Vũ Luyện Điên Phong

- Ha ha ha, còn chưa phải như Tử huynh. Nghê Quảng cười lớn một tiếng, chỉ là tùy ý liếc qua, liền đã hiểu rõ thế cục trước mắt, lúc này mới mở miệng nói:

- Thừa dịp người còn chưa nhiều, ngươi ta hai người nhanh động thủ đi, trước lấy ba giọt Bất Tử Nguyên Dịch, ta và ngươi hai người mỗi người một giọt, người khác một giọt…

Nghê Quảng còn chưa nói xong, một thanh âm liền từ xa truyền tới:

- Ồ? Thì ra đây là Bất Tử Nguyên Dịch, nói như thế, đây cũng là Bất Lão Thụ trong lời đồn? Hắc hắc hắc, xem ra vận may của lão phu đích thực không tồi a, giọt Bất Tử Nguyên Dịch còn lại là của lão phu! Dứt lời, một đoàn hắc khí nhanh chóng chạy tới, hắc khí kia một mảnh tối đen, dường như ngay cả ánh sáng cũng có thể bị cắn nuốt hết, trong hắc khí, mơ hồ thấy thân ảnh của Quỷ Tổ.

Nghê Quảng và Tử Long đồng thời hơi biến sắc mặt, đầu quay đầu nhìn về phía Quỷ Tổ. Quỷ Tổ đứng vững, lúc này mới liếc nhìn Nghê Quảng và Tử Long một cái, khẽ cười hỏi:

- Hai vị không phải có ý kiến gì chứ? Tử Long và Nghê Quảng liếc nhau, ánh mắt giao hội chốc lát, dường như có trao đổi gì đó, rất nhanh, Tử Long liền gật gật đâì:

- Với tu vi của các hạ đủ để ngồi ngang hàng với bổn tọa và Nghê tiên sinh, giọt Bất Tử Nguyên Dịch thứ ba này, liền do các hạ tới lấy đi.

- Ta cũng có ý tứ này. Nghê Quảng gật gật đầu, bảy tỏ đồng ý.

- Một khi đã như vậy, vậy…động thủ đi. Quỷ Tổ cười hắc hắc. Tuy rằng với thực lực siêu tuyệt của lão khiến Nghê Quảng và Tử Long đều phải công nhận mình, nhưng làm thế nào để lấy được Bất Tử Nguyên Dịch thì đầu óc vẫn mơ hồ, cho nên lão cũng không có vội vã làm người đầu tiên hạ thủ. Mà là chuẩn bị trước quan sát một phen động tác của Tử Long và Nghê Quảng, rồi tính toán. Trong chốc lát này, vốn là mảnh đất bằng phẳng không một bóng người liền tới nhiều Hư Vương Cảnh như vậy, Tử Long dường như cũng sợ đêm dài lắm mộng, lúc này liền động thủ. Hắn khoát tay, một tia ánh sáng màu đồng xanh hiện lên, giống như một con cự mãng bỗng nhiên xuất hiện. Theo thánh nguyên của hắn rót vào, hai con mắt vật kia bất chợt toát ra tia sáng, chỉnh thể giống như sống lại.

- Khôi Lỗi? Quỷ Tổ mí mắt híp lại, lập tức hiểu rõ, Tử Long đây là sớm có chuẩn bị, Khôi Lỗi không phải là tấm thân máu thịt. Cũng không e ngại uy lực khiếp người của Thất Diệu Bảo Quang, cho nên dùng Khôi Lỗi xâm nhập Thất Diệu Bảo Quang đi trước chọn lựa Bất Tử Nguyên Dịch, là biện pháp ổn thỏa tốt nhất.

Nhưng là…chuyện thật có dễ dàng như vậy? Quỷ Tổ trong lòng hồ nghi, mặt ngoài vẫn thản nhiên như cũ không đổi sắc, lão đưa mắt chuyển hướng về phía Nghê Quảng.

Bên phía Nghê Quảng, cũng lấy ra một Khôi Lỗi, chỉ có điều cũng không phải là Khôi Lỗi hình dáng cự mãng mà là một Khôi Lỗi hình người, Khôi Lỗi kia cũng không biết xuất xử từ tay đại sư nào, luyện chế giống như đúc, vừa nhìn thấy còn có khả năng nghĩ nó là người thật, chỉ có cẩn thận quan sát mới phát hiện ra, trên người Khôi Lỗi này không hề có sinh khí.

Hai Khôi Lỗi hình dáng bất đồng vừa xuất hiền, liền đồng loạt dưới sự thúc giục của Nghê Quảng và Tử Long, hướng vị trí Bất Lão Thụ vọt tới.

Cự mãng uốn lượn trên mặt đất. Khôi Lỗi hình người lại phát lực bay tới.

Một lúc sau, hai con Khôi Lỗi đều vọt vào trong Thất Diệu Bảo Quang, trong nháy mắt, tốc độ của bọn chúng giảm dần, dường như lâm vào trong vũng bùn, cất bước khó khăn.


Không chỉ có như thế, trên người hai con Khôi Lỗi còn truyền tới tiếng răng rắc rắc. Phảng phất như có lực lượng khổng lồ chế trụ bọn chúng, khiến bọn chúng hoạt động bất tiện.

Nghê Quảng và Tử Long sắc mặt cũng đồng thời trở nên ngưng trọng vạn phần.

Mặc dù đều sớm có chuẩn bị, đều mang Khôi Lỗi tốt nhất vào trận, nhưng là bọn hắn vẫn đánh giá quá thấp uy năng kinh khủng của Thất Diệu Bảo Quang. Không phải Khôi Lỗi tấm thân máu thịt quả thật không e ngại Thất Diệu Bảo Quang ăn mòn và không thấy phòng ngự sát thương, nhưng là cũng có áp lực khắp nơi, cũng không phải là Khôi Lỗi có thể dễ dàng ngăn cản.

Cứ theo đà này, chỉ sợ không lâu sau, Khôi Lỗi của mình sẽ bị Thất Diệu Bảo Quang ép thành phấn vụn.

Vừa nghĩ như vậy, Tử Long không dám sơ suất, liên tiếp thúc giục tâm thần, khống chế Khôi Lỗi cự mãng hướng về phía trước.

Trong phút chốc, tốc độ cự mãng tăng lên không ít, lại hao phí công phu không ít, Khôi Lỗi cự mãng cuối cùng cũng đi tới trước mặt Bất Lão Thụ.

Cùng lúc đó, Khôi Lỗi hình người của Nghê Quảng cũng theo sát mà tới.

Trong ánh mắt hai người phụt ra thần sắc như lửa nóng, đồng thời tâm niệm vừa động, hạ chỉ thị cho Khôi Lỗi của mình.

Ngay sau đó, thân mình cự mãng xoay chuyển, quấn quanh Bất Lão Thụ, sau đó hung hăng phát lực, dường như là muốn nhổ tận gốc Bất Lão Thụ!

Mà Khôi Lỗi hình ngươi kia lại trực tiếp hai tay cầm rễ cây Bất Lão Thụ, cố gắng dùng sức!

Hai đại cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, hiển nhiên đều có cùng tính toán.

Cứ như vậy, Khôi Lỗi cự mãng đem Khôi Lỗi hình người kiềm chế chặt, mà Khôi Lỗi hình người cũng không thể phát huy toàn lực, chỉ nghe được từng tiếng rắc rắc trong cơ thể hai con Khôi Lỗi truyền đến.

Quỷ Tổ đứng nhìn mà mí mắt giựt giựt, trong lòng hơi có chút nổi giận.

Dù sao trong ba giọt Bất Tử Nguyên Dịch kia, cũng có một phần của lão, Nghê Quảng và Tử Long không chào hỏi liền muốn hành động mổ gà lấy trứng, quả thực khiến Quỷ Tổ khó chịu.

Nhưng rất nhanh, Quỷ Tổ liền cười quái dị, bởi vì lão phát hiện, hai con Khôi Lỗi này không hề phối hợp với nhau, ngược lại kiềm chế động tác của đối phương, mà nhìn Bất Lão Thụ như rất yếu đuối, nhưng dưới sự tàn phá điên cuồng của hai con Khôi Lỗi vẫn không tổn thương chút nào, vẫn mới như cũ.


- Nghê tiên sinh, để Khôi Lỗi của ngươi rút lui ra ngoài trước đi. Tử Long bỗng nhiên khẽ quát một tiếng,

- Bổn tọa bảo đảm, nếu có thể lấy được Bất Lão Thụ, nhất định chia cho người một phần!

Vừa nói, Tử Long vừa tiếp tục thúc giục uy lực cự mãng.

Nghê Quảng cười lạnh không ngừng:

- Tử huynh, không bằng để Khôi Lỗi của ngươi lui ra trước thì thế nào? Lão phu cũng có thể bảo đảm, nếu có thể lấy được Bất Lão Thụ, cũng như thế chia cho ngươi một phần!

Hai người liếc nhau, đều nhìn thấu sự không tín nhiệm trong mắt nhau, đồng thời hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến đối phương nữa.

Cục diện lập tức giằng co.

Lúc này, Tinh Hà Chi Tích Khổng Pháp cũng chạy tới, vừa nhìn thấy cục diện trước mắt, Khổng Pháp không khỏi sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sau khi bái kiến Hứa Nguy, Khổng Pháp sắc mắt vui mừng, muốn cùng Hứa Nguy hội hợp.

Dù sao hai người này cá mè một lứa, thích nhất cấu kết với nhau làm việc xấu.

Nhưng cước bộ của lão ta vừa mới động, Hứa Nguy liền không dấu vết hướng về phía lão lắc lắc đầu.

Khổng Pháp lập tức dùng lại thân hình, như có điều suy nghĩ nhìn Hứa Nguy, lại nhìn một chút Tử Đông Lai đứng bên cạnh lão, sắc mặt ngưng trọng.

Lão cũng phát hiện, Hứa Nguy thiếu một cánh tay, hơn nữa hiện tại cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng lại đứng cùng một chỗ với người của Tử Tinh.

Không hiểu rõ thế cục, lão không dám lại có khinh cử vọng động gì, mà là quan sát một chút, ngay sau đó, liền đến bên Manh Đồng, ôm quyền nói:

- Mạnh huynh. Xin hỏi tình hình bên này là như thế nào?


Mạnh Đồng liếc lão một cái, cũng không có gì che giấu, đơn gian đem thế cục trước mắt nói một lượt.

Mạnh Đồng vẫn luôn lẻ loi một mình, cho nên hắn với Tinh Hà Chi Tích cũng không có cừu hận gì, ngược lại đôi khi hắn còn có thể đến Di Khí Sào Huyệt và Tinh Hà Chi Tích hai nơi này, bởi vì tại hai nơi này, hắn thường có thể tìm được vật tự mình cần tu luyện. Cùng Khổng Pháp cũng có duyên gặp gỡ vài lần.

Cho nên đối mặt với việc Khổng Pháp hỏi thăm, Mạnh Đồng cũng không có gì phải che giấu.

- Rốt cuộc là Bất Lão Thụ và Bất Tử Nguyên Dịch? Khổng Pháp thân thể chấn động, mặt lộ vẻ cuồng nhiệt, ánh mắt hướng giữa sân nhìn lại, con ngươi tích lưu xoay tròn, dường như đang có ý nghĩ sai lệch nào đó.

- Khổng huynh, an tâm một chút chớ nóng vội, bên này có ba vị cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh. Nếu là khinh cử vọng động, hậu quả nghiêm trọng a. Mạnh Đồng cười ha hả nhắc nhở một câu.

Không Pháp nghe vậy, thu lại vẻ cuồng nhiệt trên mặt, khẽ vuốt cằm nói:

- Mạnh huynh nói đúng, nhưng…Nhìn tình hình trước mắt này, bọn họ dường như người não cũng không thể dễ dàng đắc thủ à.

- Đây là cơ hội. Mạnh Đồng thấp giọng nói

- Chờ đi. Chờ đến khi sự việc xuất hiện chuyển cơ một khắc kia, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội kiếm hời.

Khổng Pháp thâm dĩ vi nhiên, lúc này không nói thêm nữa, mà là chuyên chú quan sát.

Bên kia Tử Đông Lai nhìn cha mình và Nghê Quảng tranh đoạt Bất Lão Thụ lâm vào cục diện giằng co, sắc mặt thâm độc, hắn cảm thấy nếu không có Nghê Quảng cản trở, phụ thân mình khẳng định đã sớm lấy được Bất Lão Thụ vào tay, cũng là bởi vì Nghê Quảng của Hằng La Thương Hội này, phụ thân mới hết đường xoay xở, thật là cực kì đáng ghét.

Bỗng nhiên, hắn lại thấy được Tuyết Nguyệt cô linh linh đứng cách đó không xa, trước mắt không khỏi sáng ngời, nghĩ tới một chủ ý không tồi.

- Hứa Nguy. Hắn thần niệm vừa động, truyền âm cho Hứa Nguy, hô một tiếng.

- Thiếu chủ có gì phân phó? Hứa Nguy cả người run run, dường như có bộ dáng kinh sợ, vội vàng trả lời.

- Nhìn thấy Tuyết Nguyệt không?

- Lão nô dĩ nhiên là thấy.

- Ừ, đi, giết cô ta!


Tử Đông Lai nhàn nhạt ra lệnh.

- Cái gì? Hứa nguy sắc mặt cuồng biến,

- Giết…giết cô ta? Thiếu chủ, cô ta là…

Cô ta là người nối nghiệp tương lai của Hằng La Thương Hội, mặc dù Hứa Nguy là kẻ bị truy nã, cũng không dám hạ thủ với Tuyết Nguyệt, nếu không, cho dù lão trốn vào trong Di Khí Sào Huyệt, Ngả Âu hội trưởng cũng sẽ tìm lão mà lôi ra khiến lão sống không bằng chết!

- Thế nào? Lời của bổn thiếu chủ ngươi không nghe sao? Tử Đông Lai sắc mặt trầm xuống.

- Lão nô không dám, thiếu chủ bớt giận! Hứa Nguy vội vàng nhận sai, sắc mặt tái nhợt vạn phần.

- Không dám thì tốt. Tử Đông Lai hừ lạnh một tiếng, nghĩ nghĩ, lại nói:

- Thật ra ta cũng không phải muốn ngươi giết cô ta thật, dù sao với tình hình của cô ta, ngươi cũng không nhất định thành công! Ngươi liền lên đi làm dáng một chút là tốt rồi.

Hứa Nguy nghe vậy, bừng tĩnh đại ngộ:

- Ý của thiếu chủ là…lấy việc tập kích Tuyết Nguyệt để quấy nhiễu tâm cảnh Nghê Quảng? Khiến hắn không thể toàn lực tranh đoạt Bất Lão Thụ?

- Biết là được rồi.

Tử Đông Lai hơi gật gật đầu.

- Ta hiểu. Gánh nặng trong lòng Hứa Nguy liền được giải trừ, chỉ cần không phải muốn tự mình đánh chết Tuyết Nguyệt, vậy cũng được, khi nói chuyện thuận miệng nịnh nọt:

- Thiếu chủ quả nhiên anh minh!

- Được rồi, mau đi đi. Tử Đông Lai không nhịn được thúc giục.

Hứa Nguy không dấu vết gật gật đầu, đưa mắt chuyển dời đến trên người Tuyết Nguyệt, không nói một lời, vực tràng Hư Vương Cảnh trong nháy mắt bộc phát ra, hướng phía Tuyết Nguyệt đang đứng bao phủ tới.

Tuyết Nguyệt chưa từng nghĩ tới, ở nơi này tại thời điểm này sẽ có người đánh lén mình, hơn nữa còn là Hư Vương Cảnh, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, bị vực tràng của Hứa Nguy bao phủ nghiêm ngặt, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình lùi lại phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận