Vũ Luyện Điên Phong

- Nghê thúc! Tuyết Nguyệt đang nằm trên lưng Dương Khai ngạc nhiên vui mừng kêu lên.

Ở địa phương quỷ quái này, không có chuyện gì vui mừng hơn gặp lại người thân. Tuy rằng lúc nàng ở cùng một chỗ với Dương Khai cũng rất an tâm, nhưng nàng vẫn lo lắng chuyện Nghê Quảng an toàn hay không, giờ này thấy Nghê Quảng không bị thương chút nào, tự nhiên tâm tình Tuyết Nguyệt buông lỏng.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Nghê Quảng cũng không có tới quá gần, mà khi tới cách đám người Dương Khai ngoài mười trượng liền dừng lại, vừa hỏi, vừa cảnh giác quan sát Quỷ Tổ.

Lão sợ Dương Khai, Tuyết Nguyệt là bị Quỷ Tổ bắt giữ, nếu đúng như thế, hành động của lão nhất định sẽ bị kiềm chế.

Sở dĩ lão có ý tưởng này, thật ra cũng không phải với lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, thật sự là nhìn bề ngoài Quỷ Tổ chính là hạng người gian tà, người hơi có chút thường thức đều sẽ lo lắng như vậy.

- Nghê thúc không cần lo lắng, ta chỉ là bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại! Tuyết Nguyệt một mặt đáp lời, một mặt từ trên lưng Dương Khai tuột xuống.

Nghe nàng nói như vậy, trên mặt Nghê Quảng hơi buông lỏng, nhìn Dương Khai, lại nhìn Tuyết Nguyệt, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Quỷ Tổ, xác định đối phương không có động tay chân gì với Tuyết Nguyệt, lúc này mới khẽ ôm quyền nói: - Xin hỏi bằng hữu là...

Không quản nói như thế nào, Quỷ Tổ là cùng đi với Tuyết Nguyệt, Nghê Quảng dù sao cũng phải hỏi một chút thân phận của đối phương.

Quỷ Tổ "kiệt kiệt" cười quái dị một tràng, tiếng cười rất chói tai: - Ngươi không cần hỏi tên và lai lịch lão phu, lão phu cũng không có ý định liên thủ với các ngươi, mang theo hậu bối của nhà ngươi, nên làm cái gì thì làm đi, không cần để ý tới lão phu!

Lão nói với một bộ dáng xem thường không mảy may coi Nghê Quảng vào đâu, giọng điệu cực kỳ ngông cuồng, cũng chọc cho người chán ghét.

Dương Khai ở một bên sờ lỗ mũi một cái.

Nghê Quảng sắc mặt không khỏi sa sầm xuống, khẽ hừ một tiếng, sắc mặt cực kỳ không vui.

Trong Hằng La Thương Hội lão có quyền cao chức trọng, cũng là uy danh vang xa khắp cả Tinh Vực. Người thực lực tu vi so với lão thấp gặp lão, không ai không tôn kính; cho dù là người tu vi cảnh giới ngang với lão, trừ số ít mấy người như Tử Long ra, cũng không ai dám nói vô lễ với lão như vậy. Quỷ Tổ nói lời này hiển nhiên làm cho lão có chút khó chịu.


Cho nên lão lập tức mất đi hứng thú nói chuyện với đối phương, mặt lạnh xuống nói với Tuyết Nguyệt: - Chúng ta đi!

Tuyết Nguyệt há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng, chỉ là liếc nhìn Dương Khai một cái nói: - Chính huynh phải cẩn thận đó!

Dương Khai mỉm cười gật đầu: - Nàng cũng vậy!

Với cục diện hiện giờ, hắn không thể ở cùng một chỗ với Tuyết Nguyệt. Tuyết Nguyệt nhất định phải đi theo bên cạnh Nghê Quảng, còn hắn lại muốn hành động chung với Quỷ Tổ.

- Dương Khai ngươi không đi sao? La Lam dường như là nhìn ra điều gì, kinh ngạc hỏi.

Dương Khai lắc lắc đầu, trầm ngâm một chút, rồi nói: - Ta cùng với vị tiền bối này có một số việc phải làm. La tiền bối, ước định với tiền bối trước đây chỉ sợ phải phế bỏ, ngày sau nếu có cơ hội, tiểu tử sẽ bồi thường cho ngài!

- Như vậy a... La Lam nhoẻn miệng cười: - Không sao! Lần này vốn chính ta cũng không có làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, ngược lại làm liên lụy ngươi, nếu giờ này ngươi được quý nhân tương trợ, vậy... chúc ngươi may mắn!

Nàng ngược lại là một bộ dáng rất dễ nói chuyện, cũng không có vì Dương Khai lâm thời trở quẻ không hành động chung với nàng mà có ý trách mắng gì.

- Tiểu tử uổng phí tâm cơ mò trăng đáy nước, chú định không có kết quả gì tốt, tự mình nghĩ rõ! Nghê Quảng thì trái ngược lạnh lùng nhìn Dương Khai ngầm nhắc nhở.

- Đa tạ tiền bối quan tâm, tiểu tử hiểu rõ!

Dương Khai ôm quyền nói.

Quỷ Tổ ở một bên không ngừng cười quái dị, càng làm ra vẻ mình không là người tốt gì.

Nghê Quảng cùng La Lam mang theo Tuyết Nguyệt đi tới vị trí ban đầu bọn họ đi vào. Trên đường, tự nhiên là Nghê Quảng ân cần hỏi một chút tình huống sau khi tách ra, Tuyết Nguyệt không có nói nhiều lắm, chỉ nói cho Nghê Quảng biết nàng và Dương Khai mất không ít thời gian mới thoát khỏi Huyễn Không Điệp, sau đó gặp Quỷ Tổ.


Về phần chuyện xảy ra trong khe nứt hư không, Tuyết Nguyệt không dám nói ra.

- Người này tên là Quỷ Tổ à? Nghê Quảng chau mày: - Thế nào cho tới bây giờ ta chưa hề nghe nói trong Tinh Vực có nhân vật số một như vậy? La trưởng lão có từng nghe nói về người này không?

- Thiếp cũng không hề nghe nói! La Lam lắc lắc đầu.

- Kỳ quái! Một vị cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, làm sao có thể luôn yên lặng vô danh? Nhất là khí tức của người này đặc thù như thế... Nghê Quảng bất luận như thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao trước kia mình chưa từng nghe qua cái tên Quỷ Tổ này, người này giống như là từ trong hòn đá nào đó nhảy ra, không có dấu hiệu nào, lại làm cho người ta thất kinh.

- Nghê thúc, trước mắt này là tình huống gì? Tuyết Nguyệt hợp thời đổi chủ đề hỏi.

- Tình huống không lạc quan lắm! Nghê Quảng nhìn về nơi nào đó phía trước:

- Khổng Pháp tên khốn kia một đường đi theo lão phu và La trưởng lão đi tới dược cốc, sau khi hắn đến chỗ này lại dùng bí thuật gọi Hứa Nguy đến đây; Tử Long thì đã có vị trí dược cốc từ trước; còn Mạnh Đồng Mạnh lão đầu cũng không biết từ đâu nhận được tin tức, cũng chạy đến đây!

- Mạnh Đồng? Tuyết Nguyệt nhướn mày, ánh mắt nhìn lại một hướng, bất ngờ trông thấy bên kia có một lão già thân hình thấp bé, đang híp mắt cặp mắt quan sát bốn phía, bộ dáng dáo dác, thoạt nhìn có hơi tức cười.

Nhưng người này lại là cường giả Hư Vương Cảnh thứ thiệt, mặc dù chỉ có nhất tầng cảnh nhưng lại là nhất tầng cảnh đỉnh phong!

Nghe đồn Mạnh Đồng tấn thăng Hư Vương Cảnh đã qua thời gian lâu đến ngàn năm, chỉ là một mực không có cơ hội đột phá đến lưỡng tầng cảnh, nếu lão có thể chiếm được một đường cơ duyên, đột phá tấn thăng chỉ là một cái chớp mắt!

Mạnh Đồng lai lịch rất thần bí, ai cũng không biết rốt cuộc lão xuất thân nơi nào. Mà người này cũng không có dựa vào bất kỳ thế lực nào, từ trước tới nay, lão đều một thân một mình tu luyện.

Một võ giả không môn không phái, muốn tu luyện đến cảnh giới cao thâm là vô cùng gian khổ khó khăn, bởi vì không có người chỉ dạy, cho nên hết thảy bọn họ đều phải dựa vào tự tìm tòi đi tới, rất có thể trên con đường tu luyện đi vào đường rẽ, từ đó thất bại trong gang tấc.


Cái này không nói, võ giả không môn không phái, sau lưng cũng không có tài nguyên có thể lợi dụng, nhu cầu tu luyện đều phải dựa vào chính mình tìm kiếm, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Cho nên võ giả loại này bình thường thành tựu cũng không quá cao, có thể tu luyện đến Phản Hư Cảnh đã là biểu hiện rất giỏi rồi.

Mà Mạnh Đồng, lại là một vị Hư Vương Cảnh! Có thể thấy được vận may và cơ duyên cả đời lão đều tương đối tốt, cộng với nghị lực và ngộ tính của lão, mới có thể có thành tựu ngày hôm nay.

Cho nên mặc dù tu vi của Mạnh Đồng ở trong Tinh Vực không tính là đứng đầu nhất, nhưng danh tiếng của lão lại rất cao.

Bởi vì những võ giả không môn không phái kia, đều xem lão trở thành mục tiêu phấn đấu và là đối tượng sùng bái, mà loại võ giả này số lượng rất khổng lồ.

Các thế lực lớn trong Tinh Vực như Tử Tinh, Kiếm Minh, Hằng La Thương Hội... đều đã từng đưa ra cành ô liu với Mạnh Đồng, muốn chiêu mộ lão, hứa hẹn với lợi tức lớn cùng địa vị cấp bậc trưởng lão... đáng tiếc cho đến nay Mạnh Đồng cũng không có đáp ứng bất kỳ một nhà nào, một mực độc lai độc vãng, ngay cả đệ tử đều chưa từng thu nhận.

Từ ý nghĩa nào đó lão là một đoạn truyền kỳ khác trong Tinh Vực.

Lão không đụng chạm với bất kỳ thế lực nào, cũng không thân cận với bất kỳ thế lực nào, sống vô cùng thoải mái.

Đôi khi, Nghê Quảng đều hâm mộ cuộc sống của Mạnh Đồng như thế, hướng tới như lão. Bất quá nếu Nghê Quảng thật sự từ bỏ hết thảy, đi sống giống như Mạnh Đồng, chỉ sợ lão sẽ không cam tâm tình nguyện.

Lần này võ giả đi vào Thất Lạc Chi Địa, Mạnh Đồng cũng bất ngờ có mặt, hơn nữa lại đi tới chỗ kho báu của Thất Lạc Chi Địa. Không quản lão làm thế nào đi tới nơi này, cũng đủ để thấy vận may của lão không tầm thường.

Tính thêm Mạnh Đồng cùng với Quỷ Tổ vừa tới, cường giả Hư Vương Cảnh ở đây bất ngờ tới bảy người!

Con số này tối thiểu chiếm sáu bảy thành võ giả đi vào Thất Lạc Chi Địa, nếu tính thêm số người chết trong Thất Lạc Chi Địa, như vậy có khả năng cường giả Hư Vương Cảnh đi tới dược cốc này chiếm tới 80% nhân số người còn sống!

- Linh dược vòng ngoài dược cốc đều đã phân chia hết rồi! Nghê Quảng chỉ địa hình sơn cốc rộng lớn phía trước nói.

- Đã bị chia rồi ư? Tuyết Nguyệt ngạc nhiên hỏi: - Thu hoạch ra sao?

Nghê Quảng mỉm cười:

- Ngược lại coi như không tệ! Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng chiếm được không có thứ nào không phải là trân phẩm!


Trong lúc hai người nói chuyện, La Lam cũng dò xét một chút nhẫn không gian của mình, bộ dáng dường như rất có thu hoạch.

- Linh dược còn lại đều ẩn ở bên trong, nhưng chúng ta tạm thời không thể đi vào trong đó! Nghê Quảng tiếp tục nói.

Tuyết Nguyệt chăm chú nhìn sơn cốc phía trước, thấy sơn cốc bị bao phủ bởi một màn tia sáng bảy màu chói mắt, tia sáng kia giống như nước chảy tràn đầy cả sơn cốc, làm cho dược cốc phía trước thoạt nhìn giống như bị bao trùm trong nước thủy triều màu sắc rực rỡ.

Mà từ trong màn sáng ngưng thật như thực chất kia, Tuyết Nguyệt cảm nhận được uy hiếp trí mạng.

- Thất Diệu Bảo Quang? Tuyết Nguyệt sắc mặt chìm xuống, hô một cái gọi ra tên của màn sáng bảy màu kia.

Với thân phận địa vị của nàng, hiển nhiên là biết một chút về tình huống của dược cốc.

- Không sai! Nghê Quảng nhẹ gật gật đầu: - Đây cũng là Thất Diệu Bảo Quang do chim thần Thất Diệu Khổng Tước kia hít thở sinh ra, những thứ này xem thường bất kỳ phòng ngự, bất kể là bí bảo bí thuật hay là thần thức, đối với nó đều không có bất cứ tác dụng gì, một khi bị phủ chụp ở trong đó, bất kể tu vi cao tới đâu, không cần tới bao lâu liền sẽ mất mạng... vô cùng kinh khủng!

- Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể đi vào? La Lam có chút lo âu hỏi. Tuy rằng nàng đi theo Nghê Quảng đã sớm tới chỗ này, cũng có một chút thu hoạch, nhưng đối với nơi này cũng không biết gì cả.

Thất Diệu Khổng Tước là lần đầu tiên nàng nghe nói, Thất Diệu Bảo Quang đồng dạng là lần đầu tiên nàng nghe nói, loại bảo quang ngay cả Nghê Quảng đều cảm thấy bất lực này, nàng tự biết là không có sức hóa giải.

- Chờ đợi! Nghê Quảng trầm giọng nói: - Bảo quang này là khi chim thần kia hít thở tràn ra, đợi chính nó hút trở về, là chúng ta có thể đi vào. Bên trong dược cốc, khe nứt không gian nhiều không kể xiết, tuy rằng nơi chốn nguy hiểm, nhưng những khe nứt không gian đó cũng là cái chắn thiên nhiên tốt nhất, đợi lần nữa lúc nó hít thở phun ra Thất Diệu Bảo Quang, chúng ta chỉ cần tìm một cái khe nứt không gian, trốn ở phía sau khe nứt không gian, dựa vào khe nứt không gian là có thể tránh thoát...

Nghe lão nói như vậy, La Lam mới lộ ra vẻ chợt hiểu.

Đang lúc giải thích, bỗng nhiên Nghê Quảng nhướn mày, sắc mặt nghiêm túc nhìn lại hướng Tuyết Nguyệt.

- Thế nào? Tuyết Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Nghê Quảng không lên tiếng, mà chỉ chuyên chú nhìn một chỗ tóc trên đầu nàng, một lát sau, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, nạt nhỏ: - Hèn hạ!

Nói dứt lời, lão bấm tay bắn ra một luồng kình khí tinh thuần, đánh tới phía Tuyết Nguyệt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận