Vũ Luyện Điên Phong

Lúc trước ở trong dược cốc, Tử Đông Lai bị Dương Khai nhiều lần làm nhục, cố tình làm cho khắp nơi đều tràn đầy Thất Diệu Bảo Quang, làm cho Tử Đông Lai tức giận không chỗ phát tiết.

Tức giận cũng như rượu ngon, để lâu sẽ lên men...

Tử Đông Lai hận không thể uống máu, ăn thịt Dương Khai...

Lúc này ngồi trong Phá Không Toa, hắn mặc sức tưởng tượng khi bắt được Dương Khai sẽ hành hạ hắn như thế nào, nghĩ tới thôi đã cười hắc hắc, ánh mắt điên cuồng.

Tiếng cười truyền vào tai Hứa Nguy làm hắn không khỏi rùng mình, không rõ Tử Đông Lai ngu xuẩn này đang nghĩ tới chuyện gì mà lại phát ra tiếng cười ghê tởm như vậy, không dám hỏi nhiều, tiếp tục rót thánh nguyên vào trận pháp.

- Thứ quỷ gì? Dương Khai lúc này đã chú ý phía sau.

Tuy hắn không thấy Phá Không Toa, nhưng độn quang màu tím đã biến mất, hơn nữa khoảng cách hai bên càng ngày càng gần!

Chỉ sau mười mấy hơi thở, khoảng cách chỉ còn ngàn dặm!

Cứ như vậy chẳng phải chỉ cần một nén nhang là bị đuổi kịp? Dương Khai hoảng sợ, sắc mặt khó coi.

Hắn chỉ có thể dựa vào lực lượng không gian, nhưng nó không phải dùng mãi không hết, lực lượng này cũng giống thánh nguyên thần thức, cũng cần thời gian để khôi phục.

Giờ là lúc Dương Khai đang khôi phục.

Thấy đám người Tử Long đang nhanh chóng đuổi tới, hắn sao còn thanh thản chờ khôi phục? Cắn răng lấy một khối Không Linh Tinh từ nhẫn không gian ra, điên cuồng hấp thu năng lượng trong đó.

Không Linh Tinh này hắn tìm thấy trong khe nứt không gian của Thất Lạc Chi Địa, là một Không Linh Tinh thuần khiết, là sản vật của hư không, khác với những hợp chất từ quặng mỏ.

Từng luồng lực lượng tinh thuần tràn vào cơ thể Dương Khai, làm hắn lập tức trở nên thư thái.

Lực lượng không gian trong cơ thể vốn khô cạn khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.


- So tốc độ với ta, cho các ngươi hít bụi! Dương Khai cảm thụ trạng thái của mình, cảm thấy trừ vết thương ở ngực cần thời gian để khôi phục ra, những thứ khác không có vấn đề gì, trong lòng bình tĩnh, lực lượng không gian quanh quẩn, thân hình hơi đảo một cái đã ra ngoài trăm dặm.

Nhoáng cái nữa đã vài trăm dặm.

Giờ hắn đã lĩnh ngộ lực lượng không gian đến một trình độ mới, khoảng cách thuấn di xa hơn trước vô số lần.

Mấy lần dùng lực lượng không gian di động, khoảng cách hai bên đã nới rộng.

- Cái gì? Trong Phá Không Toa, Tử Đông Lai đang tưởng tượng cảnh hành hạ Dương Khai bỗng thất kinh, thiếu chút nữa là cắn phải lưỡi, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện, khoảng cách giữa mình và Dương Khai đã bị dãn ra.

- Cả Phá Không Toa cũng không theo kịp hắn? Tử Long hoảng sợ.

Phương pháp luyện chế Phá Không Toa do một vị tổ tông Tử Tinh lấy được từ Đại Đế, tuy rằng trình độ luyện chế không đủ, tuy rằng luyện chế có tỳ vết, nhưng chỉ cần có quan hệ với Đại Đế, sao có thể kém được?

Hắn vẫn cho rằng Phá Không Toa là bí bảo có tốc độ nhanh nhất trong cả Tinh Vực, không có người nào, không có thứ gì có thể so sánh với Phá Không Toa.

Nhưng bây giờ sự thật như tát vào mặt hắn.

Đối mặt với Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, cho dù bọn họ mượn oai Phá Không Toa cũng chỉ có thể hít bụi từ xa...

Không, hít bụi cũng không có cơ hội.

- Phải nhanh chóng giết hắn, nếu không sau này sẽ thành tai họa! Tử Long hoảng sợ, lộ vẻ kiêng kỵ.

Ngay sau đó, hắn quát lên với Hứa Nguy: - Hứa Nguy, ngươi còn do dự cái gì? Còn không toàn lực bạo phát?

Hứa Nguy giật mình, lòng đầy chua xót.

Hắn chỉ ngồi trên trận pháp cũng đã bị trận pháp rút lấy rút để, cảm giác thánh nguyên trong cơ thể mình như nước lũ vỡ đê, điên cuồng trào ra ngoài.


Giờ Tử Long còn kêu hắn toàn lực bạo phát, không phải là muốn lấy mạng già của hắn sao?

- Hứa Nguy ngươi muốn chết? Thì ra ngươi chưa xuất toàn lực! Tử Đông Lai giận dữ, âm trầm nhìn Hứa Nguy.

- Thiếu chủ bớt giận, thiếu chủ bớt giận, lão nô sẽ toàn lực! Hứa Nguy vừa thấy ánh mắt của Tử Đông Lai, lập tức toát mồ hôi lạnh, hắn biết bản thân mà tiếp tục dây dưa sẽ khó giữ mạng.

Tiểu tử Tử Đông Lai khốn nạn này không phải dễ nói chuyện.

Lập tức hắn không dám do dự, thúc dục thánh nguyên, cuồn cuộn rót vào trận pháp.

Bùm một tiếng, tốc độ Phá Không Toa tăng lên không ít.

- Hắc, quả nhiên nhanh hơn, lần này ngươi làm không tệ! Tử Đông Lai đã hoàn toàn điên cuồng, ngồi tại chỗ huơ tay múa chân la lên.

Cách đó mấy ngàn dặm, Dương Khai cau mày: - Lại có thể tăng tốc độ, có ý tứ, nếu như thế, vậy thì xem các ngươi đuổi được bao lâu, bất quá vật này thoạt nhìn có chút quen mắt a, như là chiếc chiến hạm loại hình nhỏ mà Dương Viêm luyện chế.

Sâu trong nội tâm hắn hồ nghi, nào biết phương pháp luyện chế vật này căn bản là từ Dương Viêm truyền xuống.

Chỉ có điều phương diện luyện chế của Tử Tinh có chút lực bất tòng tâm thôi, không bằng Dương Viêm đích thân luyện chế.

Chiến hạm do Dương Viêm luyện chế có thể chân chính phá toái hư không.

Nhất thời trong Tinh Vực diễn ra trò mèo bắt chuột.

Thời gian trôi qua, thương thế của Dương Khai dần tốt hơn.

Thể chất của hắn vốn vô cùng cường hãn, Kim huyết có năng lực khôi phục kinh người, cho nên hắn không cần làm gì vết thương cũng tự chữa trị.


Đây chỉ có hắn mới làm được, đổi lại là võ giả khác chỉ sợ không chết cũng mất nửa cái mạng.

Sau khi khỏi thương, Dương Khai càng thêm dễ dàng, hắn không vội điều khiển Tinh Toa, phát hiện Phá Không Toa đến gần thì dùng lực lượng không gian chạy ra xa, kéo dài khoảng cách, sau đó lại giảm tốc độ chờ bọn họ đuổi tới.

Kiểu câu cá này làm cha con Tử Long buồn bực muốn hộc máu.

Nhiều ngày như vậy, hai cha con đã không còn bình tĩnh nữa, trán nổi gân xanh.

Hứa Nguy đã gần như không còn hình người!

Cho tới bây giờ hắn mới phát hiện, trận pháp kia không chỉ hút thánh nguyên mà còn có lực lượng căn nguyên!

Lực lượng căn nguyên của một võ giả cũng giống căn nguyên của hành tinh tu luyện, tiêu hao căn nguyên, sinh cơ trôi qua, rất khó bổ sung!

Hứa Nguy sớm đã muốn dừng lại, nhưng vì Tử Đông Lai uy thế ép người, hắn nào dám nói gì, chỉ có thể cắn răng ngồi trên trận pháp, vừa uống đan dược vừa tiếp tục.

Đến hôm nay, Hứa trưởng lão vốn uy phong lẫm lẫm chỉ còn xương bọc da, tóc đen đã thành tóc bạc, nhìn như một lão già sắp chết.

Hắn vạn lần không ngờ mình đường đường là một Hư Vương Cảnh lại ra nông nỗi này, đúng là thê lương vô cùng.

Trong lòng oán hận cha con Tử Long ngập trời!

Cho dù là vậy, Tử Đông Lai vẫn không hài lòng, không ngừng mắng phế vật.

Theo ý Tử Đông Lai, sở dĩ Phá Không Toa không thể đuổi kịp Dương Khai là vì Hứa Nguy không có ích, nếu Hứa Nguy có ích hơn, bọn họ sớm đã đắc thủ, vui mừng trở về Tử Tinh, bày yến ăn mừng, sao còn phải theo đít Dương Khai như vậy.

- Hứa Nguy, uống cái này. Tử Long lấy một viên linh đan ra đưa cho Hứa Nguy.

Hứa Nguy mở cặp mắt vẩn đục, nhìn thoáng qua không khỏi máy động, theo bản năng hỏi: - Đây là đan dược gì?

Linh đan này có màu đỏ tươi, một mùi máu tanh nồng đậm, khí tức làm người khác buồn nôn, còn có cảm giác thô bạo bên trong.

Hứa Nguy không dám tùy tiện uống, giờ hắn đã đến lúc đèn cạn dầu, tùy tiện cũng có thể mất mạng.


- Cho ngươi uống thì uống, ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy? Tử Đông Lai nổi giận quát, nhưng lúc hắn nhìn viên linh đan kia, ánh mắt có chút không nỡ.

Hứa Nguy thấy sắc mặt của hắn, lập tức biết linh đan này là thứ tốt.

- Đại Hoàng Huyết đan! Tử Long trầm giọng nói.

Ngay sau đó, Hứa Nguy trợn mắt, không hề do dự mà chộp lấy Đại Hoàng Huyết đan, nhét vào trong miệng.

Chỉ một thoáng, Hứa Nguy kêu lên đau đớn, một cỗ khí huyết lực nồng đậm từ thân thể gầy gộc của hắn bộc phát, thân thể hắn như bị thổi phồng, từ từ bành trướng.

Mà da hắn vốn khô khan bắt đầu trở nên đỏ hồng, tóc bạc biến thành đen.

- Ha ha! Hứa Nguy cười một tiếng dài, đột nhiên trở nên sanh long hoạt hổ, dường như trẻ đi mấy trăm tuổi.

- Tử Long đại nhân cho đan, Hứa Nguy vô cùng cảm kích, đại nhân thiếu chủ yên tâm, lão nô nhất định toàn lực ứng phó! Hứa Nguy trầm giọng nói, sau đó mạnh mẽ thúc giục thánh nguyên rót vào trận pháp.

Tử Long hơi gật đầu, thần sắc hài lòng.

Đại Hoàng Huyết đan là linh đan cấp Hư Vương, chỉ có luyện đan sư cấp Hư Vương mới có thể luyện chế, mặc dù hắn là chủ nhân của Tử Tinh cũng chỉ có 2 viên mà thôi, đây chính là hàng tích trữ gần trăm năm qua để dành dùng trong thời khắc mấu chốt để cứu mạng.

Công hiệu của loại linh đan này tuy không bằng Bất Tử Nguyên Dịch trong truyền thuyết, nhưng cũng vô cùng nghịch thiên, nhìn biến hóa của Hứa Nguy là biết.

Nếu không phải thế cục khẩn cấp, sao hắn có thể cho Hứa Nguy uống?

Nhưng muốn thúc giục Phá Không Toa, Hứa Nguy lại là mấu chốt không thể thiếu, rơi vào đường cùng, Tử Long chỉ có thể liều.

Tin rằng có Đại Hoàng Huyết đan chống đỡ, Hứa Nguy có thể kiên trì rất lâu, chỉ cần có thể bắt được Dương Khai, như vậy là có lời.

- Hứa Nguy, nhìn ngươi đó, lần này nếu được việc bổn tọa sẽ bảo khuyển tử giải trừ thần hồn lạc ấn của ngươi. Tử Long từ tốn nói.

Hứa Nguy chấn động, vô cùng khát vọng, gật gật đầu, buồn bực không lên tiếng, toàn lực ứng phó.

Hắn là một Hư Vương Cảnh, giờ lại bị một tiểu tử như Tử Đông Lai quản chế làm hắn uất ức, hơn nữa cũng không có tương lai, một câu nói này của Tử Long giúp hắn thấy được hy vọng, cho nên hắn không giữ lại chút gì, chỉ cầu có thể mau bắt được Dương Khai, hoàn thành nhiệm vụ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận