Vũ Luyện Điên Phong

- Vậy phải cảm tạ đại nhân. Dương Khai chắp tay, híp mắt nhàn nhạt nói: - Nhưng mà... ta không chọn đường nào cả.

- Ngươi muốn chết! Bóng người sầm mặt xuống, sát khí tuôn trào.

Bóng người dù miệng nói lớn lối, nhưng lại không có ý ra tay với Dương Khai, mà là ánh mắt lạnh băng nhìn hắn.

Dương Khai cười to:

- Nếu vậy, sao đại nhân không ngại đưa ta lên đường?

Hắn giống như không biết sống chết, không ngừng khiêu khích đối phương.

Bóng người càng thêm âm trầm.

- Sao hả? Ngươi không dám... hay là không thể? Ánh mắt Dương Khai đột nhiên trở nên sắc nhọn, như thanh kiếm đâm thẳng vào nội tâm người kia, muốn nhìn rõ thực hư.

Bóng người vững vàng như núi.

Dương Khai sâu xa như biển, cười lạnh không thôi: - Nếu như bổn tôn của ngươi phủ xuống, sợ là ta không có cơ hội chống cự, tuy rằng ta không biết ngươi mạnh thế nào, nhưng hẳn là võ giả tầng thứ như ta không thể chống đỡ. Nhưng một đạo thần niệm nho nhỏ mà muốn ta bó tay chịu trói, ngươi khinh ta ngu xuẩn hay sao? Đây là thức hải của ta, ta là chúa tể!

Dứt lời, nước biển ổn định bỗng nhiên sôi trào, tụ thành những cột nước dữ tợn, như ác long thức tỉnh, thức hải tràn ra sát khí kinh người.

Bóng người khẽ hít một hơi, nhàn nhạt nhìn Dương Khai gật đầu: - Quả nhiên tiểu tử ngươi có chút bất phàm, bổn tọa thật coi thường ngươi. Nếu bị ngươi nhìn ra, vậy bổn tọa cũng không còn gì để nói. Tiểu tử, giữ kỹ tính mạng, bổn tọa sẽ tới tìm ngươi, nhất định đừng chết dễ dàng.

Nói rồi, hắn bấm tay thành những pháp quyết phức tạp, người dần nhạt đi.

- Muốn chạy? Dương Khai gầm lên. - Thế giới thức hải của lão tử, há là chỗ ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?


Ánh sáng vàng bùng lên, Diệt Thế Ma Nhãn trên bầu trời chiếu ra Diệt Thế Kim Quang bao phủ bóng người.

Bóng người nhạt dần đột nhiên ngưng trệ, giống như bị Diệt Thế Kim Quang giam cầm.

Bóng người nhướng mày, khó hiểu: - Đây là lực lượng gì? Cổ quái đến thế? Tán cho ta!

Người hắn rung lên, dễ dàng chấn văng Diệt Thế Kim Quang, không thể tới gần được hắn nữa.

Rống rống rống...

Lúc này, năng lượng thức hải hội tụ thành mấy chục con ác long ập tới từ mọi hướng, hung tợn cắn lấy bóng người.

Bóng người toát ra thần sắc hết sức ngưng trọng, tay trái vẽ ra nửa vòng tròn, trên hồn thể xuất hiện quầng sáng phòng hộ.

Ầm ầm...

Ác long đụng vào quầng sáng, thế giới thức hải chấn động, linh thể thần hồn của Dương Khai bỗng trở nên suy yếu.

Đây là giao chiến trực diện bằng thần hồn, mặc kệ thắng thua, Dương Khai cùng bóng người kia đều bị thương nặng.

Dương Khai không dễ chịu gì, bóng người cũng hết sức khó chịu, đây không phải lực lượng thần thức bình thường, mà là lực thần thức thuộc tính hỏa biến dị. Tuy rằng hắn không tan biến trong đợt công kích này, nhưng lực lượng nóng bỏng thiêu đốt linh hồn cũng khiến hắn khổ không nói nổi.

Ngăn cản được mấy chục ác long, bóng người càng thêm trong suốt, tựa như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Hơn nữa mơ hồ thấy được trong cơ thể hắn có lực lượng nóng cháy đang chảy qua, không ngừng gặm nhấm hồn lực của hắn.

- Được, ngươi được lắm! Bóng người cắn răng giận dữ trừng Dương Khai. - Con kiến nhỏ bé, dám làm bổn tọa bị thương, bổn tọa nhớ kỹ thù hôm nay, ngày sau sẽ trả lại trăm lần!

Dứt lời, hắn bấm pháp quyết, người hoàn toàn nhạt đi,


Nhưng trước khi đi, Dương Khai mơ hồ thấy hắn đánh ra một cái pháp ấn, ném vào trong thức hải của mình.

Sau 3 nhịp thở, thức hải sôi trào dần dần ổn định.

Dương Khai xanh mặt đứng đó, cẩn thận cảm giác xung quanh, bóng người kỳ lạ kia đã đi, không cần hoài nghi, bởi vì nơi này không còn khí tức của hắn.

Có điều... trước khi đi hắn để lại pháp ấn gì? Ẩn giấu chỗ nào? Dương Khai không cảm giác được chút nào.

Cảm giác cực kỳ bất lực tràn ra trong lòng Dương Khai, khiến hắn hết sức khó chịu.

Đối phương chỉ là một cái hồn thể, có lẽ làmột phần tỷ tỷ thần niệm, nhưng đi lại tự nhiên trong thức hải của mình. Chuyện như vậy, dù cho Hư Vương tam tầng cảnh cũng không thể làm được.

Chẳng lẽ tên này là tồn tại cùng cấp với Dương Viêm, Trùng Đế?

Có thể khẳng định, là hắn và Dương Viêm, Trùng Đế đến từ cùng một nơi, nơi đó gọi là Tinh Giới! Là nơi cao cấp hơn Tinh Vực chỗ mình.

Còn có hai chuyện khiến Dương Khai chú ý, một là bóng người đó rất coi trọng Tinh Đồ trong thức hải! Lúc hắn thấy được Tinh Đồ, còn hưng phấn hơn cả Ôn Thần Liên bảy màu.

Trong Tinh Đồ che giấu bí mật gì? Dương Khai không hiểu được.

Từ khi lấy được Tinh Đồ đến giờ, Dương Khai cũng chỉ dùng phân biệt phương hướng, không phát hiện tác dụng gì lớn. Nhưng đối phương lại để ý Tinh Đồ, còn hơn cả Ôn Thần Liên bảy màu, có lẽ trong này có bí ẩn nào đó.

Chuyện thứ hai là Ôn Thần Liên bảy màu.

Bóng người đó đã nói Ôn Thần Liên bảy màu đi thêm một bước nữa sẽ tiến hóa thành Chí Tôn Ôn Thần Liên....

Dương Khai vẫn cho là Ôn Thần Liên bảy màu là hình thái cuối cùng của nó, không hề ngờ tới vẫn còn tầng cao hơn?


Ôn Thần Liên này mang tới ích lợi quá lớn đối với Dương Khai, lực lượng thần thức của hắn mạnh mẽ như thế, không kém gì Hư Vương tam tầng cảnh, toàn bộ quy công cho chí bảo thiên địa này không ngừng tẩm bổ thần hồn.

Ôn Thần Liên hình thái bảy màu đã làm Dương Khai được lợi vô cùng, nếu tăng thêm một bước... Dương Khai ngẫm thôi mà trong lòng nóng bỏng.

Nói chuyện với bóng người đó, thu được số lượng tin tức quá khổng lồ, dẫn tới thật lâu sau hắn cũng không hồi thần.

Chừng nửa khắc sau, Dương Khai mới xua hết tạp niệm, giải tán linh thể thần hồn, trở về thân thể.

Quay đầu nhìn lại, Mộc Vô sắc mặt tái nhợt ngồi một bên, không động đậy, có lẽ vì bị phế tu vi mà suy sụp.

Mấy võ giả Phản Hư Cảnh cũng không động đậy, sau khi thấy Dương Khai mấy chiêu phế bỏ Mộc Vô, bọn họ làm sao dám có ý làm bừa? Chỉ sợ chọc giận Dương Khai dẫn tới họa sát thân, dù cho Dương Khai ngây người ở đó, bọn họ cũng không có dũng khí chạy trốn.

Thẳng đến lúc này, thấy ánh mắt Dương Khai nhìn sang, mấy Phản Hư Cảnh này mới cả kinh, mỗi người cố cười còn khó coi hơn khóc.

- Vị thiếu hiệp này, xin tha cho chúng ta một mạng, chúng ta cũng là bị Mộc Vô ép buộc, không thể làm khác, mới nối giáo cho gặc. Hiện giờ đã hoàn toàn ăn năn, xin thiếu hiệp cho một cơ hội sống sót, từ nay nhất định luôn nghe theo lệnh thiếu hiệp, lên núi đao xuống biển lửa không chối từ!

Một người ở giữa vội vàng cầu xin.

Hắn vừa dẫn đầu, những người khác cũng không ngừng kể khổ, đều chỉ trích Mộc Vô bá đạo diệt tuyệt tính người, cắt đứt liên quan tới Phệ Linh Tông, đẩy hết tội lỗi lên đầu Mộc Vô.

Phụt...

Mộc Vô vốn sức sống yếu ớt bị tức đến hộc máu, trực tiếp xong đời.

Dương Khai lạnh lùng nhìn bộ mặt xấu xí của bọn họ, tâm trạng không tốt vì bóng người kia lại càng trở nên tồi tệ, nào dư hơi mà nghe bọn họ nói nhảm? Bắn ra mấy sợi Kim Huyết Ti, trong không gian tối tăm lóe lên ánh sáng vàng, lập tức lấy mạng bọn họ.

Sau đó, Dương Khai nhặt lên nhẫn không gian của những người này, tra xét một phen, cướp lấy gần trăm khối Phệ Linh Tinh đã luyện chế xong.

Hắn đổ tất cả Phệ Linh Tinh lên vị trí ban đầu của căn nguyên tinh tú, bấm pháp ấn, chỉ ra trước.

Oành...


Tiếng nổ trầm thấp vang lên, Phệ Linh Tinh đồng loạt vỡ nát, linh khí thiên địa như biển trào ra, lan tỏa bốn phương tám hướng.

Năng lượng trong Phệ Linh Tinh đến từ chính Thông Huyền đại lục, Dương Khai làm như vậy, chỉ là trả về cội nguồn, không bao lâu sau, trình độ linh khí nơi này sẽ cải thiện.

Làm xong mọi chuyện, hắn tế ra Huyền Giới Châu, chui vào Tiểu Huyền Giới, để Tiểu Tiểu cầm Huyền Giới Châu quay lên mặt đất.

Đồng thời, trên một hành tinh tu luyện cách xa hàng tỷ tỷ dặm, trong sơn cốc linh khí nồng đậm, có một nam nhân ngồi xếp bằng. Hắn ngồi đó, như hòa làm một với thiên địa, nếu không dùng mắt thường nhìn vào, Hư Vương tam tầng cảnh cũng không phát hiện sự hiện diện của hắn.

Xung quanh bướm bay múa lượn, trên đầu hắn có một con chim nhỏ, tao nhã rỉa lông.

Đối với chim nhỏ, nó như đang đứng trên nhánh cây bình thường, mà không phải ở trên đầu một người.

Người này lý giải ý cảnh võ đạo đã vượt qua Tinh Vực này, đạt đến trình độ đạo pháp tự nhiên trong lời đồn.

Nếu để các cường giả Hư Vương tam tầng cảnh thấy được, chỉ sợ phải dập đầu quỳ bái.

Bỗng nhiên, người này khẽ run lên, mở mắt ra, nhìn tới trước.

Không lâu sau, một đạo năng lượng gần như không phát hiện được bắn vụt từ xa tới, nhập vào người hắn.

Người này nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm giác, một lát sau người chấn động, giật minh hô lên: - Ôn Thần Liên bảy màu, bảo đồ Tinh Vực? Hai thứ này ở trên một người? Cơ duyên của kẻ này có quá nghịch thiên không? Nhưng cũng được, dám đả thương hồn thể của bổn tọa, làm sao bổn tọa tha ngươi được? Hai thứ này tạm để trên người ngươi, có linh ấn tồn tại, ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng vô ích.

Nói rồi, hắn chầm chậm đứng lên, trong mắt xẹt qua một tia hung tợn, trầm ngâm một hồi rồi nói: - Thôi, đã quá trăm năm, mảnh tinh vực này cũng không xuất hiện dao động năng lượng mạnh mẽ, xem ra thật không có người thủ hộ. Nếu vậy, trở thành đá kê chân cho bổn tọa đi.

Nói rồi, hắn cười lạnh lùng, cả người quỷ dị chìm xuống dưới.

Không lâu sau, hắn đã đến sâu trong lòng đất, đứng trước căn nguyên tinh tú của hành tinh tu luyện này.

Hai tay vung lên, không ngừng đánh ra pháp quyết nhập vào căn nguyên tinh tú, theo động tác của hắn, linh khí thiên địa trên hành tinh bắt đầu rung chuyển, hội tụ vào căn nguyên tinh tú, bị người này hút vào người.

Trên hành tinh tu luyện, tất cả võ giả đều lập tức nhận ra không đúng, bọn họ cảm giác được linh khí thiên địa đang ngày càng ít, hơn nữa tốc độ giảm đi cực kỳ khủng bố, nhưng không ai biết là chuyện gì đã xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận