Vũ Luyện Điên Phong

Ở trong khe nứt hư không, Dương Khai vừa tìm Không Linh Tinh vừa thầm tính thời gian trôi đi.

Cảm thấy cũng đến lúc, hắn mới dừng lại.

Không quá nửa canh giờ, hắn cũng có chút thu hoạch, không tính là nhiều, chỉ có 5 khối Không Linh Tinh sinh ra trong khe nứt hư không.

Lúc này hắn đang dừng lại, nhìn ra xa, vẻ mặt suy nghĩ.

Trong lúc hành động ở khe nứt hư không, hắn đã nhận ra trong này có rất nhiều chỗ dao động lực lượng không gian rất không dổn định, tràn ra dao động lực lượng kỳ dị.

Nếu hắn không tính sai, những chỗ không ổn định này là vị trí kết nối với vô số khe nứt không gian trong Thất Lạc Chi Địa.

Nói cách khác, đi ra từ những chỗ không ổn định đó, vậy tương đương đi ra từ khe nứt không gian.

Để kiểm chứng suy luận này, Dương Khai trực tiếp bước tới.

Ngay sau đó, hắn ra khỏi khe nứt hư không, quay về Thất Lạc Chi Địa.

Phóng mắt nhìn ra, xung quanh không có Thất Diệu Bảo Quang, ở đằng sau là một cái khe nứt không gian vắt ngang, thấy được bằng mắt thường.

Bản thân mình vừa đi ra từ khe nứt này.

Nhìn khe nứt không gian sau lưng, Dương Khai thầm gật đầu, xem ra suy đoán của mình không sai, những khe nứt hư không đều nằm ở chỗ không gian không ổn định, nối liền với các khe nứt nằm ở Thất Lạc Chi Địa.

Chỉ là... không biết chỗ này còn có phải là dược cốc hay không.

Dương Khai quan sát hoàn cảnh xung quanh, đợi nhìn rõ ràng, lầm bầm: - Cũng thật may mắn.

Nơi này vẫn nằm trong dược cốc, bởi vì trong không khí còn có mùi dược hương, hơn nữa ở gần đó còn một cây trái lùn, bên trên treo 3 trái cây vàng nhạt.


Chỗ này vẫn không có ai tìm tới!

Ngẫm lại cũng không lạ, diện tích dược cốc rất lớn, người vào đây lại không nhiều, lại thêm Thất Diệu Bảo Quang quấy nhiễu, khiến cho thời gian tìm kiếm của mọi người bị rút ngắn, bởi vậy trong dược cốc còn rất nhiều thiên tài địa bảo.

Dương Khai bước ra, đi tới chỗ cây, ngồi xuống quan sát kỹ, một lát sau nhướng mày, mỉm cười.

Hắn nhận ra đây là linh quả gì.

Đây là Trường Thọ Quả trong lời đồn!

Thứ này không có tác dụng trong tu luyện, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa hiệu quả rất tốt.

Dù nói theo thực lực võ giả tăng lên, tuổi thọ cũng ngày dài dài lâu, cường giả Hư Vương Cảnh nếu không có gì bất ngờ, sống ba bốn ngàn năm thậm chí lâu hơn cũng không thành vấn đề. Nhưng tuổi thọ con người luôn có cực hạn, đến tận cùng, thân thể cũng sẽ héo rũ, lực khí huyết tiêu tán, đến lúc đó nhất định phải vào luân hồi.

Bình thường, đến lúc như vậy, những cường giả đều sẽ bắt đầu tìm kiếm linh đan diệu dược tăng trưởng tuổi thọ, kỳ vọng mình có thể sống lâu hơn một chút, lại có đột phá, thu được tuổi thọ mới.

Nhưng linh đan diệu dược bình thường không dùng được cho những cường giả này, chỉ có linh đan cấp Hư Vương mới sinh ra tác dụng. Mà trong Tinh Vực, lại có bao nhiêu linh đan cấp Hư Vương tăng lên tuổi thọ? Lại có bao nhiêu người luyện chế được?

Linh đan diệu dược có thể tăng thêm tuổi thọ cho cường giả Hư Vương Cảnh, quả thật cực kỳ hiếm thấy.

Còn Trường Thọ Quả này, có thể luyện chế ra Trường Thọ đan, một viên linh đan có thể tăng thêm 100 năm tuổi thọ! Tuy rằng một người tối đa chỉ dùng 3 viên là không hiệu qả, hơn nữa tác dụng cũng giảm dần, nhưng nếu dùng hết 3 viên, tăng thêm 300 năm tuổi thọ cũng không thành vấn đề.

200 năm, đã đủ cho những cường giả Hư Vương Cảnh này làm rất nhiều chuyện.

Lỡ như trong 200 năm này, bọn họ lại có đột phá, vậy tuổi thọ sẽ tăng mạnh.

Có thể nói, nếu như luyện chế ra thứ như Trường Thọ đan, bán cho người thích hợp, vậy tuyệt đối sẽ có giá trên trời!

Mạng chỉ có một, ai mà không quý trọng?


Cho dù những Hư Vương Cảnh tuổi thọ còn xa mới tới cuối, ai mà không muốn có một viên, phòng bị đến lúc cần? Nó có thể thành đồ gia truyền, đời đời tương truyền về sau.

Dương Khai vừa nghĩ tới những điều liên quan tới Trường Thọ Quả cùng Trường Thọ đan, vừa hớn hở cẩn thận hái lấy 3 trái cây, bảo đảm cách hái sẽ không khiến cho dược hiệu trôi mất, mới dùng cái hộp gỗ cẩn thận niêm phong, bỏ vào nhẫn không gian.

Có thu hoạch, tâm tình Dương Khai rất tốt, tiếp tục kiểm tra xung quanh.

Xung quanh nơi này quả thật không có người đi lại, tiếp theo, Dương Khai liên tục có thu hoạch, kiếm đầy túi.

Chở nửa canh giờ vừa qua, Thất Diệu Bảo Quang lại ập tới, hắn tìm tới một khe nứt không gian gần nhất trốn vào, tìm kiếm Không Linh Tinh.

Tính toán thời gian vừa đến, lại từ hư không quay lại dược cốc.

Liên tục lặp lại như thế....

Hắn quả nhiên không lãng phí chút thời gian nào, chẳng những có thể thu hoạch linh dượctrong dược cốc, còn có thể tìm Không Linh Tinh trong khe nứt hư không, hai bên luân phiên, hắn thu hoạch lớn hơn bất kỳ ai.

Quả nhiên là giúp người cũng là giúp mình! Dương Khai thầm cảm khái, khi đó nếu không phải cố kỵ danh dự của La Lam, hắn đã không chọn vào khe nứt không gian tránh né.

Không làm thế, hắn đã không phát hiện cách lợi dụng thời gian hiệu suất cao như vậy.

Chỉ là một hành động vô tình, lại cho hắn được báo đáp to lớn.

Thời gian trôi qua, Dương Khai không biết mình đã ở bao lâu trong dược cốc, hắn qua lại giữa khe nứt hư không và dược cốc, lại thu được 200 khối Không Linh Tinh, linh thảo diệu dược cũng tới trăm phần.

Thu hoạch như thế, có thể nói là khủng bố.

Nên biết, bất kể Không Linh Tinh hay dược liệu đều có giá trị cực kỳ to lớn, hơn nữa Dương Khai dám khẳng định, những người khác tuyệt đối không thu hoạch lớn như mình.


Tuy nhiên từ khi tách khỏi La Lam, hắn vẫn không đụng tới những người khác, điểm này làm hắn rất kỳ quái.

Đến một lúc, Dương Khai đi về phía mùi hương kỳ dị lan tỏa, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, nhíu mày.

Thần niệm của hắn đã nhận ra có người khác tồn tại, không chỉ một người, là ba người.

Trong đó hai người đi chung, trong đó một người Hư Vương lưỡng tầng cảnh, một người Phản Hư tam tầng cảnh! Người thứ ba lại đi một mình.

Dương Khai cùng ba người lúc này xếp thành hình tam giác, đều đi về phía một hưởng, hiển nhiên mọi người đều bị dược hương thu hút tới.

Bởi vì người đi vào dược cốc không đông, cho nên Dương Khai lập tức đoán được ba người này là ai.

Hai người đi chung, rất dễ xác minh, bởi vì võ giả Phản Hư tam tầng cảnh, ngoài mình ra cũng chỉ có Tử Đông Lai và Tuyết Nguyệt, nhưng khí tức của đối phương không phải Tuyết Nguyệt, vậy tất nhiên là Tử Đông Lai.

Dẫn theo Tử Đông Lai, vậy chính là Tử Long chủ nhân của Tử Tinh! Hai cha con đều như hình với bóng.

Cường giả Hư Vương Cảnh đi lẻ, Dương Khai có thể nhận ra hơi thở suy đoán thân phận - Hứa Nguy!

Chính là tên trưởng lão Di Khí Sào Huyệt lợi dụng mình ngăn cản Huyễn Không Điệp.

Dương Khai có thể thông qua thần niệm tra xét phát hiện bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng phát hiện ra Dương Khai.

Cho nên vừa tra xét lẫn nhau, tốc độ của Tử Long cùng Tử Đông Lai tăng vọt, rõ ràng là muốn giành trước Dương Khai cùng Hứa Nguy, chạy đến vị trí phát tán dược hương, cướp lấy thiên tài địa bảo!

Tử Long làm như vậy, xuất phát từ tự tin vào thực lực mạnh mẽ của mình.

Hư Vương lưỡng tầng cảnh, ở trong dược cốc này cũng chỉ có Quỷ Tổ và Nghê Quảng mới chống đỡ được, những người khác thật không lọt vào mắt hắn. Nhất là hậu bối như Dương Khai, hắn cảm thấy chỉ một ngón tay cũng có thể dí chết Dương Khai.

Ở bên kia, Hứa Nguy chần chờ một chút, cũng tăng tốc phóng tới.

Đối mặt thiên tài địa bảo dụ dỗ, hắn không muốn bỏ đi, dù cho đối phương là Tử Long cũng vậy, huống gì thân là trưởng lão Di Khí Sào Huyệt, hắn không cần nể mặt Tử Long, mọi người vốn là thù địch với nhau, không sợ đắc tội nữa.

Tốc độ hai bên tăng lên, Dương Khai cũng hành động.


Ba phe, tổng cộng 4 người, đều nhanh chóng áp sát khu giữa.

- Hừ! Không biết sống chết! Tử Long vốn tưởng với thực lực của mình đã đủ uy hiếp Dương Khai và Hứa Nguy, làm bọn họ quay đầu chạy trốn. Nhưng không ngờ hai người không hề tránh né, mà lại muốn cướp linh dược với mình.

Điều này làm hắn căm tức, cảm thấy mình bị coi thường, mất mặt.

Hứa Nguy cũng thôi, tuy rằng thực lực không bằng mình, nhưng dù sao cũng là Hư Vương Cảnh, mình muốn bắt được hắn cũng phải tốn sức, ở chỗ này, Tử Long không muốn lãng phí thời gian với Hứa Nguy.

Nhưng tiểu tử Phản Hư tam tầng cảnh kia là cái gì? Dám cố ý tranh giành với mình, chẳng lẽ hắn không biết chữ chết là thế nào?

- Phụ thân, có cần con đi... Trong mắt Tử Đông Lai xẹt qua tia sáng lạnh, trầm giọng hỏi.

Hắn đã sớm khó chịu Dương Khai.

Thân là thiếu chủ Tử Tinh, có thể đi vào trong này, hoàn toàn là vì Tử Long dẫn hắn tới, Tuyết Nguyệt là thanh niên tuấn kiệt so sánh với hắn, tự nhiên có tư cách đặt chân đến đây.

Nhưng mà Dương Khai là cái thứ gì? Trước kia Tử Đông Lai chưa từng gặp Dương Khai, cũng chưa từng nghe qua tên của hắn.

Người này lại giống mình cùng Tuyết Nguyệt, đi đến chỗ bảo địa này.

Hắn cảm thấy bởi vì Dương Khai đi vào, mà cấp bậc chỗ này bị hạ thấp rất nhiều!

Đi vào cùng một tên ngu xuẩn chưa nghe tiếng tăm này, đó là sỉ nhục đối với Tử Đông Lai hắn! Chỉ có giết đi, mới có thể rửa sạch sỉ nhục này.

Cho nên nhận ra là Dương Khai, Tử Đông Lai liền xung động muốn đi, dùng thực lực của hắn nói cho Dương Khai, giữa thiên tài như mình và hắn có chênh lệch rất lớn, nói cho hắn biết không phải ai cũng có thể vào Thất Lạc Chi Địa, to gan dám vào, vậy phải trả giá đắt!

- Thằnghề mà thôi, cần gì để ý! Tử Long hừ lạnh. - Nếu hắn dám xuất hiện ở trước mặt con, con mới ra tay cũng không muộn.

- Rõ! Tử Đông Lai nghe vậy gật đầu, cười lạnh nói: - Chỉ sợ hắn không có gan này.

Vừa nói vậy, Tử Đông Lai lại sửng sốt, bởi vì trong cảm giác của hắn, Dương Khai chẳng những không vì nguy hiểm mà rút lui, ngược lại lại càng nhanh hơn.

- Thú vị, trên đời này thật có kẻ không biết sống chết! Tử Đông Lai cười âm trầm, ánh mắt nhìn về phía kia, như ước gì Dương Khai sớm xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận