôi này, không ngờ cũng là Kiếm Minh trưởng lão. Xem ra, đối phương nhất định là người của phe phái Kiếm Minh phó minh chủ, nếu không La Lam cũng sẽ không lãnh đạm đối với ông ta như thế. Võ giả họ Thôi đó như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Dương Khai một cái, giống như rắn độc vậy, mí mắt mở hí hỏi

- Tiểu tử này là người nào của La trưởng lão? Lão phu sao cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn? La trưởng lão dẫn hắn đến đây, chẳng lẽ là muốn cho hắn có thu hoạch gì trong giới diện thất lạc, hay hoặc giả là trông cậy vào hắn ở bên trong đột phá đến Hư Vương Cảnh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận