Vũ Luyện Điên Phong

Thiên Nhãn âm thầm nhìn Dương Khai, cười lạnh nói: - Đều nói Nhân tộc ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì, trước kia bổn lĩnh chủ vẫn có chút không tin, bây giờ mới biết không phải là lời đồn không căn cứ.

- Nhân tộc ngông cuồng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Huyết Giao hừ lạnh một tiếng, mắt lộ ra hung quang, trừng mắt nhìn Dương Khai: - Nhưng tiểu tử, nơi này là Đế Thần của yêu tinh ta, một mình ngươi đến nơi này tốt nhất nên cụp đuôi lại.

Dương Khai cười không nói, chỉ lẳng lặng nhìn hai vị lĩnh chủ, cũng không có ý phản bác.

Con ngươi Thiên Nhãn vừa chuyển, lên tiếng nói: - Tiểu tử, bổn tọa không biết ngươi cùng Xích Nguyệt là quan hệ gi, nhưng nếu ngươi muốn ngăn trở ta, thì đừng trách chúng ta không khách khí, thức thời thì mau mau lui đi, đây là việc của Yêu tộc ta, không liên quan đến ngươi.

- Không sai, cho dù ngươi đều là Hư Vương lưỡng tầng cảnh giống bọn ta, lấy một địch hai, ngươi có mấy phần thắng chứ? Huyết Giao quát khẽ.

- Mấy phần thắng không phải dựa vào khóe miệng nói ra, đánh nhau mới biết. Dương Khai mỉm cười, cũng không có ý nhượng bộ.

Thiên Nhãn sắc mặt trầm xuống: - Ngươi nhất định phải xen vào chuyện không liên quan này?

- Sao lại là chuyện không liên quan chứ. - Theo bối phận của ta mà tính, ta cần phải gọi Xích Nguyệt Lĩnh chủ một tiếng nhạc mẫu, chuyện của nhạc mẫu đương nhiên không phải việc không liên quan.

Thiên Nhãn và Huyết Giao lập tức lộ ra biểu tình cổ quái, nhưng rất nhanh, Thiên Nhãn dường như là nhớ ra điều gì đó: - Thì ra là nam nhân của bán yêu kia!

Bán yêu mà hắn nhắc tới, dĩ nhiên chính là chỉ Phiến Khinh La rồi, Phiến Khinh La là thân phận Nhân tộc, có được lực lượng căn nguyên của Ma Chu của Thiên Nguyệt, lại có thể chất đặc thù Độc Quả Phụ, hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh. Giờ này máu chảy xuôi trong cơ thể Phiến Khinh La một nửa là Nhân tộc, một nửa là Yêu tộc, là ngôi sao mới đang nổi trên Đế Thần, thu hút sự chú ý của mọi người, toàn bộ Yêu tộc của Đế Thần Tinh đều biết đến tồn tại của Phiến Khinh La.

Trong Bán Nguyệt Sơn, truyền đến giọng Xích Nguyệt: - Tiểu tử ngươi xưng hô thân thiết như vậy, bổn cung vẫn chưa hoàn toàn đồng ý ngươi.

Dương Khai quay đầu nhìn về bên kia, khẽ cười nói: - Tiền bối đồng ý hay không không vấn đề, Khinh La nhận lời là được rồi.

Xích Nguyệt không còn gì để nói.

- Đủ rồi! Thiên Nhãn nổi giận quát một tiếng, con ngươi bạc dán chặt vào Dương Khai, lạnh lùng nói: - Nếu ngươi muốn tự mình đi tìm cái chết, vậy bọn ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi, Huyết Giao, ngươi cùng hắn vui đùa một chút, kết giới này để mình ta đánh!

- Yên tâm, giao cho ta. Huyết Giao thần sắc dữ tợn, lè lưỡi liếm môi của mình, nhìn Dương Khai giống như nhìn một mâm tiệc lớn ngon lành, cười khà khà nói: - Tủy não cường giả Hư Vương Cảnh của Nhân tộc, nhất định là vật đại bổ, lão từ xưa tới nay vẫn chưa từng ăn qua thứ tốt như vậy.


- Bớt nói nhảm, đánh nhanh thắng nhanh! Thiên Nhãn không kiên nhẫn thúc giục một tiếng.

Hắn vừa dứt lời, Huyết Giao cũng liền xông ra ngoài, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, thân thể ma sát không khí, tạo ra tiếng xé không gian, chỉ là thời gian một cái nháy mắt, liền đi tới trước mặt Dương Khai, sau đó múa cánh tay sắt, nện mạnh về phía Dương Khai.

Một đòn này nhìn như rất tầm thường, nhưng kết hợp với lực cường hãn cùng tu vi cảnh giới cường đại của thân thể Huyết Giao, đến một tòa núi cao vạn trượng chắn trước mặt, cũng sẽ dễ dàng bị đập vỡ vụn.

- Cẩn thận! Giọng Xích Nguyệt truyền đến, kèm theo vẻ lo lắng.

Đều là Yêu tộc lĩnh chủ, nàng hiểu rất rõ Huyết Giao, dù là bản thân nàng, cũng không dám cùng Huyết Giao dễ dàng va chạm thân thể, thần lực trời sinh kia, căn bản không phải cường giả bình thường có thể đỡ được.

Dương Khai đứng tại chỗ không nhúc nhích, đưa một tay ra, ngăn ở trước mặt mình.

Thấy tình cảnh này, Huyết Giao mặt lộ vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó vui mừng quá đỗi, toét miệng cười gằn nói: - Không biết tự lượng sức mình, hãy xem bổn lĩnh chủ đập ngươi thành phấn vụn!

Dứt lời, cánh tay sắt kia đánh vào cánh tay Dương Khai.

Coong

Giống như kim loại va vào nhau, tiếng vang lớn truyền khắp cả Bán Nguyệt Sơn, tản phát ra ngoài.

Vẻ mặt nắm chắc phần thắng trên mặt Huyết Giao được thay bằng thần sắc không thể tin được.

Thiên Nhãn ở bên đang yên tâm chuẩn bị ra tay công kích kết giới cũng không khỏi giật mình, kinh ngạc đưa mắt nhìn phía trước, trong Bán Nguyệt Sơn, dường như còn truyền đến tiếng hô nhỏ của Xích Nguyệt.

Trong chớp nhoáng, ba đại Yêu tộc lĩnh chủ đều kinh ngạc không ngừng, cảm giác như mình đang trong mơ.

Dương Khai chầm chậm mở mắt, gương mặt hờ hững nhìn Huyết Giao gần trong gang tấc, toét miệng cười nói: - Vị bằng hữu này dường như rất tự tin đối với thân thể của mình.

- Ngươi Huyết Giao sắc mặt đại biến, con ngươi run rẩy kịch liệt nhìn Dương Khai, không thể nào tin được một đòn toàn lực của mình, lại bị đối phương đỡ dễ dàng như vậy, hơn nữa đối phương lại không có chút dấu hiệu nào bị lùi về sau.


Mà mình là công, đối phương là thủ, nói cách khác, một đòn này của mình như gió bay!

- Thân thể ngươi Huyết Giao bỗng nhiên hiểu ra điều gì, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Dương Khai mỉm cười nói: - Thật ngại quá, thân thể ta dường như cũng không tệ.

Mi mắt Huyết Giao co rụt lại, biết phỏng đoán của mình là thật, ngượng ngùng trên mặt biến thành giận dữ, cuồng bạo vận chuyển yêu nguyên, gào thét: - Nhân loại nhỏ bé, sao có thể so đấu cùng thể lực nhất tộc của Huyết Giao ta, hôm nay ta sẽ khiến ngươi mở rộng tầm mắt!

Vừa nói, hai quyền như mưa vừa hướng về phía Dương Khai, mỗi một đòn đều cuốn theo lốc xoáy của lực lượng thiên địa, mỗi một đòn đều vô cùng kinh khủng.

Chuyện khiến người kinh hãi đã xảy ra.

Dương Khai không chỉ không nhanh chóng né tránh, ngược lại cười lớn một tiếng, đồng thời đưa hai quả đấm ra đón đỡ.

Từng quyền chạm nhau, truyền đến tiếng nổ kịch liệt, giống như hai ngọn núi lớn, đang va chạm với tốc độ cực nhanh, mỗi lần chấn động cũng làm cho khí huyết trên người quay cuồng.

Ầm ầm ầm

Trong thời gian 30 hơi thở ngắn ngủi, Dương Khai và Huyết Giao đánh ra không biết bao nhiêu quyền.

Nhưng vô cùng quỷ dị chính là, hai đại cường giả lại không có người nào lùi về phía sau nửa bước, hoàn toàn vững vàng định giữa không trung, thân thể lắc lư hóa giải lực đạo đối phương.

Tranh đấu thô bạo đơn giản như vậy khiến người xem thấy đã con mắt, nhưng Thiên Nhãn ở bên lại lộ ra vẻ không vui, không gì khác, ưu thế lớn nhất của Nhân tộc cũng không phải thân thể, mà là các loại bí thuật cùng bí bảo tinh thông.

Nhưng Dương Khai lại bỏ qua những ưu thế này, cùng Huyết Giao so đấu thể lực bản thân, có thể thấy được hắn căn bản vẫn chưa vận dụng toàn lực.


Trận giao phong này, đối phương chỉ là đang thăm dò mà thôi!

Nếu hắn vận dụng bí thuật hoặc bí bảo, thực lực không biết sẽ tăng trưởng tới trình độ nào.

Vừa nghĩ đến đây, Thiên Nhãn vội vàng nạt nhỏ: - Huyết Giao đừng đùa nữa, nhanh giải quyết hắn đi!

Huyết Giao nghe vậy, thần sắc biến đổi, trong miệng chợt quát một tiếng:

- Hóa Giao!

Dứt lời, trong cơ thể Huyết Giao chợt bạo phát khí huyết lực mãnh liệt gấp mấy lần, thân thể lại nở thêm lần nữa, bên ngoài thân thể hiện ra vô số vảy đỏ như máu, trên trán sinh ra hai sừng, sau lưng lại xuất hiện một thứ giống như đuôi rồng vậy.

Huyết Giao nhất tộc, trời sinh ra liền thừa hưởng huyết mạch của Chân Long, Huyết Giao lớn mạnh nhất của thời kỳ thượng cổ, chính là hậu duệ của Chân Long.

Hóa Giao Thuật, có thể khiến Huyết Giao kích phát lực tổ mạch trong cơ thể, do đó lực trở nên lớn mạnh vô cùng, chỉ dựa vào thân thể cường hãn và lực lượng cuồng bạo này, cũng đủ để Huyết Giao nghiền nát tất cả những thứ trước mặt mình.

Hóa Giao Thuật vừa ra, lực lượng khó có thể tưởng tượng được đánh đến trước mắt, cả người Dương Khai như bị sét đánh, thân thể cường hãn run lên, bị lực mạnh đánh bay ra.

Huyết Giao gầm lên: - Nhân loại, bổn tọa không biết ngươi rốt cục là tu luyện thế nào lại trở thành thân thể như vậy, nhưng đối diện với tổ mạch Huyết Giao của bổn tọa, ngươi còn kém xa!

Vừa nói, hắn vừa đuổi đánh Dương Khai, tay chân phối hợp, từng chiêu tấn công mãnh liệt đánh vào các điểm yếu trên thân thể Dương Khai, lực lượng cuốn lên dường như có thể đánh nát cả hư không.

Dương Khai không dám sơ xuất, tay chân vội vàng ứng phó.

Ầm ầm ầm

Hai bóng người tới lui, quyền cước qua lại không ngừng truyền đến tiếng nổ vang.

Dương Khai trong nháy mắt rơi vào thế hạ phong, dường như chỉ có lực chống đỡ, mà không có đòn công đáp trả nào.

Thiên Nhãn cười lạnh không ngừng. - Ngu xuẩn cực độ, lại cùng Huyết Giao so đọ lực lượng. Não của Nhân tộc không ngờ mục nát đến vậy.

Trong tầng mây trên trời cao, hai chiến hạm luôn ẩn giấu, chính là chiến hạm của Hằng La Thương Hội và Xích Nguyệt Lĩnh.


Đám người Dục Hùng, Ba Hạc cùng Thần Đồ, tất cả đều lo lắng nhìn xuống dưới, nhìn rõ cảnh tượng Dương Khai bị áp chế.

- Muội phu quá tự phụ rồi. Dục Hùng vẻ mặt buồn rầu. - Thân thể và lực lượng của Huyết Giao này, là đứng đầu trong cả Yêu tộc, một Nhân tộc lại đối kháng với hắn, đây chẳng phải đầu óc bị hư sao. Tiểu muội có khi phải ở góa rồi.

- Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại. Ba Hạc ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

Dục Hùng mặc dù là nghĩa tử của Xích Nguyệt, địa vị cao quý, nhưng thân phận Ba Hạc cũng không kém, từ mấy trăm năm trước chính là người tín nhiệm nhất của Xích Nguyệt, giờ sau khi tấn thăng Hư Vương Cảnh, lại chính là thủ hạ số một dưới tay Xích Nguyệt, được trong dụng nhất.

Dục Hùng ở trước mặt hắn cũng không dám càn rỡ.

Nghe Ba Hạc nói như vậy, Dục Hùng ngượng ngùng cười: - Ta thuận miệng nói thôi có lẽ muội phu còn có hậu chiêu, ta thấy hắn cũng không giống người dễ chết như vậy.

Ba Hạc lắc đầu: - Hắn lần này quá tự phụ, nhưng tu vi của hắn không kém Huyết Giao, cũng sẽ không bị giết, bị thua thiệt là chắc chắn rồi.

Lời Ba Hạc vừa nói, tranh đấu một người một yêu phía dưới dường như đã phân thắng bại.

Kèm theo một tiếng vang thật lớn, một bóng người như bao tải rách bị ném xuống đất, còn lại một thân ảnh ngạo nghễ đứng sừng sững trong hư không.

Tất cả ánh mắt liền lập tức hướng về thân ảnh giữa không trung kia, phát hiện huyết khí lởn vởn, đầu có hai sừng, sau lưng có đuôi, không phải Huyết Giao thì là ai!

Huyết Giao bình yên vô sự, vậy kẻ bị đánh rớt xuống chính là Dương Khai rồi.

Phát hiện này khiến không ít người cúi xuống, vội vàng nhìn xuống dưới.

Ở trên mặt đất kia, xuất hiện một cái hố lớn, lấy hố sâu làm trung tâm, khe nứt như mạng nhện lan ra bốn phía, Dương Khai không thấy tung tích, dường như là bị đánh đến lòng đất rồi.

- Ha ha ha ha! Huyết Giao ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, mặt lộ vẻ khinh thường: - Nhân tộc Hư Vương Cảnh, chẳng qua chỉ như thế mà thôi!

Hắn hoàn toàn có tư cách ngông cuồng như thế, dù sao Dương Khai trong mắt hắn cũng là không chịu nổi, cùng là một Hư Vương lưỡng tầng cảnh, lại dễ dàng bị áp chế trước một đối thủ ngang hàng như vậy, Huyết Giao đương nhiên là mở cờ trong bụng.

Thấy tình hình như vậy, Thiên Nhãn luôn lo lắng đề phòng cũng không khỏi thở phào, trầm giọng nhắc nhở:

- Huyết Giao, đêm dài lắm mộng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận