Vũ Luyện Điên Phong

- Bọn họ đâu rồi? Trong tinh không, Nghê Quảng, Quỷ Tổ và Tuyết Nguyệt nhìn ra xa.

Bọn họ vừa mất dấu cha con Tử Long và Hứa Nguy, lúc đó vừa thấy đám người Tử Long lấy ra một kiện bí bảo, sau đó nhanh chóng biến mất.

- Rốt cuộc bọn họ dùng thứ gì mà tốc độ trở nên nhanh như vậy! Tuyết Nguyệt như kiến bò trên chảo nóng, nàng đang đuổi theo Tử Long để tìm Dương Khai, giờ mất dấu vết của Tử Long, nàng biết đi đâu tìm Dương Khai?

Dương Khai mang Bất Lão Thụ, tất sẽ trêu chọc vô số tai vạ, nàng không yên lòng để Dương Khai một thân một mình, nhóm người của nàng mà tìm được hắn cũng giúp đỡ được chút ít.

- Phá Không Toa! Nghê Quảng nói. - Thì ra Tử Tinh thực sự có Phá Không Toa, ta vẫn cho đó là lời đồn.

- Phá Không Toa? Rất lợi hại sao? Quỷ Tổ hỏi.

- Đó là vật Đại Đế thân truyền, ngươi nói có lợi hại không? Nghê Quảng ung dung nhìn hắn.

- Đại Đế thân truyền? Quỷ Tổ biến sắc.

- Nói vậy cũng không đúng lắm. Nghê Quảng trầm ngâm một chút, nói: - Phương pháp luyện chế là Đại Đế truyền xuống, sau đó luyện khí sư Tử Tinh luyện chế ra.

- Dọa ta hết hồn.

Quỷ Tổ vẫn còn sợ hãi nói.

Nếu thật sự là bảo bối Đại Đế truyền xuống, chỉ sợ khắp Tinh Vực không ai ngăn nổi, bất quá chỉ là phương pháp luyện chế thì không ghê gớm như vậy.

- Cho dù là vậy, tốc độ của Phá Không Toa vẫn nhanh nhất trong Tinh Vực, giờ chúng ta đã mất tung tích của bọn họ, phải đuổi theo như thế nào? Nghê Quảng chau mày, Tinh Vực lớn như vậy, có trời mới biết Dương Khai và đám người Tử Long chạy đi đâu?

Bọn họ chỉ cần sai một ly là đi một dặm.

- Hắc hắc, may mắn là lão phu để lại một chước. Quỷ Tổ bỗng nhớ ra gì đó, thấp giọng nở nụ cười.

- A? Ngươi có biện pháp? Nghê Quảng kinh ngạc nhìn Quỷ Tổ, ánh mắt thất vọng trở nên mừng rỡ.


- Ừ, đợi một lát. Quỷ Tổ nói, bỗng vung tay lấy ra Vạn Hồn Phiên, ngay sau đó, hai tay nhanh chóng hoạt động, một ấn quyết huyền diệu xuất hiện, một lát sau, hắn ngưng trọng nhìn một điểm trên Vạn Hồn Phiên, miệng quát lên: - Đi!

Vạn Hồn Phiên hơi chao đảo, chợt hóa thành một đạo hắc khí bay đi.

- Theo lão phu! Quỷ Tổ vẫy tay, đuổi theo Vạn Hồn Phiên.

Nghê Quảng mang Tuyết Nguyệt theo.

Khi nhóm hắn rời đi không lâu, một khoảng không trong Tinh Vực bỗng xuất hiện một thân ảnh, người này nữa trong suốt, khí tức và sinh cơ bị áp chế đến cực hạn, nếu không dò xét kỹ không thể nhận ra.

Người này là Tinh Hà Chi Tích trưởng lão Khổng Pháp!

Hắn đi tới chỗ đám người Quỷ Tổ lúc nãy, nhìn hướng bọn họ rời đi, sâu trong nội tâm đang đấu tranh.

Theo hay không theo?

Đi theo, với tu vi Hư Vương nhất tầng cảnh của hắn, chỉ sợ có thể bỏ mạng.

Nhưng nếu không theo, biết rõ Bất Lão Thụ ở phía trước, hắn không bỏ qua được.

Chỉ suy tính một lát, Khổng Pháp liền cắn răng lén lút theo đuôi đám người Quỷ Tổ.

Đối mặt với sức hấp dẫn của Bất Lão Thụ, Khổng Pháp không thể từ bỏ! Hắn hy vọng vận khí của mình đủ tốt, trong lúc đám cường giả kia lưỡng bại câu thương, hắn có thể đục nước béo cò.

Võ đạo không giới hạn, Tinh Vực vô biên.

Ba nhóm người truy đuổi nhau trong Tinh Vực, kéo dài suốt năm tháng.

Dương Khai đi đầu, gương mặt vân đạm phong khinh đùa giỡn với ba người Tử Long truy kích mình, hắn sớm đã khôi phục hoàn toàn, muốn thoát khỏi đám người Tử Long là dễ dàng.

Bất quá hắn không làm như vậy.


Hắn chuẩn bị cho đám người Tử Long một niềm vui lớn, cho nên không nhanh không chậm chạy phía trước, khi thấy Phá Không Toa không theo kịp thì chủ động ngừng lại, chờ bọn hắn đuổi tới.

Phía sau hắn, trong Phá Không Toa, cha con Tử Long giận sôi.

Suốt năm tháng, không ngờ bọn họ vẫn không thể đuổi kịp Dương Khai, Tử Long quả thực không thể tin một Phản Hư Cảnh có tốc độ như thế, nghị lực kinh khủng và lực lượng không cạn kiệt.

Hắn đã sớm phát hiện không đúng, Dương Khai làm hắn có cảm giác như đang câu cá -- Dương Khai là người câu cá, mà nhóm mình là con cá ngu xuẩn.

Dù vậy Tử Long cũng không thể bỏ qua.

Chuyện đã đến nước này, bỏ qua nghĩa là thất bại, sao Tử Long có thể chấp nhận?

Cho nên hắn cắn răng truy kích Dương Khai.

Hứa Nguy dùng qua Đại Hoàng Huyết đan một lần lại biến thành da bọc xương, mà lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, hai tròng mắt của hắn trở nên vẩn đục, con ngươi có điểm trắng, thân thể gầy guộc ngồi lung lay sắp đổ, dường như tùy thời có thể đi xuống Hoàng Tuyền.

Thỉnh thoảng Tử Đông Lai quát mắng hắn, Hứa Nguy cũng không có khí lực đáp lại.

Tình cảnh như vậy nếu là võ giả khác đã sớm chết, nhờ Hứa Nguy là cường giả Hư Vương Cảnh mới duy trì được chút sinh khí.

Bất quá sau lần này hắn chắc chắn trở thành phế nhân, sống không được bao lâu.

Phía sau là Quỷ Tổ thi triển bí thuật, mang Nghê Quảng và Tuyết Nguyệt, vừa dò xét phương hướng của Dương Khai vừa đuổi theo.

Khổng Pháp đi cuối cùng, dường như không ai biết sự hiện hữu của hắn.

- Thời gian quá lâu rồi, lão quỷ, ngươi xác định Dương Khai còn sống? Chưa bị Tử Long bắt được? Nghê Quảng vừa đuổi theo Quỷ Tổ vừa cao giọng hỏi.

- Ân, Dương tiểu tử vẫn bình yên, ngươi yên tâm, ngày đó lão phu ở Thất Lạc Chi Địa để lại một đạo phó hồn Vạn Hồn Phiên trong cơ thể hắn, nếu hắn chết, phó hồn kia nhất định cũng hồn phi phách tán, hiện giờ lão phu đang dựa vào Vạn Hồn Phiên để xác định vị trí của hắn, điểm này lão phu có thể khẳng định.


- Vậy thì tốt. Nghê Quảng vừa nói vừa nhìn Tuyết Nguyệt, thấy nàng thở phào, không khỏi thầm thở dài.

Chuyến này nếu không liên quan tới Bất Lão Thụ, tới Tuyết Nguyệt, hắn sẽ không tiếp tục đuổi.

Hắn chưa bao giờ truy đuổi lâu như vậy, mặc dù năm đó bản thân bị trọng thương, bị người ta đuổi giết cũng chỉ là một tháng mà thôi, thời điểm đó, Ngả Âu hội trưởng mang nhóm lớn huynh đệ tới tiếp ứng mình, đồng thời giết sạch địch nhân giúp mình báo thủ thật sảng khoái.

Giờ nghĩ lại chuyện cũ hiện rõ ràng trước mặt.

- A! Đang nói, Quỷ Tổ bỗng biến sắc.

- Thế nào?

Quỷ Tổ xoay đầu đi chỗ khác, kinh ngạc nhìn Nghê Quảng, từ từ nói: - Phó hồn kia... biến mất rồi.

- Cái gì? Nghê Quảng cả kinh thất sắc.

Tuyết Nguyệt nghe vậy sắc mặt trắng bệch, suýt nữa té xỉu.

Vừa rồi Quỷ Tổ còn nói, chỉ cần Dương Khai còn sống, Vạn Hồn Phiên sẽ có cảm ứng vi diệu với phó hồn trên người hắn, nhưng giờ phó hồn đã biến mất, chẳng phải là Dương Khai hắn...

Tuyết Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa, hốc mắt đỏ lên, nước mắt sắp chảy ra.

- Ngươi không lầm đấy chứ? Nghê Quảng hét lớn.

- Chờ một chút! Quỷ Tổ nhíu mày, nhìn một hồi, nét mặt suy tư nói: - Địa phương quỷ quái này, lão phu cảm thấy có chút quen thuộc.

- Lúc nào rồi mà còn nghiên cứu địa phương gì gì đó? Nghê Quảng cố nháy mắt ra dấu với Quỷ Tổ, ám hiệu Tuyết Nguyệt không ổn, mau nói khác đi.

- Hắc! Quỷ Tổ sáng mắt, cười ha hả: - Lão phu nhớ ra rồi, thì ra là vậy.

- Ta nhổ! Ngày thường Nghê Quảng ôn văn nhĩ nhã, thời khắc này không khỏi chửi thề, thầm nghĩ lão quỷ này quả thực là óc heo a... lão phu nháy mắt như vậy mà hắn cũng không nhìn ra.

Quỷ Tổ không chút phật lòng, ngược lại cười hắc hắc, nói với Tuyết Nguyệt: - Nha đầu, đừng lo lắng, Dương tiểu tử chưa chết đâu.

- Nhưng mà... nhưng mà ngài mới nói... Tuyết Nguyệt lo lắng nói.


- Vừa rồi ta không nói Dương tiểu tử chết a, ta chỉ nói là phó hồn biến mất. Quỷ Tổ khẽ cười. - Vừa rồi là lão phu vội vàng, không cảm giác rõ ràng, a, đúng là phó hồn đã biến mất, nhưng không phải bị hủy diệt, mà là... nói thế nào đây, tựa như nếu lão phu ở Thất Lạc Chi Địa sẽ không cảm ứng được phó hồn nằm ngoài Thất Lạc Chi Địa, ngươi hiểu ý ta chứ?

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Nghê Quảng liếc mắt nhìn hắn.

- Ha ha, các ngươi chỉ cần biết Dương tiểu tử chưa chết là được rồi, hơn nữa, lão phu đã biết hắn muốn đi đâu. Quỷ Tổ vừa cười to, vừa đưa tay thu lại Vạn Hồn Phiên chiêu sau đó vung tay lên: - Đi thôi, tin rằng bây giờ Tử Long đang tức hộc máu.

- Sao ngươi biết được? Nghê Quảng khó tin nhìn hắn, hắn cảm thấy lão quỷ này làm việc không đáng tin cậy, tông môn của Dương Khai có thêm hắn không biết là hên hay xui a.

- Hắc hắc, ngươi cứ chờ xem.

Ba người tiếp tục bay đi.

Một lúc lâu sau, bỗng nhiên Nghê Quảng giật mình, cách đó không xa có mấy đạo thân ảnh trong hư không.

Người ở giữa không phải Tử Long sao?

Nhận ra khí tức của đám người Nghê Quảng, Tử Long quay đầu, âm trầm nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau, Nghê Quảng cười ha hả: - Ha ha, hỗn đản này đúng là đang tức giận nha.

- Ta đã nói rồi. Quỷ Tổ ra vẻ ta biết từ lâu rồi.

- Làm sao ngươi biết được? Nghê Quảng tò mò.

- Hắn không đắc thủ đương nhiên là tức giận rồi, hơn nữa đuổi theo năm tháng, bỗng nhiên bị mất dấu vết của Dương tiểu tử, ngươi đoán xem tâm tình hắn thế nào? Quỷ Tổ giải thích.

Nghê Quảng nhíu nhíu mày suy tư, một lát sau mới tức giận nói:

- Cảm giác cực kỳ ức chế, hơn nữa Dương Khai còn là một Phản Hư Cảnh, má nó, nếu ta là Tử Long, tự sát cho rồi.

Sau khi nói xong, lại có chút hả hê không ngừng cười to.

- Không đúng nha, làm sao ngươi biết Dương Khai trốn thoát rồi? Nghê Quảng bỗng ý thức được cái gì, kinh ngạc nhìn Quỷ Tổ.

- Bởi vì chỗ này... trước kia ta đã tới, ta còn đây 2000 năm, cho nên ta biết Dương tiểu tử trốn thoát rồi, hơn nữa ta biết hắn chạy đi đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận