Vũ Luyện Điên Phong

Hai ngày sau, tin tức Ngũ Sắc Bảo Tháp, trấn cung chi bảo của Tinh Thần Cung sắp mở ra quả nhiên đã truyền khắp Phong Lâm Thành.

Vô số võ giả đều phấn chấn hoan hô, hết lời khen ngợi sự hào phóng Tinh Thần Cung. Chỉ có một số ít cường giả Đạo Nguyên Cảnh thì giận dữ không thôi, vì lần này Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra bọn họ không được can dự gì.

Trong lúc nhất thời, các cửa hàng đan dược, bí bảo tại Phong Lâm Thành đều chật kín người.

Hai ngày sau Ngũ Sắc Bảo Tháp liền mở ra, nên hiển nhiên các võ giả muốn chuẩn bị chu toàn, không tiếc chi tiền mua một số lượng lớn linh đan khôi phục để bảo vệ tính mạng, thậm chí những bí bảo trước kia bỏ qua không mua thì lúc này cũng cắn răng mua về.

Muốn công việc đạt hiệu quả, trước tiên phải có công cụ sắc bén, mỗi một võ giả đều hiểu đạo lý đơn giản này.

Nếu bọn họ muốn thu hoạch được gì đó trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, bảo đảm an toàn trở ra, thì nhất định phải chuẩn bị thật chu đáo.

Mạc Tiểu Thất hiển nhiên cũng nhận được tin tức, cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này nên nàng liền chủ động dùng Âm Châu thông báo cho Dương Khai, hẹn hắn hai ngày sau cùng nhau tiến vào Ngũ Sắc Bảo Tháp.

Dương Khai lập tức đáp ứng, trong lòng hơi áy náy.

Mạc Tiểu Thất vừa nhận được tin liền thông báo cho hắn, trong khi hắn đã sớm biết trước thì lại quên mất không thông báo cho nàng.

Nàng muốn đi Ngũ Sắc Bảo Tháp, dĩ nhiên Dương Khai sẽ không ngăn cản.

Nha đầu kia tuy rằng rất ngây thơ, thậm chí có thể nói không rành thế sự, nhưng toàn thân đều là bảo bối, không khác gì con nhím, trong cấp bậc Hư Vương Cảnh chỉ sợ không ai có thể làm gì được nàng.

Dương Khai tiếp tục chuyên tâm luyện đan.

Cùng lúc đó, tại phủ thành chủ.

Bên trong một gian mật thất có một nam một nữ đang xếp bằng ngồi đối diện, cách nhau ba trượng.


Nam nhân ước chừng 40, khí tức thâm sâu, tướng mạo uy nghiêm, trên người mặc một chiếc trường bào màu đen, trên ngực là dấu hiệu bầu trời đây sao được thêu bằng ngân tuyến. Những ngôi sao trên đó tuy là vật chết, nhưng nhìn giống y như thật, sáng lên lấp lánh trông rất thần kỳ.

Ngân tinh sứ!

Người dám ăn mặc như thế này cũng chỉ có Ngân tinh sứ của Tinh Thần Cung, dấu hiệu được thêu bằng ngân tuyến kia chính là dấu hiệu đặc thù của Ngân tinh sứ.

Bên trong Tinh Thần Cung, Tinh sứ tổng cộng chia thành tam đẳng. Từ trên xuống dưới lần lượt là Kim tinh sứ, Ngân tinh sứ và Đồng tinh sứ. Cho dù chỉ là Đồng tinh sứ cấp thấp nhất, cũng cần phải là cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh mới có thể đảm nhiệm.

Nam nhân trung niên nhìn qua mới khoảng bốn mươi tuổi này không ngờ lại là một vị Ngân tinh sứ. Chứng tỏ tu vi của người này đã đạt đến cảnh giới Đế Tôn lưỡng tầng cảnh.

Mà Kim tinh sứ trong truyền thuyết, chính là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh!

Qua nhiều năm như vậy, nhưng số lần Tinh Thần Cung điều động Kim tinh sứ vô cùng ít ỏi, thậm chí rất nhiều Đế Tôn Cảnh bình thường cũng chưa từng thấy qua Kim tinh sứ. Mà trong toàn bộ Tinh Thần Cung cũng chỉ có ba vị Kim tinh sứ mà thôi, ai cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang ở đâu, làm gì.

Đối diện với vị Ngân tinh sứ lại là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi đang khoanh chân ngồi. Nữ tử này mắt ngọc mày ngài, mặt đẹp như hoa, mái tóc mềm mại đen nhánh chảy xuống thẳng tắp, con mắt trong suốt như nước, không chút bụi trần. Nữ tử mặc chiếc váy dài màu lam, được khảm đá quý trông hết sức xinh đẹp, những mảnh đá quý này cũng không phải là thứ tầm thường, mỗi một viên đều tỏa ra dao động năng lượng kỳ diệu.

Nàng khoanh chân ngồi ở đó, chân mày hơi nhíu lại, khí tức trên thân thể đang không ngừng dao động, thỉnh thoảng còn hơi cộng minh một cách kỳ diệu với pháp tắc thiên địa.

Không ngờ nàng đang đứng trước ranh giới đột phá!

Nữ tử có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong, nếu như đột phá thành công, thì dĩ nhiên là bước lên Đạo Nguyên Cảnh.

- Công chúa điện hạ, vẫn khỏe chứ? Nam nhân chừng bốn mươi tuổi kia mặc dù là một cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, nhưng khi đối mặt với nữ tử Hư Vương Cảnh đỉnh phong này lại luôn dùng ngữ khí cung kính, chứng tỏ thân phận của cô gái này không thấp.

Nữ tử nghe vậy khẽ gật đầu rồi nói: - Tạm thời không có chuyện gì.


- Ai, công chúa điện hạ cũng quá... buông thả đi! Gương mặt của vị Ngân tinh sứ kia tỏ ra ảo não nói: - Không ngờ lại dùng Ngụy Nhan Châu lừa ta rồi theo ta rời khỏi Tinh Thần Cung, lần này trở về, không tránh được bị Đại Đế trách phạt một phen rồi.

Nghe vậy, nữ tử kia le cái lưỡi nhỏ nhắn nói: - Tiêu thúc thúc đừng sợ, đến lúc đó Huân nhi sẽ xin phụ thân tha cho thúc là được, thúc là lão huynh đệ của phụ thân, chắc chắn phụ thân sẽ không thật sự trách phạt người.

- Ngươi sao? Tiêu Vũ Dương liếc mắt nhìn nhìn Lam Huân, tựa như có chút hả hê nói: - Ngươi hiện giờ ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, còn có thể làm ra chuyện cầu xin cho ta cái gì chứ? Đại Đế nói, đợi sau khi ngươi về tới Thần Cung sẽ phạt giam ngươi 10 năm!

- Mười năm sao? Lam Huân la lên thất thanh, rên rỉ nói: - Không bằng giết ta cho xong, người ta cả ngày ở bên trong Thần Cung rất là nhàm chán, cho nên mới muốn đi ra vui đùa một chút mà thôi...

- Ngươi mà cũng có lúc suy nghĩ được đàng hoàng như vậy sao? Tiêu Vũ Dương ra vẻ bắt chẹt, cười lạnh nói: - Ngươi biết rất rõ ràng là bản thân sắp đột phá, vì sao còn không an lòng ở tại Thần Cung mà lại phải mạo hiểm rời khỏi đó chứ.

Lam Huân vừa nghe xong, không khỏi cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói:

- Thì không phải là nghe nói có thánh linh xuất hiện sao, ta cũng chưa từng thấy qua thánh linh, nên muốn đến xem như thế nào.

- Ngươi là con gái của Đại Đế, thân thể quý giá, sau này còn lo gì không thấy được thánh linh chứ? Cùng lắm thì nói Đại Đế dẫn ngươi đi Long Đảo làm khách, nơi đó khắp nơi đều có thánh linh mà.

- Mấy con đại xà đó có gì tốt mà nhìn. Lam Huân hờ hững nói.

- Mấy con đại xà sao... Khóe miệng Tiêu Vũ Dương giật giật, đường đường là cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh nhưng nhất thời cũng không kìm được, thở dài một hơi nói: - Thôi thôi, bây giờ ngươi không thể áp chế được xu thế đột phá, đưa ngươi trở về Tinh Thần Cung cũng không còn kịp rồi. Đại Đế đã đồng ý cho ta mở ra Ngũ Sắc Bảo Tháp ở chỗ này, đồng thời Đại Đế sẽ ở bên kia dùng bảo tháp chính thức, cho ngươi đi vào trong đó đột phá. Thậm chí vì che giấu tai mắt người khác, ta còn tuyên bố với bên ngoài đây là một cơ duyên của Tinh Thần Cung chúng ta tặng cho võ giả trong thành. Thật vất vả mới lừa được mấy tên Thiên Vũ Thánh Địa, Vô Hoa Điện cùng Thanh Dương Thần Điện hỗ trợ, nếu không chỉ bằng lực lượng một mình ta căn bản không thể làm được đến mức này. Chỉ có điều đến lúc đó ngươi nhất định phải cẩn thận hơn, ta sẽ vận dụng bí thuật trực tiếp đưa ngươi đến tầng thứ ba, ngươi ở nơi đó tìm một địa điểm thích hợp cảm ngộ thiên đạo võ đạo, tranh thủ hấp thu những pháp tắc thiên địa và căn nguyên tinh tú khiếm khuyết, đây là những thứ rất có lợi cho sự phát triển sau này của ngươi.

- Ta biết rồi.

- Ngươi có biết làm sao để dẫn dắt những pháp tắc thiên địa và lực lượng căn nguyên tinh tú khiếm khuyết không?


- Có, trước kia phụ thân đã dạy qua, ta còn cố ý học một bộ bí thuật.

- Vậy thì tốt, đáng tiếc là... công chúa điện hạ không phải là Tinh Chủ, nếu như mấy năm trước sớm luyện hóa được căn nguyên tinh tú, thì lần này ngươi sẽ có thu hoạch rất lớn.

Lam Huân hé miệng cười: - Tiêu thúc thúc cũng không phải Tinh Chủ, không phải cũng tu luyện đến Đế Tôn lưỡng tầng cảnh đó sao. Mặc dù trên con đường tu luyện, Tinh Chủ sẽ có nhiều thuận lợi và nhanh hơn, nhưng không phải những người khác không thể thành công, Huân nhi đối với mình rất có lòng tin, một ngày nào đó nhất định sẽ đạt tới trình độ của phụ thân.

Tiêu Vũ Dương nghe vậy, vẻ mặt liền chấn động, cười to nói:

- Tốt, công chúa điện hạ có hùng tâm tráng chí như vậy là tốt, đáng tiếc điện hạ ngài không phải nam nhi

Lam Huân lập tức hừ lạnh nói: - Nam nhi thì như thế nào? Ta so với những nam nhân kia kém sao?

- Ách... Ý của Tiêu thúc là, nếu ngươi là nam nhi thì mới thích hợp uống rượu nói chuyện với Tiêu thúc hơn! Tiêu Vũ Dương vô cùng lão luyện, chuyển đề tài thật nhanh, hơn nữa còn có cảm giác không hề đột ngột.

- Ta không cần, hôi hám, không biết có gì tốt mà uống vào chứ.

- Ha ha. Tiêu Vũ Dương cũng không nói thêm nhiều về đề tài này, chợt nghiêm túc dặn dò: - Lần này chuyện quan trọng nhất chính là công chúa điện đột phá được cảnh giới trước mắt, tất nhiên nếu có đủ thời gian còn có thể rèn luyện tại tầng ba một phen. Tầng ba có không ít bảo bối và thứ tốt khác mà ngay cả những lão gia hỏa chúng ta đi vào trong đó cũng không nhất định có thể lấy được, bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp quan trọng nhất là cơ duyên và tạo hóa, còn cảnh giới, thực lực thật ra chỉ là thứ yếu mà thôi.

- Huân nhi ghi nhớ trong lòng.

Thoáng cái hai ngày đã trôi qua.

Ngày hôn nay, bên trong Phong Lâm Thành vô cùng náo nhiệt, mọi người đều không hẹn mà cùng tập trung về trước quảng trường khổng lồ của phủ thành chủ. Mỗi một Phản Hư Cảnh, Hư Vương Cảnh đều tràn đầy háo hức, ngược lại, những võ giả ở ngoài hai cảnh giới này thì đều tỏ ra âm trầm, không vui.

Lý do không có gì khác, chính là cường giả Đạo Nguyên Cảnh lần này không được phép đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp, mà những võ giả dưới cấp Phản Hư Cảnh đều tự nhận không có thực lực đi vào, nên dĩ nhiên cũng sẽ không tham gia, thậm chí rất nhiều Phản Hư Cảnh còn không có can đảm này.

Có lá gan đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp đều là những người đã không còn để ý tới sống chết của mình, chuẩn bị tìm kiếm cơ duyên ở bên trong.

Phía trước phủ thành chủ chẳng biết từ lúc nào đã xây dựng một đài cao.


Trên đài cao kia đang có mấy võ giả tuổi không đồng nhất ngồi đó.

Khi mọi người nhìn về phía bọn họ, tất cả đều mang vẻ mặt cung kính và sùng bái.

Dù sao mấy người này đều là cường giả cấp bậc Đế Tôn Cảnh, không đạt đến Đế Tôn Cảnh, căn bản không có tư cách ngồi đó, thậm chí ngay cả thành chủ Phong Lâm Thành - Đoàn Nguyên Sơn cũng chỉ có thể khom người, đứng ở một bên cười bồi.

Đoàn Nguyên Sơn là cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, nếu là lúc bình thường, tuyệt đối là Vương giả trong Phong Lâm Thành. Nhưng giờ phút này ở trước mặt những Đế Tôn Cảnh kia, ngay cả thở hắn cũng không dám thở mạnh.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Càng ngày càng có nhiều võ giả tập trung đến đây.

Mọi người đều đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm Ngũ Sắc Bảo Tháp - trấn cung chi bảo của Tinh Thần Cung trong truyền thuyết kia, muốn chiêm ngưỡng hình dáng của nó.

Đáng tiếc bất kể bọn họ tìm thế nào cũng không thấy.

Trái lại, một số ít người hiểu được nội tình trong đó liền nói ra, Ngũ Sắc Bảo Tháp chân chính cũng không ở nơi này, đồng thời cũng không được tinh sứ đại nhân mang bên người. Tuy rằng nơi này là Nam Vực, không ai dám bất kính đối với Tinh Thần Cung, nhưng dù sao đó cũng là trấn cung chi bảo, sao có thể tùy tiện mang bên người chứ.

Lần này Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, chủ yếu là nhờ tinh sứ đại nhân liên hiệp với nhiều Đế Tôn Cảnh khác thi triển đại thần thông, phối hợp với một số cao thủ ở tổng bộ Tinh Thần Cung đồng thời hợp lực khai thông một lối đi tiến vào Ngũ Sắc Bảo Tháp mà thôi.

Cho nên mặc dù bảo tháp không ở chỗ này nhưng vẫn có thể tiến vào.

Dương Khai đứng ở trong đám người, lắng nghe võ giả xung quanh nói chuyện, rất nhanh cũng đã biết được tin tức này.

Điều này khiến cho mọi nghi ngờ của hắn tan biến hết, vốn hắn cũng nghĩ rằng vị tinh sứ của Tinh Thần Cung mang theo Ngũ Sắc Bảo Tháp bên người, nhưng nghĩ như thế nào cũng không hiểu được là vì sao, hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu rõ.

Đang đứng đợi, bỗng nhiên hắn bị vỗ vai một cái, ngay sau đó, giọng nói của Mạc Tiểu Thất liền vang lên: - Dương đại ca!

Dương Khai quay đầu lại, liền thấy Mạc Tiểu Thất đang đứng ở bên cạnh mình cười tủm tỉm, mà bên cạnh nàng, vô số võ giả đang nhe răng trợn mắt, vẻ mặt kiêng kỵ nhìn nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận