Vũ Luyện Điên Phong

- Chúng ta ở lại cùng ngươi. Ngả Âu trầm giọng nói.

- KHông sai, ba người chúng ta hợp lực cũng chưa chắc có cơ hội thắng được hắn. Xích Nguyệt gật gật đầu.

Dương Khai lắc đầu nói: - Các ngươi nghĩ quá đơn giản, loại lực lượng mới đó rất mạnh, nếu ta đánh không lại hắn thì dù chúng ta cùng đánh cũng vô ích, nhưng thực ra hai người Quỷ Tổ bên kia còn có cơ hội chu toàn, các ngươi hội họp cùng Quỷ Tổ nếu có chỗ hãy thoát đi khỏi đây.

- Vậy ngươi thì sao? Ngả Âu kinh thanh hỏi.

- Ta sẽ tự nghĩ cách rời đi, đừng quên chạy bạt mạng là thế mạnh của ta. Dương Khai tự tin cười lau máu tươi trên mép.

Nghe hắn nói như vậy Ngả Âu cùng Xích Nguyệt liếc nhau, lúc này mới gật đầu, Ngả Âu trầm giọng nói: - Tiểu tử ngươi đừng có chết đấy.

- Cẩn thận một chút. Xích Nguyệt cũng dặn dò một tiếng lúc này mới cùng Ngả Âu chớp động thân hình, hội hợp cùng đám người Quỷ Tổ.

Doãn Nhạc Sinh nhìn thấy tất thảy mọi chuyện nhưng không có ý tứ ngăn trở. Dường như hắn thấy mặc dù để mặc cho năm người kia hội hợp cũng không có quan hệ gì, dựa vào lực lượng của Phong Đức cùng Lưu Tiêm Vương cũng đủ để đánh bại bọn họ.

- Muốn cùng ta đơn đả độc đấu? Tiểu tử ngươi có phải quá càn rỡ hay không? Doãn Nhạc Sinh dù bận vẫn ung dung nhìn Dương Khai chế nhạo.

Dương Khai cười ha hả, thản nhiên nói: - Tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết, mọi người đều chung mục tiêu là Tinh Giới, không nhất định phải ở đây giết tới giết lui chứ? Hơn nữa, giữa chúng ta trước không oán nay không thù, thậm chí trước lúc này cũng không quen biết nhau các hạ vì sao phải thế?

- Ngươi sợ rồi? Doãn Nhạc Sinh châm chọc nhìn Dương Khai.

Dương Khai cười không nói.

- Thật ra, nói cho ngươi biết cũng không sao. Doãn Nhạc Sinh mở miệng nói: - Bổn toạ muốn đoạt lấy lực căn nguyên tinh tú trong cơ thể các ngươi, làm lễ vật đưa tới Tinh Giới Hoàng Tuyền Tông, cho nên các ngươi sống hay chết với ta mà nói cũng không có gì khác biệt. Nếu sợ hãy thần phục bổn toạ, ta có thể tha cho các ngươi khỏi chết.

- Đoạt lấy căn nguyên linh tú. Dương Khai hơi biên sắc mặt: - Hoá ra đây mới là mục đích của ngươi.

- Đúng vậy, bổn toạ ở đây đợi năm năm cuối cùng cũng đợi được các ngươi, ngươi nói xem vận may của các ngươi có phải là không tốt hay không?

Dương Khai cười lớn một tiếng: - Quả thật không được tốt lắm, nhưng… Vận khí của ngươi cũng không được tốt lắm a.


- Ngươi còn chưa từ bỏ ý định? Sắc mặt Doãn Nhạc Sinh phát lạnh.

- Còn chưa đánh sao lại tuyệt vọng. Dương Khai thần sắc ngoan cố, thân hình thoắt một cái đã biến mất không thấy, ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt Doãn Nhạc Sinh, giơ tàn tay to hướng đè tới hắn, trong miệng khẽ quát:

- Bí thuật, Trục Xuất.

Trong bàn tay đen kia một lực lượng đen như mực quanh quẩn, xoanh tròn như lốc xoáy rồi chợt khuếch trương, như một miệng thú hướng Doãn Nhạc Sinh cắn tới.

Không hợp nhau chỉ cần nửa câu, Dương Khai dĩ nhiên hạ thủ trước để chiếm ưu thế.

- Đây là… Doãn Nhạc Sinh mí mắt co rụt, cảm nhận được lực lượng cổ quái tích chứa trong lốc xoáy màu đen kia biểu tình hắn ngưng trọng, đưa tay hướng tới phía trước, lực lượng hùng hồn nổ bắn ra khẽ quát: - Phá cho ta.

Ầm ầm một tiếng.

Bí thuật của Dương Khai chợt bị tan rã, thân thể hơi chao đảo nhưng hắn cũng không từ bỏ ý đồ mà hai tay như bướm lượn, thanh âm trầm thấp vang lên: - Bí thuật, Nguyệt Nhận!

Hưu hưu hưu…

Từng đạo lưỡi dao sắc đen như mực thành hình công kích, điên cuồng bắn xuyên qua Doãn Nhạc Sinh.

- Lại đúng là bí thuật không gian. Doãn Nhạc Sinh sắc mặt rung chuyển có chút bất ngờ nhìn một màn trước mắt.

Vừa rồi khi Dương Khai thi triển bí thuật Trục Xuất hắn có suy đoán, chỉ là không dám khẳng định, thời khắc này thấy trong Nguyệt Nhận tích chứa lực lượng không gian, hắn lập tức biết dược Dương Khai tinh thông lực lượng không gian.

Nhưng lại không phải là tinh thông sơ sơ.

Có thể đem lực lượng không gian vận chuyển tới trình độ này chứng tỏ người này trình độ cao, ít nhất cũng phải là nhân vật cấp bậc tông sư.

Doãn Nhạc Sinh tròng mắt không thể ức chế vẻ ghen tị nảy sinh, không gì khác lực lượng không gian thực sự rất bàng môn, quá khó khăn để nắm giữ, nhưng từ xưa tới nay võ giả tinh thông lực lượng không gian không có ai không đạt được thành tựu lớn.


Doãn Nhạc Sinh hắn là người mạnh nhất ở Đại Hoang Tinh Vực, một người độc bá Tinh Vực vô số năm, sau khi tấn thăng Hư Vương tam tầng cảnh sau hắn cũng chưa từng nghiên cứu qua lực lượng bàng môn này.

Nhưng vẫn không hề có cảm ngộ được gì nên đành bất đắc dĩ bỏ qua.

Nhưng giờ này hắn l ại thấy lực lượng không gian nở rộ sáng lạn trên tay một võ giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh.

Điều này làm cho hắn khiếp sợ lại phẫn nộ.

Tại sao lực lượng mình không nắm giữ được người khác lại có thể vận dụng linh hoạt như vậy? Chẳng lẽ mình không bằng hắn.

Ý niệm này vừa khởi hai tròng mắt Doãn Nhạc Sinh chợt đỏ thẫm, một cỗ sát khí lạnh lùng dạt dào toàn thân.

- Lực lượng không gian thì sao? Trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi chỉ có thể phủ phục dưới chân bổn toạ run lẩy bẩy. Doãn Nhạc Sinh điên cuồng hét lên một tiếng, đưa tay ra, Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo đang ở phía xa kia như bị cái gì gọi về, trực tiếp hoá thành một đạo ánh sáng bắn về phía thân thể hắn, bao phủ lấy hắn.

Xuy xuy xuy xuy…

Vô Số Nguyệt Nhận kích động trên Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo nhưng lại không có cách nào công phá mà chỉ nổi gợn sóng ở mặt ngoài xong liền biến mất không thấy.

Dương Khai hơi biến sắc mặt, trong nháy mắt ý thức được bí bảo phòng ngự này của đối phương cấp bậc tuyệt đối cực cao, nếu không sẽ không đến mức ngăn cản được công kích của Nguyệt Nhận của mình.

Doãn Nhạc Sinh cúi đầu nhìn Nguyệt Nhận bên ngoài cơ thể mình, châm chọc cười nói: - Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo này của bổn toạ chính là truyền tự Tinh Giới bí bảo cấp Đạo Nguyên, chỉ bằng thủ đoạn của ngươi? Cho ngươi công một vạn năm cũng đừng mong có thể phá huỷ.

Khi nói chuyện hắn đang chống lại vô số Nguyệt Nhận tập kích đánh tới, đi tới trước mặt Dương Khai ra quyền.

Dương Khai trầm sắc mặt vốn muốn thi triển bí thuật không gian trong nháy mắt dời đi nhưng ngay sau đó hắn liền phát hiện không thích hợp.

Không gian chung quanh đặc sệt vô cùng, vận chuyển bí thuật không gian ở đây sẽ bị trở ngại cực lớn.

Doãn Nhạc Sinh toét miệng cười gằn: - Đây không phải Tinh Vực sở tại của ngươi, nơi này là thông đạo Tinh Quang, là chỗ giao hội giữa Tinh Vực và Tinh Giới, pháp tắc thiên địa mạnh hơn so với Tinh Vực không chỉ gấp trăm ngàn lần, bí thuật không gian của ngươi ở đây sẽ bị hạn chế rất lớn.


Dứt lời quả đấm của hắn đã đánh đến trước ngực Dương Khai.

Quyền phong chưa tới, lực cuốn lên cuồn cuộn lại làm cho xương cốt Dương Khai nổ vang, da thịt đau đớn, có thể tưởng tượng nếu quyền này đánh trúng, Dương Khai không chết cũng sẽ bị thương nặng.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Dương Khai chợt quát một tiếng: - Long hoá!

Một tiếng long ngâm cao vút vang lên, xuyên qua chính tầng mây chấn động cả bốn cực.

Doãn Nhạc Sinh trở nên ngẩn ngơ, ngay sau đó hắn liền cảm thấy trong cơ thể Dương Khai bắt đầu khởi động ra một cỗ khí tức cổ xưa thê lương, khí tức kia mạnh tới nỗi làm hắn sợ run.

Một mảnh Long lân ngưng tụ từ thánh nguyên mà thành bao trùm ở cánh tay phải của Dương Khai, tay phải hắn trong khoảnh khắc biến thành hình long trảo.

Cùng lúc đó chỗ bộ ngực hắn, một khối long lân lớn chừng bàn tay nổi lên.

Đó chính là Long lân, là bí bảo thân thể Chân Long.

Khối Long lân này có được từ kho báu Tử Tinh, sớm đã được Dương Khai luyện hoá vào cơ thể, phối hợp với Kim Thánh Long căn nguyên hắn có sẵn, dĩ nhiên có thể phát huy ra oai Chân Long.

Ầm…

Quả đám của Doãn Nhạc Sinh đập vào ngực Dương Khai, một quyền tưởng như lấy mạng Dương Khai cũng không xuất hiện mà ngược lại, quả đấm của hắn truyền tới cảm giác bị đâm đau đớn.

Doãn Nhạc Sinh không tự chủ được lui về sau vài bwocs, nâng quả đấm lên nhìn, cả người hoàn toàn tê dại.

Hắn phát hiện ra nắm đấm của mình đang chảy máu. Nhìn lại Dương Khai tuy rằng bị chấn động cực lớn nhưng cũng không bị thương nặng.

Ánh mắt Doãn Nhạc Sinh nhìn về mảnh Long lân nơi ngực Dương Khai, ánh mắt loé lên một hồi, nổ bắn ra hào quang tham lam: - Long lân thực sự ngươi cũng có thể luyện hoá vào trong cơ thể?

Giờ khắc này hắn giống như phát hiện ra báu vật gì, biểu tình trở nên cuồng nhiệt.

Dù sao kia chính là Long lân chân chính, bàn về giá trị thì còn cao hơn Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo của hắn.

Nếu là có thể chiếm được một miếng Long lân này thì sau này thành tựu không thể kém được.

- Bảo vật như thế ngươi có tư cách gì có được? Nhạc Sinh kêu to điên cuồng hướng công kích về phía Dương Khai. - Còn không nhanh giao cho bổn toạ đi.


- Có bản lĩnh hãy tự mình đoạt lất. Dương Khai cũng bị đánh ra chân hoả, nhớ hắn từ khi xuất đạo tới nay dù một đường long đong mưa gió, gặp phải vô số địch nhân cường đại nhưng mỗi lần đều có thể gặp dữ hoá lành, nhưng lúc này đây gặp kẻ địch hắn lại không thể dễ dàng thắng được..

Võ đạo chi tâm ở chỗ kiên nghị, không phá, dũng cảm tiến tới.

Địch nhân cường đại như Doãn Nhạc Sinh cũng khơi dậy ý chí chiến đấu hừng hực của Dương Khai.

Hắn không chút sợ hãi đón đỡ, bộ dạng lấy mạng đổi mạng.

Ầm ầm oanh…

Quyền cước hai người đụng nhau, Dương Khai thi triển ra long hoá bí thuật, hợp với lực lượng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm bản thân đã đạt tới trình độ khó có thể đo lường. Dù là vậy cũng không phải đối thủ của Doãn Nhạc Sinh.

Lực lượng từ trong cơ thể Doãn Nhạc Sinh kích động đi ra quả thức như bài sơn đảo hải đánh úp lại.

Tia sáng của Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm bên ngoài cơ thể Dương Khai không ngừng tan vỡ, mỗi một lần tụ tập lại đều bị một chiêu của Doãn Nhạc Sinh đánh nát.

Trong chớp mắt, máu tươi của Dương Khai nổi lên đầm đìa, nếu không có khối Long lân kia làm phòng hộ bảo vệ những vị trí trọng yếu, Dương Khai đoán chừng mình ở đây e rằng lành ít dữ nhiều.

Nhìn lại Doãn Nhạc Sinh, cả người bao phủ trong Hoàng Tuyền Minh Vực Trảo, tuỳ ý Dương Khai như thế nào công kích cũng không phá nổi phòng ngự của hắn, dĩ nhiên hắn ở vào thế bất bại.

- Tiểu tử hãy nhận mệnh đi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Doãn Nhạc Sinh ngông cuồng cười lớn tiếp tục gây thương tổn cho Dương Khai.

- Đi ra đây. Dương Khai bỗng nổi giận gầm lên một tiếng.

Ngay sau đó, Thạch Khổi Tiểu Tiểu, con chim lửa Lưu Viêm đồng loạt xuất hiện.

Dường như cảm nhận được tâm tình bức thiết của Dương Khai, Tiểu Tiểu vừa xuất hiện liền trực tiếp biến thành thạch cự nhân, chỗ bên ngoài thân nổi lên một tầng giáp dung nham, huy vũ Hàm Thiên Trụ, một gậy hướng Doãn Nhạc Sinh đập xuống.

Còn Lưu Viêm huyễn hoá thành hình thái chim lửa, há mồm phun ra Lôi Hoả cuồng bạo.

Doãn Nhạc Sinh mi mắt co rụt, tuy rằng kinh ngạc Dương Khai bỗng nhiên triệu hoán ra hai người trợ giúp nhưng cũng không quá để ý, hắn không quản không hỏi công kích của Tiểu Tiểu cùng con chim lựa, bộ dạng muốn đẩy Dương Khai vào chỗ chết.

Ầm…

Hám Thiên Trụ đập vào trên người Doãn Nhạc Sinh, lực lượng cuồng bạo đánh úp lại, Doãn Nhạc Sinh mới biết tự mình đã coi thường sức mạnh của Thạch cự nhân kia, dù có Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo bảo vệ cũng bị đập một cái lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất. Dưới lực cuồng bạo này, ngay cả Hoàng Tuyền Minh Vực Trảo cũng tản ra tia sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận