Vũ Luyện Điên Phong

Hư không mênh mông, vô biên vô bờ, lại có những ánh sáng tô điểm, xếp hình xoắn ốc, ở giữa có lực lượng khủng bố trào ra.

Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt đứng bên trên vô số Không Linh Tinh hợp thành hình xoắn ốc to lớn, thần sắc vô cùng ngưng trọng.

Lúc mới phát hiện chỗ này có rất nhiều Không Linh Tinh, hai người tràn đầy hưng phấn chạy tới, nhưng đợi đến nơi, Dương Khai mới phát hiện chỗ này rất quỷ dị.

Không Linh Tinh vẫn là Không Linh Tinh, nhưng không biết bị lực lượng gì dẫn dắt, xếp thành hình đặc thù - hình xoắn ốc!

Dù là Tuyết Nguyệt không tinh thông lực lượng không gian, vẫn cảm nhận được khí tức nguy hiểm ở giữa hình xoắn ốc đó, nó là căn nguyên có thể cắn nuốt tất cả.

Nơi này vốn là khe nứt hư không, nhưng ngay trung tâm hình xoắn ốc lại quỷ dị đến mức có thể cắn nuốt khe nứt này.

- Dương Khai... Tuyết Nguyệt nói khẽ bên tai Dương Khai. - Ta có chút sợ.

- Bình thường, ta cũng có chút. Dương Khai trấn an, đây là một loại sợ hãi bản năng, sợ hãi lực lượng phát ra từ hình xoắn ốc, không ai tránh khỏi. - Nhưng mà... vật này có lẽ sẽ có tác dụng lớn với ta.

- Ngươi muốn làm gì? Tuyết Nguyệt ngạc nhiên nhìn hắn.

Dương Khai nhíu mày, trầm tư hồi lâu, mới vỗ tay Tuyết Nguyệt: - Ngươi giúp ta thu những Không Linh Tinh này trước.

Tuyết Nguyệt nhìn hắn thật sâu, như nhìn thẳng vào nội tâm Dương Khai, hiểu được suy nghĩ của hắn, hồi lâu sau mới ngoan ngoãn gật đầu: - Ừ.

Nói rồi, nàng bay ra, đến cạnh những Không Linh Tinh rải rác quanh hình xoắn ốc, thu lấy từng khối.

Dương Khai đứng tại chỗ, chăm chú nhìn vào trung tâm hình xoắn ốc, thần sắc ngưng trọng chưa từng có.

Hồi lâu sau, hắn mới thả ra thần niệm, vươn ra tra xét trung tâm xoắn ốc.

Vốn hắn định theo dõi bên trong hình xoắn ốc chứa đựng thần diệu thế nào, nhưng thần niệm của hắn vừa tiếp xúc, lại hoảng sợ phát hiện trong xoắn ốc truyền ra lực hút kinh người.

Lực hút này quá mạnh, quả thật chưa từng biết, nháy mắt kéo tâm thần Dương Khai vào đó.


Không chỉ thế, thân thể của hắn ở đó như bị bàn tay vô hình tóm lấy, trực tiếp biến mất, chờ xuất hiện, đã nằm ở trung tâm xoắn ốc.

- Dương Khai! Tuyết Nguyệt kinh hoảng, vội vàng hô to.

Nhưng không nghe Dương Khai đáp lại.

Từ vị trí của nàng nhìn vào, Dương Khai chỉ đứng yên ở trung tâm xoắn ốc, không nhúc nhích, mất đi cảm giác với bên ngoài, không có phản ứng gì.

Nàng liên tục gọi nhiều lần, Dương Khai vẫn không động dậy.

Nàng liền biết nhất định Dương Khai đang gặp chuyện gì, không dám làm bừa, chỉ có thể nóng lòng như lửa đốt đứng đó nhìn Dương Khai, âm thầm cầu nguyện hắn bình an vô sự.

..................

Xoay tròn, xoay tròn vô tận, Dương Khai cảm giác thân thể thần hồn của mình muốn bị xé nát, đau đớn không thể chịu nổi, làm hắn muốn hét to, lại phát hiện làm sao mình cũng không phát ra âm thanh.

Khi hắn bị xoắn ốc đó kéo vào, tâm thần của hắn liên tục lặp lại quá trình xoay tròn, cảm giác như bị kéo vào trong lốc xoáy, chỉ có thể bị động chịu đựng xoay tròn tàn phá bản thân, nhưng không thể chống cự được.

Thức hải quay cuồng, Dương Khai cảm giác đầu óc choáng váng, thần hồn như bị lực lượng xoay tròn ném ra khỏi người.

Từ khi hắn tu luyện có thành tựu đến nay, hắn rất ít gặp phải chuyện làm cho mình luống cuống, bất kể khi nào, đối mặt nguy cơ gì, hắn luôn nhanh chóng định ra đối sách hợp lý, hóa giải nguy hiểm mà mình có thể gặp phải.

Nhưng mà lần này, hắn phát hiện mình đã lực bất tòng tâm.

Khi bị xoắn óc kia kéo vào, tâm thần không ngừng xoay tròn, hắn hoảng sợ phát hiện lực thức hải của mình đang cạn khô thấy rõ bằng mắt thường, thân thể mà mình luôn kiêu ngạo bắt đầu xuất hiện vết thương dày đặc.

Hắn liều mạng điều động thánh nguyên, vận dụng lực thần thức, muốn giãy khỏi lực lượng xoắn ốc quỷ dị.

Không có kết quả! Hắn như chìm vào trong vũng lầy, càng giãy giụa, càng chìm sâu hơn.


Chỉ trong mười mấy hơi thở, thức hải đã cạn khô!

Lực thần hồn bị tổn thương, làm cho Dương Khai đau đầu muốn nứt ra.

Trong thức hải, Ôn Thần Liên tỏa ra hào quang bảy màu vào lúc này phát huy tác dụng cực kỳ trọng yếu, khi mà thức hải của Dương Khai cạn khô, nó lập tức tẩm bổ thần hồn, chữa trị chỗ tổn thương.

Ôn Thần Liên truyền cho tẩm bổ, làm cho đầu óc Dương Khai tỉnh táo trong nháy mắt.

Ngay vào lúc này, hắn bỗng có cảm nhận không bình thường - lực lượng xoắn ốc vừa phá hủy thân thể và thần thức của hắn, còn tăng thêm một loại lực lượng khác trên người hắn.

Đó là lực lượng không gian!

Điều này làm cho trong thời gian cực ngắn, hắn có cảm nhận mới về lực lượng không gian huyền bí.

Dương Khai mừng rỡ không thôi, vội nén đau đớn khó chịu, tĩnh tâm cảm thụ.

Hắn sinh ra một tia cảm ngộ!

Để sau đó, hắn dứt khoát từ bỏ chống cự, tùy ý cho lực xoay tròn ném thần hồn của hắn ra khỏi thân thể!

Trong khoảnh khắc, trước mắt của hắn xuất hiện cảnh tượng khác!

Hắn lúc này như thần hồn xuất khiếu, bao trùm hư không, vô ảnh vô hình, nhưng có thể thấy được tất cả.

Hắn nhìn thấy thân thể mình vẫn nằm yên giữa trung tâm xoắn ốc, xung quanh là vô số Không Linh Tinh tỏa ra ánh sáng yếu, Tuyết Nguyệt đứng ở gần đó, không ngừng hô tên mình.

Dung nhan điên đảo chúng sinh của nàng tràn đầy lo lắng, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.


Dương Khai thử phát ra thần niệm cho nàng, nhưng Tuyết Nguyệt không hề phát hiện, vẫn cứ hô to.

Dương Khai không tiếp tục nữa, bởi vì hắn biết trạng thái của mình không phải thần hồn xuất khiếu chân chính, hơn nữa bị lực lượng không gian trong này ảnh hưởng, ý nghĩ của mình không thể truyền cho Tuyết Nguyệt.

Hắn lại chú ý tới xoắn ốc.

Lấy góc độ này quan sát, hắn nhìn thấy, thu được.

Thoáng cái, hắn như nảy ý thúc đẩy lực lượng không gian của mình, nương theo hướng xoắn ốc mà thả ra ngoài.

Áp lực giảm đi! Mặc kệ là trên thần hồn hay thân thể, Dương Khai cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Hắn chợt hiểu ra.

Lực lượng xoắn ốc này, rõ ràng là lực lượng không gian cực cao thâm, vượt xa vô số so với hắn lĩnh ngộ, trước chênh lệch cảnh giới, bất kỳ chống cự gì cũng là phí công, sẽ chỉ tăng thêm đau khổ.

Chỉ có cảm ngộ theo quỹ tích xoắn ốc, mới có thể hiểu rõ cảnh giới cao thâm này. Giống như nhìn trái bầu vẽ ra gáo, tuy rằng tạm thời còn ra hình, khó có cái thần, nhưng ít ra cũng có thu hoạch, tích lũy lâu dài, nhất định sẽ hiểu thấu tinh túy.

Hiểu ra điều này, Dương Khai không chần chờ, bắt đầu không tiếc thúc đẩy lực lượng không gian, làm cho lực lượng không gian của mình hòa nhịp theo quỹ tích xoắn ốc.

Đây là quá trình cực kỳ gian khổ, cũng hết sức chậm chạp.

Trên người Dương Khai bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, máu vàng chảy ra, nhưng không rơi mất, lại mấp máy như vật sống chữa trị vết thương.

Thân thể vô cùng xuất sắc của hắn phát huy tác dụng trọng yếu, cho hắn có thể chống đỡ thời gian dài.

Thời gian trôi qua từng chút, Dương Khai hoàn toàn chìm đắm trong cảm ngộ kỳ diệu, quên đi mọi thứ.

Theo thời gian trôi qua, lực lượng không gian trong người hắn phát ra chẳng những không yếu đi, mà càng mạnh thêm, ngày càng tinh thuần, hòa hợp ngày càng hoàn mỹ với quỹ tích xoắn ốc.

Hắn đã không cảm giác được bao nhiêu áp lực.

Lực lượng không gian của mình bắt đầu trùng khớp với lực lượng xoắn ốc, xoay tròn đã ảnh hưởng rất bé nhỏ.

Thẳng đến một lúc, hai loại lực lượng hoàn mỹ chồng lên nhau!


Ngay lúc này, toàn bộ hư không bỗng rung lên.

Trong lòng Dương Khai liền sinh ra cảm thụ vô cùng kỳ diệu - lúc này hắn phát hiện mình như trở thành xoắn ốc to lớn, hai bên hợp một, không phân biệt nhau.

Ánh sáng bùng nổ, dọc theo xoắn ốc, vô số Không Linh Tinh tỏa ra hào quang chói mắt, dưới ảnh hưởng của ý cảnh nào đó, lần lượt vỡ tan.

Không Linh Tinh nổ tung không khiến hư không sụp đổ, chúng lại hóa thành những đường năng lượng nhỏ, theo quỹ tích xoắn ốc chạy về phía trung tâm.

Năng lượng dày đặc, kéo dài vô số những đường năng lượng đen.

Ở trung tâm xoắn ốc, lại là chỗ thân thể Dương Khai.

Không Linh Tinh nổ tung tạo thành những đường năng lượng đen, một hơi trút vào người Dương Khai, sau đó biến mất.

Hào quang chói mắt dần tan, hư không trở về bóng tối, không còn ánh sáng gì, ngay cả xoắn ốc cũng biến mất.

Dương Khai vẫn luôn ở đó, thẳng đến lúc này mới có thời gian kiểm tra kỹ thân thể.

Thả ra thần niệm, hắn không khỏi nhíu mày.

Hắn phát hiện, trạng thái thân thể mình lúc này rất cổ quái. Nhưng đường chỉ đen như ẩn như hiện trên da thịt, lúc chúng xuất hiện, làm mình giống như thiếu mất một phần máu thịt, khi chỉ đen biến mất, máu thịt mới hiện trở lại.

Tự nhiên máu thịt đó sẽ không tự dưng biến mất, chẳng qua là lực lượng không gian quá mạnh, khiến quấy nhiễu thị giác, ngay cả mắt thường cùng thần niệm tra xét đều bị cắn nuốt.

Quấy nhiễu này, ngay cả Dương Khai cũng không cản được, có lẽ phải chờ hắn hoàn toàn nắm giữ được lực lượng này mới tiêu trừ được.

Nhưng lúc này hắn cảm giác tốt chưa từng có, lần này bất ngờ, làm hắn cắn nuốt dung hợp toàn bộ ý cảnh thần diệu cùng lực lượng hơn ngàn khối Không Linh Tinh tinh khiết trong xoắn ốc, làm cho hắn lĩnh ngộ lực lượng không gian đạt tới tầng thứ mới, độ cao mà trước kia không thể ngước nhìn.

Mừng rỡ, hắn cảm nhận kỹ những biến hóa.

Càng cảm nhận, hắn phát hiện trước đó mình lĩnh ngộ lực lượng không gian quá mức nông cạn, càng phát hiện nếu có trình độ trên lĩnh vực lực lượng không gian, sẽ có thể thi triển ra thủ đoạn khủng bố thế nào.

Ngay cả hắn cũng thầm kinh hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận