Vũ Luyện Điên Phong

Đêm khuya, Dương Khai về tới chỗ ở, gương mặt buồn bực.

Một chuyến đi hôm nay không tính là quá thuận lợi. Tuy rằng hắn đi dạo không ít cửa hàng, nhưng những cửa hàng đó hoặc là của mình mình quý, xem đan phương như trân bảo, không dễ dàng đưa cho người ngoài, hoặc là khai xuất giá trên trời, khiến Dương Khai không thể làm gì. Hơn nữa những cửa hàng nguyện ý bán đan phương đều là một vài đan phương ít thấy, trên cơ bản không có công dụng gì.

Đan phương chân chính có ích thì bán chạy, bọn họ căn bản không lấy ra bán nữa.

Dương Khai dĩ nhiên sẽ không làm oan đại đầu.

Hắn cũng có thể hiểu được cách làm của những cửa hàng đó. Đan phương của mỗi một cửa tiệm đều đi qua rất nhiều tay của luyện đan sư, thay đổi tinh ích mà thành, thương nghiệp cơ mật coi là của mình, làm sao dễ dàng đưa cho người ngoài.

Cho nên hắn không thể không thận trọng suy tính sự đề nghị của Khang Tư Nhiên.

Hai ngày kế tiếp, không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ ba, Dương Khai lần nữa đi tới Linh Đan Phường.

Khang Tư Nhiên dường như sớm có dặn dò, điếm tiểu nhị kia sau khi gặp được Dương Khai lập tức ân cần tiến lên đón, trên miệng cười nói: - Đại nhân ngài đã tới, mời vào bên trong, chưởng quỹ cung kính chờ đợi đã lâu.

Dương Khai khẽ gật đầu, ra hiệu hắn ở phía trước dẫn đường.

Như cũ vào trong sương phòng lần trước, Khang Tư Nhiên gặp được Dương Khai quả nhiên giữ chữ tín như ước định trước đó, một gương mặt già nua cười lên, nhiệt tình chào mời Dương Khai ngồi xuống. Sau khi ông ta rót nước trà cho Dương Khai, lập tức lấy ra một tờ giấy từ trong nhẫn không gian, đưa tới trước mặt Dương Khai nói: - Đây là mục lục đan phương mà Dương công tử cần trước đó, ngươi nhìn một chút có hài lòng hay không?!

Dương Khai nói tiếng cám ơn, nhận lấy mục lục đan phương xem qua.

Dương Khai chỉ đảo mắt qua, hắn không khỏi trước mắt sáng ngời.

Bởi vì trên mục lục đan phương này lại bao gồm 40, 50 loại đan phương của đan dược. Hắn từng cái nhìn kỹ qua, xếp vị trí thứ nhất bất ngờ là Nguyên Ngưng đan mình đang tìm.


Tiếp sau đó, tuy rằng đại đa số đan phương của đan dược mình cũng sớm đã nắm giữ, nhưng những đan phương này đều không phải là nhất thành bất biến. Căn cứ hoàn cảnh địa lý, vật liệu sản xuất khác biệt, bên trong khu vực khác biệt. Một loại đan phương có thể diễn sinh ra rất nhiều phiên bản khác biệt, hiệu quả linh đan được luyện chế cũng ít nhiều có chút khác biệt.

Cho nên mặc dù là đan phương mà mình đã nắm giữ, mình cũng có thể tham khảo một chút kinh nghiệm từ trong đan phương của Linh Đan Phường này, tăng thêm thay đổi, cũng không phải là không có giá trị chút nào.

40, 50 loại đan dược đan phương, chỉ có đại khái mười mấy loại là mình không có.

Tuy nhiên kết quả như vậy đã khiến Dương Khai vô cùng hài lòng. Hắn gật đầu, để xuống tờ giấy.

Khang Tư Nhiên một đôi hỏa nhãn kim tinh, luôn luôn sát ngôn quan sắc. Ông ta làm sao không biết Dương Khai đã động lòng, lập tức lên tiếng hỏi:

- Dương công tử, có hài lòng với mục lục của lão hủ cung cấp chứ?

Dương Khai mỉm cười: - Khang chưởng quỹ có lòng, những đan phương này có được cũng không dễ đây?

Khang Tư Nhiên cười đáp: - Dương công tử mắt sáng như đuốc, những đan phương này chỉ có một phần nhỏ là của đan phường chúng tôi có. Những thứ khác đều là lão hủ từ chỗ của một vài bạn cũ lấy được, cũng không phải thương nghiệp cơ mật gì cả, cho nên Dương công tử không cần để ý.

- Quý phường kinh doanh linh đan có nhiều loại như vậy sao? Đây có phải nói nếu ta ở nơi này luyện đan, cần luyện chế ra toàn bộ những linh đan này hay không?

- Không không không. Khang Tư Nhiên vội vàng xua tay: - Đan dược mà đan phường của chúng tôi kinh doanh chủ yếu chính là linh đan xếp hạng tốp 15 trên mục lục này. Những thứ khác chúng tôi cũng không bán, chủ yếu là nhu cầu võ giả không nhiều lắm, cũng không có bao nhiêu lợi nhuận. Nhất là Nguyên Ngưng đan, là một loại quan trọng của đan phường chúng tôi. Không phải lão hủ khoe khoang, Nguyên Ngưng đan được đan phường chúng tôi đưa ra, hiệu quả tối thiểu tốt hơn 10% so với Nguyên Ngưng đan trên chợ, được Phong Lâm Thành võ giả truy phủng.

- Vì sao như thế? Dương Khai vô cùng kinh ngạc.

Thật ra trước đó hắn cũng có điều phát giác, rất nhiều võ giả tới Linh Đan Phường mua linh đan, cần đều là Nguyên Ngưng đan. Mà những võ giả đó, không thể nghi ngờ ngoại lệ đều là Hư Vương Cảnh.

Nghe vậy, Khang Tư Nhiên cười kiêu ngạo, sờ chòm râu một cái, làm mặt tỉnh đáp:

- Bởi vì đan phương của Nguyên Ngưng đan chúng tôi là tổng bộ Hoàng Phủ đại sư tự mình xuất thủ cải tiến!


Sau khi nói xong, Khang Tư Nhiên dường như lại ý thức được Dương Khai có chút kiến thức nông cạn, vội vàng nói bổ sung: - Hoàng Phủ đại sư là luyện đan sư cấp Đế, ở cả Tinh Giới cũng có danh tiếng!

Dương Khai nghe vậy chấn động!

Giờ hắn mới hiểu được vì cái gì Nguyên Ngưng đan của Linh Đan Phường nổi tiếng như thế, thì ra đan phương của họ do luyện đan sư cấp Đế tự mình xuất thủ cải tiến ra. Kể từ đó, hiệu quả tốt một chút so với Nguyên Ngưng đan của người khác cũng là chuyện đương nhiên.

Tuy nhiên đây đối với Dương Khai mà nói là tin tức tốt.

Bởi vì hắn hiện tại cần nhất chính là Nguyên Ngưng đan, cầm đan phương luyện đan của luyện đan sư cấp Đế cải tiến ra, dĩ nhiên cũng giúp ích vô cùng lớn với hắn. Có lẽ, còn có thể theo dõi được huyền cơ gì đó từ trong đan phương cũng nói không chừng.

- Ha ha, Dương công tử, lão hủ thẳng thắn, không biết Dương công tử ngươi...

Khang Tư Nhiên cười híp mắt nhìn Dương Khai, thời khắc này ông ta cũng không vội vàng như trước nữa. Bởi vì ông ta đã nhìn thấu từ trong thần thái cùng giọng nói của Dương Khai, người này ước chừng sẽ tạm thời gia nhập Linh Đan Phường.

Quả nhiên không ngoài dự tính, Dương Khai nghe vậy gật đầu đáp: - Có thể vì quý phường luyện đan là sự vinh hạnh của Dương mỗ. Hai tháng sau này làm phiền Khang chưởng quỹ chiếu cố nhiều hơn.

- Nói hay lắm nói hay lắm! Khang Tư Nhiên cười lên ha hả. Vẻ lo lắng bao trùm lên mặt ông ta mấy ngày liên tiếp rốt cục quét sạch một cái, tâm tình thật tốt.

Cục diện của Linh Đan Phường hiện giờ có thể nói là quần áo rách rưới, bởi vì Nguyên Ngưng đan mở ra nguồn tiêu thụ tốt đẹp, cho nên Linh Đan Phường một mực khách hàng không ngừng. Trước đó có ba vị luyện đan sư cấp Hư Vương trấn giữ, luyện chế linh đan còn miễn cưỡng dư tiêu thụ. Đến sau khi hai người trong đó bị Thất Diệu Thương Hội Đan Khí Các đào góc tường, người còn dư lại cuối cùng tăng giờ làm việc, liều mạng luyện chế vẫn như cũ vào chẳng bằng ra.

Giờ này Nguyên Ngưng đan của Linh Đan Phường hoàn toàn cung không đủ cầu, khiến rất nhiều khách hàng cũ tới mua đan oán trách không ngừng.

Làm ăn để ý chính là chuyện lâu dài, một khi thiếu nguồn cung cấp thì vô cùng có khả năng bị mất rất nhiều khách hàng, đây đối với Linh Đan Phường mà nói là đả kích trí mạng.

Giờ này cuối cùng cũng tốt, có Dương Khai gia nhập, tuy rằng sẽ không phải lập tức khôi phục bình thường, nhưng cuối cùng là có thể chậm một hơi. Còn dư lại chỉ cần chống đỡ hai tháng này, chờ đợi bên phía tổng bộ điều tới hai vị luyện đan sư, thì có thể mọi sự đại cát.


- Dương công tử, lão hủ là người làm ăn, cho nên có sao nói vậy, có hai nói hai, nếu có chỗ đắc tội, xin Dương công tử thứ lỗi. Sau khi mừng rỡ, Khang Tư Nhiên bỗng nhiên lại nghiêm túc.

- Khang chưởng quỹ có lời gì mời nói!

- Ừ, những đan phương này Dương công tử có thể quan sát xem thêm. Thậm chí có thể ghi chép, nhưng không thể tiết lộ cho người khác, nhất là đan phương của Nguyên Ngưng đan. Lão hủ cần Dương Khai lấy linh hồn lạc ấn cùng ta ký xuống khế ước, không biết Dương công tử có thể đáp ứng hay không?

- Cái này dĩ nhiên có thể. Dương Khai sảng khoái gật đầu.

- Như thế rất tốt. Như vậy thì mời Dương công tử nhìn một chút phần khế ước này có cần sửa đổi hay không?

Khang Tư Nhiên sớm có chuẩn bị, trực tiếp lấy ra khế ước đã chuẩn bị xong từ trong nhẫn không gian.

Khế ước này cũng không biết là tài liệu gì chế tạo mà thành, Dương Khai trong lúc nhất thời căn bản nhận không ra, nhưng trên khế ước lại mơ hồ chảy xuôi một tia năng lượng dao động.

Dương Khai cầm khế ước trên tay nhìn, phía trên khế ước cặn kẽ viết rõ trách nhiệm cùng nghĩa vụ mà song phương phải thực hiện. Nhất là trình bày trọng điểm đối với những đan phương đó, tuyệt không cho phép Dương Khai tiết lộ bí mật của những thứ đan phương đó.

Sau một lúc lâu, Dương Khai mới gật đầu nói: - Không thành vấn đề.

Khang Tư Nhiên nói: - Vậy thì mời Dương công tử cùng lão hủ cùng chung đóng xuống thần hồn lạc ấn trên khế ước này thì có thể xong chuyện.

Khi nói chuyện, ông ta dẫn đầu phát ra thần thức lực, đóng xuống trên khế ước kia. Dương Khai tuy rằng chưa từng làm qua như vậy, nhưng có Khang Tư Nhiên làm mẫu trước, ngược lại cũng vừa học liền biết.

Chờ đến sau khi thần hồn của hai người khắc xuống toàn bộ vào trong khế ước, khế ước đó bỗng nhiên không lửa tự cháy bùng lên. Theo khế ước đốt cháy, từng tia lực lượng vô danh tách thành hai cấp, chia ra tràn vào thức hải của Dương Khai cùng Khang Tư Nhiên.

Trong rõ ràng, Dương Khai cảm thấy trong thức hải của mình xuất hiện một tầng cấm chế không hiểu. Cấm chế đó lúc bình thường không ảnh hưởng chút nào với hắn, nhưng nếu hắn chuẩn bị tiết lộ gì đó không nên tiết lộ, ắt hẳn sẽ gặp phải cấm chế cắn trả.

Vật này thật ra có chút thần kỳ a! Dương Khai trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, cũng không biết rốt cuộc là vị cường giả nào bản lãnh thông thiên khai thác ra, đối với người làm ăn không thể nghi ngờ là có trợ giúp cực lớn.

Khang Tư Nhiên biết kiến thức của Dương Khai không nhiều lắm, ở một bên chủ động giải thích: - Loại Thần Hồn Khế này được lưu truyền ra từ trong U Hồn Cung, chính là U Hồn Đại Đế nghiên cứu được. U Hồn Đại Đế là một trong 10 đại Đế Tôn, ông ta nghiên cứu ra được loại Thần Hồn Khế này có thể bảo đảm độ thành tín của khế ước hai bên. Dương công tử ngày sau nếu là đi ra ngoài du lịch, bất đắc dĩ cần cùng người xa lạ hợp tác thì có thể ký kết loại Thần Hồn Khế này. Tuy nhiên vật này giá trị không thấp. Một tấm khế ước tối thiểu cần 150 ngàn nguyên tinh hạ phẩm, hơn nữa có giá mà không có thị trường để mà mua, rất khó thu mua được.


- Đắt như vậy sao! Dương Khai không khỏi động dung. Hắn ở Bích Vũ Tông giúp người luyện đan một tháng, mới kiếm được 30 ngàn nguyên tinh hạ phẩm mà thôi. 150 ngàn đại diện cho hắn cần phải luyện chế năm tháng, hơn nữa còn chưa nhất định mua được.

- Ha ha, một tấm Thần Hồn Khế này của lão hủ cũng chỉ vô tình thu được khi trải qua nguy hiểm trước đây.

Gương mặt của Khang Tư Nhiên biểu lộ nhức nhối.

Tuy rằng không đành cứ như vậy vận dụng Thần Hồn Khế của mình, nhưng vì bảo vệ Linh Đan Phường, Khang Tư Nhiên cũng không có lựa chọn nào khác.

- Dương đan sư, hai tháng tiếp theo xin chiếu cố nhiều hơn. Khang Tư Nhiên thu liễm biểu lộ nhức nhối, gương mặt ôn hoà cung tay mỉm cười về phía Dương Khai.

- Ngài cũng vậy! Dương Khai trả lời.

- Ừ, nếu ký kết xong Thần Hồn Khế, vậy chúng ta kế tiếp nói chuyện một chút vấn đề trả thù lao đi. Khang Tư Nhiên nói xong liền ngồi xuống. Vừa rồi Thần Hồn Khế chỉ là bảo đảm Dương Khai không sẽ tiết lộ đan phương mà thôi, thù lao cũng không viết ở trên đó, điều này cần Khang Tư Nhiên cùng Dương Khai cặn kẽ trao đổi.

Đúng lúc này, phía ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Khang Tư Nhiên nhướng mày, quát lạnh: - Chuyện gì?

Ông ta rõ ràng dặn dò qua, hôm nay muốn cùng Dương Khai trao đổi đại sự, bất kỳ kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, nhưng không ngờ vẫn như cũ có tiểu nhị không thức thời, điều này làm cho ông ta rất là bực bội.

- Chưởng quỹ không xong rồi. Phạm đan sư ông ta muốn rời đan phường chúng ta. Phía ngoài truyền đến thanh âm thất kinh của điếm tiểu nhị.

- Cái gì? Khang Tư Nhiên hoắc mắt đứng lên, gương mặt xanh mét cùng vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên vô cùng ngoài ý muốn.

- Chưởng quỹ ngài mau đi xem một chút đi, Phạm đan sư nói ông ta không làm nữa.

- Thật là buồn cười! Khang Tư Nhiên nổi giận không thể nén, nghe vậy vội vã tiến đến phía ngoài, đợi đến khi tới bên cửa, chợt nhớ tới Dương Khai, mở miệng hỏi: - Dương đan sư cùng đi hay không?

- Có thể sao?

- Đương nhiên có thể, hiện giờ ngươi cũng không phải người ngoài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận