Vũ Luyện Điên Phong

Quỷ Tổ nói một phen cực kỳ đắc ý, nhưng làm lão lúng túng là nói xong rồi, lại không có ai hưởng ứng, gần vạn đệ tử trên quảng trường đều ngây ngốc đờ ra, nhìn thẳng phía trước như bị trúng phép định thân.

Hắn lén liếc sang Dương Khai, lại phát hiện tiểu tử này đang tụm lại với Tô Nhan Hạ Ngưng Thường, nhỏ giọng thì thầm cái gì, ân ái vô cùng.

Khốn kiếp! Thật là không dựa vào được! Quỷ Tổ thầm mắng to.

Nhưng ngay sau đó, tiếng reo hò rung trời vang lên.

- Cẩn tuân thái thượng trưởng lão dạy bảo, chúng ta nhất định không để thái thượng trưởng lão cùng tông chủ thất vọng!

- Nguyện theo cùng thái thượng trưởng lão, sống chết cùng tông môn!

- Thái thượng trưởng lão cùng tông chủ yên tâm, chúng ta nhất định cố gắng tu luyện, để tông môn sớm đuổi kịp ba thế lực lớn Tinh Vực, bao trùm trên Tinh Vực.

- Thái thượng trưởng lão uy vũ, sẵn sàng nghe theo hiệu lệnh thái thượng trưởng lão!

Quỷ Tổ gia nhập, như cho Lăng Tiêu Tông một liều trợ tim, làm cho mọi người đều phấn khởi.

Quỷ Tổ thế mới thở phào, lão bỗng dưng sinh ra cảm giác như con dâu xấu đến gặp cha mẹ chồng, cuối cùng cũng được chấp nhận...

Cái gì vậy chứ, mình không phải Hư Vương lưỡng tầng cảnh hay sao? Mình đến đây không phải tiếp nhận hưởng phúc cùng sùng bái hay sao? Sao lại biến thành thế này?

Trong lòng Quỷ Tổ nghĩ mãi không hiểu.

Lão cố làm ra vẻ cao nhân, cười khẽ nói: - Hôm nay, là lần đầu lão phu gặp mọi người, à, lão phu cũng không chuẩn bị quà ra mắt gì. Thế này đi, lão phu ở đây giảng đạo 3 ngày, giảng lý giải võ đạo của bản thân lão phu. Nếu mọi người có khó khăn tu luyện gì, có thể đưa ra, lão phu giải đáp cho các ngươi.

Vừa nói vậy, gần vạn đệ tử càng thêm hưng phấn, tâm tình dù kích động, nhưng mỗi người đều khống chế, ăn ý khoanh chân ngồi xuống, nhìn lên Quỷ Tổ.


Cơ hội được nghe cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh giảng đạo thật là không nhiều, mỗi một võ giả, trong quá trình tu luyện đều có ít nhiều vấn đề, có thể là từ công pháp, cũng có thể là từ võ kỹ, hoặc là luyện hóa bí bảo, thậm chí là cảm ngộ cảnh giới võ đạo của mình. Nếu không trao đổi hay được người hướng dẫn, phải dựa vào một mình mò mẫm, vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Hiện tại có cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh truyền đạo giải thích, đây là chuyện mấy đời không cầu được, các đệ tử làm sao không kích động?

Chúng đệ tử nể mặt như vậy, Quỷ Tổ cũng rất hài lòng, hắng giọng một tiếng, đạo âm mênh mông vang dội quảng trường, không bao lâu, các đệ tử đều toát ra biểu tình như si như say, hoàn toàn chìm trong giảng giải thiên đạo võ đạo.

- Hai vị sư tỷ, đã nhiều ngày không thấy, tiểu đệ thật là tưởng nhớ hai người, đi đi đi, chúng ta tìm chỗ nào yên lặng, trò chuyện với nhau. Dương Khai thấy Quỷ Tổ làm vậy, cũng không muốn quan tâm, một tay kéo Tô Nhan, một tay kéo Hạ Ngưng Thường, trơ mặt không biết xấu hổ đi ra ngoài.

- Sư đệ! Tô Nhan mặt đỏ bừng, liếc yêu một cái nói: - Còn nhiều thời gian, hôm nay thái thượng trưởng lão giảng đạo giải thích, cơ hội khó có, ta muốn ở lại...

- Ta cũng muốn ở lại... Hạ Ngưng Thường trông mong nhìn Dương Khai.

- Còn thừa cơ hội, nếu các nàng muốn, ngày khác ta bảo hắn giảng riêng cho các nàng. Dương Khai cười hắc hắc.

Quỷ Tổ đang hào hùng trên đài nghe vậy, suýt nữa té lăn ra đất, hung tợn trừng Dương Khai, thầm mắng lão phu là hạng người gì, lại bị tiểu tử này dùng để lấy lòng con gái, đúng là sỉ nhục sỉ nhục mà.

- Như vậy không tốt, dù sao cũng là thái thượng trưởng lão...

Hạ Ngưng Thường có chút lo lắng.

- Không sao không sao. Dương Khai không nhìn ánh mắt của Quỷ Tổ, cười hắc hắc: - Hắn còn phải nhờ nàng luyện đan, chờ nàng luyện đan cho hắn, bảo hắn truyền đạo là được.

- Thái thượng trưởng lão muốn tìm ta luyện đan sao? Hạ Ngưng Thường nhìn sang Quỷ Tổ.

Trong lòng Quỷ Tổ chấn động, thầm nghĩ chẳng lẽ cô gái này là vị luyện đan sư cấp Hư Vương mà Dương Khai nói? Phải rồi, lúc đó hắn nói sư tỷ là luyện đan sư cấp Hư Vương, mà trên người cô gái này quá thật có mùi đan dược nồng đậm, rõ ràng là quanh năm tiếp xúc với đan dược.

Quả nhiên là nàng!


Vừa nghĩ vậy, Quỷ Tổ vội nặn ra mặt cười, gật đầu với Hạ Ngưng Thường, không dám sơ sẩy, đồng thời miệng vẫn không ngừng, tiếp tục giảng đạo.

- Thấy chưa, thái thượng trưởng lão đã đồng ý. Dương Khai thừa thế lấn tới, kéo Tô Nhan Hạ Ngưng Thường chạy đi, không cho hai nàng có cơ hội chần chờ, hai nàng mặt đỏ hồng thẹn thùng, cúi đầu không lên tiếng nữa.

Giữa đường, Hạ Ngưng Thường chợt nhớ tới, nói: - Đúng rồi, sư đệ, Dương Viêm cô nương...

- Ta biết rồi. Dương Khai cắt lời.

Vừa rồi lúc về Lăng Tiêu Tông, Dương Khai đã nhận ra thần niệm của Dương Viêm quét qua người mình, lóe lên biến mất, cho nên hắn đã khẳng định, Dương Viêm đã tỉnh lại!

Tinh Không Đại Đế trong truyền thuyết, đã trở về!

Tuy nhiên hắn không có thời gian xử lý chuyện Dương Viêm, phải đi bàn chuyện với Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường quan trọng hơn.

..............

5 ngày sau, Bách Hoa Cư.

Dương Khai nhàn nhã đi tới, vừa vào, một thiếu nữ thanh xuân từ trên không giáng xuống, giữa không trung, chân nhỏ quét tới, trên chân không có chút dao động năng lượng, chỉ có lực lượng thân thể.

Sắc mặt Dương Khai lại hết sức ngưng trọng, quát khẽ, người trầm xuống, tay phải quét ngang.

Oành...

Tựa như hai ngọn núi lớn đụng vào với tốc độ cực nhanh, không khí phát ra tiếng nổ lớn, mặt đất dưới chân Dương Khai hóa thành phấn, thiếu nữ thanh xuân công kích lại kinh hô bay ngược trở ra.


Người ở giữa không trung linh xảo lăn mấy vòng, mới tao nhã đáp xuống, vừa xoa chân, vừa trừng Dương Khai: - Tông chủ thúc thúc, thân thể của ngươi làm bằng sắt thép hay sao? Đau chết mất!

Vừa nói, còn muốn nặn ra mấy giọt nước mắt.

- Bé con này. Dương Khai cười hì hì nhìn nàng. - Mỗi lần gặp ngươi, đều muốn đấu với ta một phen, sao hả? Rất tự tin vào lực lượng thân thể mình?

- Hừ. Tiểu nha đầu hừ khẽ, mũi chỉ lên trời. - Đại trưởng lão nói ta là Lực Phách Thể, vạn cổ không hiện, Dương Viêm sư thúc cũng nói thiên phú của ta rất cao, các nàng đều gạt ta, ngay cả tông chủ thúc thúc mà ta cũng không thu phục được, ta còn ăn rất nhiều Hồn Thiên đan nữa.

- Ha ha! Không phải các nàng lừa ngươi, là ngươi quá nhỏ tuổi, chờ ngươi đến tuổi như ta...

- Có thể thu phục được ngươi? Tiểu nha đầu hưng phấn tiếp lời.

- Không thể! Khi ngươi lớn lên, ta cũng sẽ không dừng lại, chỉ là ngươi sẽ càng mạnh hơn mà thôi, tuy nhiên... ngươi nhiệt tình muốn thu phục ta để làm gì? Dương Khai ngạc nhiên nhìn tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu này là Lâm Vận Nhi, cô nhi mà Hoàng Quyên thu nuôi.

Đã một thời gian không gặp, lực lượng thân thể của Lâm Vận Nhi càng thêm khủng bố, trong dáng người thon thả của nàng ẩn giấu lực lượng không kém gì Phản Hư Cảnh bình thường, nếu để nàng vận dụng thánh nguyên, có thể chống đỡ với Phản Hư Cảnh.

Tiểu nha đầu mới bao nhiêu tuổi, năm nay cũng chưa quá 16-17 tuổi, đã có thành tựu như vậy. Dương Khai đã có thể tưởng tượng, ngày sau nàng nhất định sẽ là đại nhân vật danh chấn Tinh Vực.

Nghe Dương Khai hỏi vậy, Lâm Vận Nhi đáp: - Dương Viêm sư thúc nói, nếu như Vận Nhi có thể thu phục được tông chủ thúc thúc, sẽ dẫn ta đi một chỗ rất tốt, làm cho ta càng thêm mạnh hơn.

- Ha ha... Khóe miệng Dương Khai co rút, ánh mắt nhìn vào Bách Hoa Đình, Dương Viêm đang bình thản thưởng thức trà.

Sau khi tỉnh dậy, Dương Viêm hoàn toàn khác với khi ngủ say, Dương Khai nhìn nàng, lại cảm giác hơi xa lạ, không khỏi nhíu mày.

- Ta nghĩ ngươi sẽ mãi ở trong Thiên Nhất Cung không ra chứ. Dương Viêm đặt chén trà xuống, cười hì hì nhìn Dương Khai, hàm ý sâu xa nói: - Mấy ngày qua dễ chịu không?

- Cũng được. Ngay cả Dương Khai da mặt không kém, lúc này cũng không khỏi đỏ mặt, nhìn qua nhìn lại, thấy Quỷ Tổ đứng bên cạnh Dương Viêm, kinh ngạc: - Hả, trưởng lão cũng ở đây, thật là đúng lúc.


- Ha ha... Lần này đến lượt Quỷ Tổ co rút khóe miệng.

Thật ra Dương Khai vừa đến liền phát hiện lão, có điều nhìn bộ dáng Quỷ Tổ, có vẻ chịu thiệt dưới tay Dương Viêm, lúc này đứng đằng sau giống như người hầu, hết sức cung kính, ngay cả khí tức tà ác trên người cũng rút vào trong, không dám ló ra.

- Đây là thái thượng trưởng lão mà ngươi mới thu? Dương Viêm chỉ sang Quỷ Tổ, hỏi Dương Khai.

- Phải, Quỷ Tổ tiền bối là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, đủ đảm nhiệm thái thượng trưởng lão của bổn tông. Dương Khai vừa nói, vừa vào Bách Hoa Đình, ngồi xuống đối diện Dương Viêm.

Lâm Vận Nhi ngoan ngoãn theo sau, cười hì hì rót trà cho Dương Khai.

Nàng ở trước mặt Dương Viêm có vẻ thoải mái, không có áp lực, vừa so sánh, Quỷ Tổ như chuột gặp mèo...

- Tu vi qua loa, có điều... không biết trời cao đất rộng. Dương Viêm khẽ hừ.

Dương Khai thấy rõ, Quỷ Tổ nghe nàng nói, người cũng không khỏi rùng mình.

Quả nhiên là chịu thiệt dưới tay Dương Viêm! Rốt cuộc Quỷ Tổ làm gì? Dương Khai cũng tò mò, không khỏi nhìn sang hắn.

Quỷ Tổ cười khan nói: - Thưa đại nhân, tại hạ lần đầu đảm nhiệm thái thượng trưởng lão, khó tránh ngông cuồng, có mắt không tròng đắc tội đại nhân, mong rằng đại nhân đại lượng, sẽ không chấp nhặt với tại hạ!

- Bổn cung quen với ngươi sao?

Dương Viêm cười hì hì nhìn lão. - Hôm qua ngươi nói hay lắm, mở ra rất nhiều chỗ không rõ trên con đường tu luyện của bổn cung, bổn cung cảm tạ ngươi còn không kịp, hôm nay còn phải thỉnh giáo một chút, không biết thái thượng trưởng lão có thời gian hay không?

- Đại nhân quá lời... Quỷ Tổ sắp khóc ra. - Tại hạ thật không biết ngài là thần thánh phương nào, chỉ nghĩ rằng ngài là đệ tử bình thường, cho nên mới đi vào...

- Trưởng lão ngươi sẽ không phải chủ động truyền đạo cho nàng đấy chứ? Dương Khai há to miệng hơn cả cái trứng.

Quỷ Tổ bi phẫn muốn chết, khẽ gật đầu.

Dương Khai cần chén trà, dốc một hơi uống vào, nghẹn ý cười, vai rung rung không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận