Vũ Luyện Điên Phong

Phong Lâm Thành cũng phải phồn vinh thịnh vượng so với bất kỳ cái thành trì nào mà Dương Khai đã thấy qua trong cố hương Tinh Vực. Thậm chí ngay cả Thủy Thiên Thành của Hằng La Thương Hội cũng không thể so sánh.

Nhưng trong Tinh Giới này, vẻn vẹn chỉ là một tòa trong vô số tòa thành trì không có tiếng tăm gì mà thôi, thậm chí dõi mắt cả Nam Vực đều không coi có nhiều thu hút.

Dương Khai quả thực mở rộng tầm mắt.

Duy nhất khiến hắn có chút khinh bỉ chính là, vào thành không ngờ cần nộp 10 khối nguyên tinh hạ phẩm!

Điều này làm cho trong lòng hắn vô cùng đau xót.

Hắn hiện giờ cũng không so với cố hương Tinh Vực, hiện tại mỗi một khối nguyên tinh với hắn mà nói đều quý báu dị thường, đương nhiên không dám tùy tiện sử dụng.

Nguyên tinh trên tay hắn đều được tìm được từ trong nhẫn không gian của đệ tử Bích Vũ Tông cũng không coi là nhiều, chỉ có mấy ngàn mà thôi.

Vốn có 4 chiếc nhẫn không gian, thậm chí còn có một chiếc nhẫn của Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả, nhưng Dương Khai cho Lưu Tiêm Vân ba chiếc rồi, chỉ để lại một chiếc cho mình mà thôi.

Bên trong chiếc nhẫn đó trừ mấy ngàn nguyên tinh ra, cũng chỉ có hai kiện bí bảo cấp bậc không coi là cao bao nhiêu, còn có ít vật liệu tạp thất tạp bát, không mang ra dùng vào được việc gì.

Vào Phong Lâm Thành, hắn cũng không vội vã đi tìm chỗ ở, mà là đi lại mọi nơi, quan sát lắng nghe các võ giả chung quanh nói chuyện, từ đó thu hoạch tin tức có lợi đối với mình.

Sau một ngày, hắn cũng thu hoạch không ít.

Đúng như hắn đoán, thực lực võ giả trong Phong Lâm Thành cũng không coi là nhiều mạnh mẽ, thậm chí ngay cả một vài thế lực nhỏ chung quanh cũng không có cường giả thật lợi hại trấn giữ.

Thành chủ Đoàn Nguyên Sơn là một vị Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cường giả. Hai vị phó thành chủ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả, ba người hợp lực quản hạt cả Phong Lâm Thành. Về phần những tiểu gia tộc bên trong thành, trừ một Khương gia có một vị Đạo Nguyên nhất tầng cảnh lão tổ ra, thì không có võ giả cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh nữa.

Mà thế lực nhỏ chung quanh, đại đa số cũng đều chỉ có Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả trấn giữ, duy có một Liệt Hỏa Điện có một vị Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, mơ hồ có thể chống lại cùng Phong Lâm Thành phủ thành chủ.


Tuy nhiên Dương Khai cũng biết, Liệt Hỏa Điện La điện chủ đó đã chôn thân trong Ngọc Thanh Sơn, chỉ sợ qua không được bao lâu. Thế lực kết cục bên Phong Lâm Thành sắp xảy ra biến đổi.

Bi kịch trong Ngọc Thanh Sơn đã truyền đến Phong Lâm Thành, thậm chí đang lấy tốc độ cực nhanh gieo rắc cả Nam Vực, dù sao cũng là thánh linh Loan Phượng hiện thân, chỉ sợ sẽ khiến cho rất nhiều cường giả chú ý và dò xét.

Dĩ nhiên, đây không phải là chuyện Dương Khai cần quan tâm. Hắn để ý chỉ là Phong Lâm Thành có thể thành nơi mình tạm thời dừng chân hay không.

Giờ này xem ra, nơi đây cũng không tệ lắm.

Không có võ giả thật lợi hại, đại diện cho mình sẽ không gặp phải uy hiếp quá lớn. Hắn có đầy đủ thời gian từ từ lớn lên.

Cho nên sau khi dò thăm đủ tình báo, Dương Khai lúc này quyết định, tạm thời dừng lại bên trong Phong Lâm Thành. Tối thiểu, cũng phải chuyển hóa lực lượng trong cơ thể mình thành nguyên lực trước rồi làm tiếp những tính toán khác.

Màn đêm buông xuống, hắn đi tới trong một thiên điện bên cạnh phủ thành chủ, tìm nhân viên trực ban của phủ thành chủ thực hiện thân phận minh bài của mình cùng các loại thủ tục khác.

Sau một phen bộn rộn, nguyên tinh lại tốn mất hơn ba ngàn, Dương Khai cắn răng đau lòng.

Tuy nhiên hao tốn tuy lớn, nhưng trong vòng một năm hắn coi như là có thể an tâm ở trong Phong Lâm Thành, càng thêm có một cái động phủ không tệ.

Động phủ này là thành chủ Phong Lâm Thành phủ kiến tạo ra được, bất kỳ ngoại lai võ giả đều có thể thuê. Chỉ có điều là động phủ tốt xấu cần nộp phí dụng cũng khác nhau.

Dương Khai không keo kiệt ở phương diện này. Bởi vì hắn biết tốc độ tu luyện cùng môi trường tốt không thoát được quan hệ, cho nên trực tiếp thuê một cái động phủ coi như thượng đẳng.

Từ trong thiên điện rời đi, lại mất một phen trắc trở, dò thăm vị trí chỗ động phủ, cuối cùng là đi tới chỗ đặt chân của mình.

Lợi dụng thân phận minh bài mở ra cấm chế của động phủ, Dương Khai đi vào trong đó.

Nói là động phủ, thật ra bất quá là một cái nhà không xây nổi phòng ốc mà thôi, bên trong bố trí không ít cấm chế không tầm thường, để phòng ngừa người ngoài rình rập.


Dương Khai dạo qua một vòng bên trong, phát hiện coi như có thể. Linh khí thiên địa trong động phủ nồng đậm rất nhiều nếu so với bên trong thành, dường như là duyên cớ dùng tới linh khí pháp trận gì tụ tập vậy. Hơn nữa bên trong còn có mấy gian phòng coó tác dụng khác nhau, có thể cung cấp cho Dương Khai sử dụng.

Hắn đối với phương diện này không có yêu cầu bao lớn, chỉ cần có một chỗ ở là được.

Suốt đêm không nói chuyện, Dương Khai chỉ ngồi khoanh chân, vừa chuyển hóa nguyên lực vừa khôi phục tinh thần.

Đợi đến ngày thứ hai, hắn mới đi ra từ trong động phủ.

Đi ở trên đường phố, nhìn võ giả hình hình sắc sắc, đường phố người đi qua lại, Dương Khai phấn khởi suy nghĩ.

Năm đó lúc mình mới vào Tinh Vực, dường như cùng tâm tình bây giờ không xê xích bao nhiêu, đều tràn ngập tò mò cùng thăm dò với hết thảy, từng bước một từ nhỏ yếu đã trở nên cường đại.

Khi đó mình có thể, hiện giờ mình nhất định cũng có thể!

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của Dương Khai trở nên kiên định.

Chẳng qua là... Không biết hai đại trợ lực của mình, còn có Ngả Âu, Quỷ Tổ bọn họ hiện giờ như thế nào, người ở chỗ nào? Nếu không cùng bọn họ phân tán, hợp lực của mọi người luôn tốt hơn mình lẻ loi một mình.

Dương Khai lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, thẳng thắn bước vào phía trước.

Không bao lâu, hắn dừng ở trước một gian hàng gọi là "Linh Đan Phường", trầm ngâm một lát, hắn đi thẳng vào.

Điếm tiểu nhị đối diện lập tức cúi đầu khom lưng chào hỏi: - Khách nhân cần gì không? Không phải ta thổi phồng a, Linh Đan Phường chúng ta cái gì cần có đều có, giá cả vừa phải, đồng tẩu vô khi, bảo đảm có linh đan mà khách nhân ngài cần. Mặt khác lén lút nói cho ngài biết, chúng ta nơi này có định mức của thành chủ đại nhân, cho nên ở chỗ này mua đồ, căn bản không cần lo lắng mua phải hàng giả.

Điếm tiểu nhị một bộ dáng thần thần bí bí, thấp giọng.

Dương Khai mỉm cười, trong lòng biết hắn nhất định nói như vậy đối với mỗi một khách nhân tới nơi này. Tuy nhiên Linh Đan Phường này chỉ sợ thật là có phần của thành chủ. Bên trong Phong Lâm Thành này, hắn cũng không dám ăn nói bịa chuyện, nếu không, có mấy cái mệnh cũng không đủ đánh mất.


- Ta không phải tới mua linh đan. Dương Khai phất tay áo.

- Vậy khách nhân cần gì? Điếm tiểu nhị trái lại tánh khí tốt, nghe vậy cười nói: - Chỗ chúng tôi chỉ bán linh đan, cũng không có những vật khác.

- Đan phương, có hay không? Dương Khai nhướng mày lên.

Điếm tiểu nhị nghe vậy nhíu mày, miễn cưỡng cười đáp: - Cái này... Ta thật không làm chủ được, nếu không khách nhân chờ một chút, ta hỏi thăm chưởng quỹ.

Dương Khai gật đầu.

Điếm tiểu nhị lập tức xoay người vào bên trong.

Dương Khai sở dĩ tới mua đan phương, hoàn toàn có quan hệ tới một tháng đi theo Bích Vũ Tông luyện đan.

Hắn lúc ở Bích Vũ Tông luyện đan tuy rằng được hoan nghênh, cũng nhận được rất nhiều đệ tử Bích Vũ Tông theo đuổi. Nhưng rất lâu, những võ giả đó tới yêu cầu luyện chế đan dược, Dương Khai nghe cũng chưa nghe nói qua, càng chưa nói luyện chế.

Dù sao vật tư cùng sản vật của Tinh Giới phong phú hơn nhiều so với cố hương Tinh Vực, rất nhiều dược liệu không thấy được trong Tinh Vực, ở Tinh Giới lại là chỗ nào cũng có. Sự phát triển chạm vào Tinh Giới thuật luyện đan, vô số đan phương khác nhau ứng vận sinh ra. Với kiến thức luyện đan của Dương Khai nắm giữ đã đủ sử dụng trong Tinh Vực, nhưng đến Tinh Giới cũng có chút thua chị kém em.

Hắn muốn tu luyện, nhất định phải kiếm lấy nguyên tinh. Biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ tới chính là trọng thao cựu nghiệp, thay người luyện đan.

Hoàn thiện đan phương của mình là một công tác chuẩn bị, mài đao bén không sợ đốn củi chậm thôi!

Hơn nữa, Dương Khai cũng vội cần một loại đan phương là đan phương của Nguyên Ngưng đan!

Tác dụng của Nguyên Ngưng đan là trợ giúp võ giả Hư Vương Cảnh chuyển hóa lực lượng trong cơ thể thành nguyên lực, được Hư Vương Cảnh võ giả hoan nghênh. Dù sao thực lực đến tầng thứ này, tấn thăng quá khó khăn, cần các loại cơ duyên không nói, còn phải tích lũy thời gian, nhưng đối với tấn thăng tầng thứ mà nói, chuyển hóa nguyên lực có thể tăng lên chiến lực.

Hư Vương Cảnh võ giả dĩ nhiên cần đại lượng Nguyên Ngưng đan phụ trợ, rút ngắn thời gian chuyển hóa nguyên lực.

Dương Khai lúc tấn thăng Hư Vương tam tầng cảnh, tinh quang trong cơ thể đã tiêu hao hết toàn bộ. Tốc độ chuyển hóa nguyên lực lập tức chậm lại, muốn đề cao tốc độ, chỉ có thể từ Nguyên Ngưng đan hạ thủ.

Hơn nữa, loại đan dược này cực kỳ nổi tiếng trong Hư Vương Cảnh võ giả, giá tiền lại đắt, vật liệu không tính là quá khó tìm. Chỉ cần có thể mua được loại đan phương của linh đan này, Dương Khai có thể buông tay luyện chế.


Mặc dù chỉ luyện chế Nguyên Ngưng đan, Dương Khai cảm giác mình cũng có thể kiếm bồn đầy bát đầy.

Lúc chờ đợi, hắn đi vòng vo bên trong Linh Đan Phường, gặp được rất nhiều linh đan mình chưa từng nghe qua, hiệu quả lại là thiên hình vạn trạng, khiến hắn rất động lòng.

Thân là một vị luyện đan sư, đối với đan phương dĩ nhiên có khát cầu. Hắn âm thầm tính toán, đợi lát nữa nên mở miệng làm sao tìm người mua đan phương mới coi là thích hợp.

Một hồi không lâu lắm, điếm tiểu nhị nọ quay lại, nở nụ cười nói:

- Vị khách nhân này, chưởng quỹ của chúng tôi nói mời ngài đi vào một cái!

Dương Khai nhướng mày lên, có vẻ có chút ngoài ý muốn, dù sao mình bất quá là tới mua đan phương, chưa từng gặp mặt với chưởng quỹ, hắn nhiệt tình như vậy làm gì chứ? Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, đây là chuyện đương nhiên, hắn gật đầu: - Được, làm phiền vậy.

- Bên này mời! Điếm tiểu nhị ân cần dẫn đường ở phía trước, không bao lâu, đã dẫn Dương Khai đi tới trước một gian sương phòng. Hắn ra hiệu một chút, liền khom người lui ra ngoài.

Dương Khai giơ tay gõ cửa một cái, bên trong lập tức truyền tới một thanh âm có chút già nua: - Mời vào!

Dương Khai đẩy cửa bước vào, khí trầm hương lượn lờ trong phòng. Nơi đây bày biện đơn sơ, một lão giả xồn xồn đang chắp hai tay sau lưng đứng ở nơi đó, sau khi gặp được Dương Khai vội vàng cười híp mắt cung tay hỏi: - Lão hủ Linh Đan Phường chưởng quỹ Khang Tư Nhiên, không biết khách nhân xưng hô như thế nào?

- Dương Khai bái kiến Khang chưởng quỹ. Dương Khai mỉm cười đáp lễ.

Khang Tư Nhiên gật đầu, trên dưới quan sát Dương Khai một phen, trước mắt sáng lên nói: - Dương công tử tuổi trẻ tài cao a.

Dương Khai dĩ nhiên biết ông ta nói lời này là bởi vì nhìn thấu tu vi của mình. Mà Khang Tư Nhiên bất ngờ cũng là một vị Hư Vương tam tầng cảnh võ giả.

Thế nhưng Dương Khai lại có thể cảm giác được, lực lượng trong cơ thể của ông ta rất tinh thuần, cũng không tạp nhạp, hiển nhiên đã toàn bộ chuyển hóa thành nguyên lực. Nếu có cơ duyên, nói không chừng có thể tấn thăng đến Đạo Nguyên Cảnh.

Đối phương khen ngợi như thế, Dương Khai dĩ nhiên khiêm nhường.

- Đến đây, Dương công tử mời ngồi, thử một chút Vũ Phong Sơ Nhụy được lão phu tự mình sao chế! Khang Tư Nhiên khi nói chuyện, liền nhiệt rót đầy một ly nước trà nóng hôi hổi cho Dương Khai, chỉ một thoáng, mùi trà thơm khắp nơi.

Khang Tư Nhiên đẩy chén trà đến trước mặt Dương Khai, đưa tay ra hiệu hắn thưởng thức một phen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận