Vũ Luyện Điên Phong

- Thái tổ mẫu đừng nghe hắn nói bậy bạ, nếu không phải Lục Bách Xuyên mời hắn, tại sao hắn lại đến Trương gia ta vào ngay lúc này! Bà lão còn chưa nói, võ giả mập đã quát lớn.

Dương Khai cười khổ không thôi.

Bà lão lại hung hăng trừng võ giả mập, lạnh lùng nói: - Lão thân làm việc, còn cần ngươi chỉ trỏ?

Võ giả mập hoảng sợ, liên tục nói không dám.

Lúc này ba lão mới quay lại nhìn Dương Khai, thần niệm quét qua, nhận ra tu vi Dương Khai cao hơn bà ta không ít, sắc mặt thay đổi, nói: - Các hạ tu vi cao thâm, nếu thật là Lục Bách Xuyên mời tới, hẳn sẽ không nói nhảm với chúng ta. Được, lão thân tin ngươi, chỉ là không biết vì sao các hạ đến Trương gia ta?

- Ta đến đây là được người nhờ vả, lão phu nhân, mời xem. Dương Khai vừa nói, ném một chiếc nhẫn không gian về phía bà lão.

Bà lão tiếp nhận, nhìn Dương Khai thật sau, mới truyền thần niệm vào nhẫn.

Ngay sau đó, sắc mặt bà lão trắng nhợt, người lung lay như bị trọng thương, há mồm phun máu, vốn đã già nua lại càng già hơn.

- Ngươi dám đánh lén? Võ giả mập giận dữ quát lớn.

Khó trách hắn hiểu lầm như thế, dù sao bà lão tiếp nhận nhẫn không gian mới có biến hóa như vậy, là ai cũng sẽ nghĩ rằng Dương Khai gài bẫy gì trong nhẫn, đánh lén bà lão.

Những nữ nhân còn lại cũng nghiêm mặt, căm phẫn trừng Dương Khai, mỗi người tuôn trào lực lượng, cũng có người tế ra bí bảo, lập tức muốn ra tay với Dương Khai.

Đối mặt một đám nương tử quân như thế, Dương Khai cũng không khỏi tê cả đầu, chân đạp một cái nhẹ nhàng lui về sau, kéo ra khoảng cách.

- Dừng tay! Bà lão đột nhiên quát lớn.

Những nữ nhân kia rất nghe lời, dù khó chịu hành động của Dương Khai, nhưng nghe lệnh của bà lão, liền không ai ra tay nữa.


- Thái tổ mẫu, ngài sao rồi, ngài không sao chứ? Lúc này, cô gái trẻ vẫn nâng đỡ bà lão lo lắng hỏi, tay không ngừng vuốt lưng bà lão.

Bà lão lắc đầu, nhướng mắt lên, nhìn về phía Dương Khai đã không còn địch ý, mà là tràn đầy bi ai, thê lương hỏi: - Xin hỏi tiểu huynh đệ, nhẫn không gian này... ngươi lấy được từ ai?

Dương Khai cử động môi, truyền âm vào tai bà lão.

Bà lão nghe xong ngẩn người, lại lảo đảo lùi mấy bước, rồi cười khổ:

- Mệnh mà! Tuy rằng lão thân đã sớm dự liệu, nhưng không ngờ tới, chuyện thật như thế.

- Mẫu thân đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Một mỹ phụ trung niên Hư Vương nhất tầng cảnh hỏi.

- Ngươi xem thứ này đi. Bà lão đưa chiếc nhẫn cho mỹ phụ trung niên.

Mỹ phụ trung niên nhận lấy, quan sát kỹ càng, sắc mặt cũng trắng bệch, đợi cho thần niệm tra xét bên trong, nước mắt liền rớt ra.

Thân là người nhà của Trương Cao Hiên, tự nhiên nhận được những thứ trong nhẫn này, hiện tại nhẫn không gian của Trương Cao Hiên ở đây, người lại không thấy bóng, kết quả như thế nào mọi người đều đoán được.

Dương Khai thấy cảnh này, trong lòng xúc động, cũng không lên tiếng, chỉ đứng đó lẳng lặng đợi người Trương gia tiêu hóa tin tức Trương Cao Hiên đã gặp nạn.

Tuy rằng những người khác không rõ ràng, nhưng thấy cùng mỹ phụ trung niên đều như vậy, tự nhiên đều thầm suy đoán, thần sắc cũng đều tối sầm lại.

Hồi lâu sau, bà lão mới hít sâu, nhìn Dương Khai nói: - Khách quý tới chơi, lão thân thất lễ, mời vào trong ngồi.

- Cũng được, ta còn có chút thứ muốn giao cho các người. Dương Khai gật đầu.


Sau đó, theo bà lão cùng mỹ phụ trung niên dẫn đường, Dương Khai vào trong đại điện trang viên này.

hiện tại, những người khác đều ở ngoài cửa, chỉ có bà lão, mỹ phụ trung niên cùng thiếu nữ kia đi vào. Thiếu nữ này có vẻ chuyên hầu hạ bà lão, cho nên không rời một tấc, hiện giờ đứng sau bà lão, ánh mắt tò mò nhìn Dương Khai.

Sai người dâng trà nước, bà lão mới nói: - Tiểu huynh đệ, trước đó có hiểu lầm, mong tiểu huynh đệ niệm Trương gia đột nhiên gặp đại biến, đừng nên phiền lòng.

- Không sao, lão phu nhân cũng hay nén bi thương. Dương Khai gật đầu.

- Ngươi vừa nói còn có thứ gì muốn giao cho chúng ta, không biết là vật gì? Bà lão hỏi.

- Là đây. Dương Khai lại lấy ra một ngọc giản, đưa cho bà lão, nói: - Trước khi Trương gia chủ lâm chung, dùng thần niệm để lại tin tức bên trong, lão phu nhân xem qua là biết.

Bà lão cảm tạ nhận lấy thần niệm tra xét, một lát sau, thần sắc không đổi đưa cho mỹ phụ trung niên.

Mỹ phụ trung niên tra xét xong, liền cắn răng nghiến lợi nói: - Quả nhiên là lão tặc Lục Bách Xuyên hạ độc thủ với phu quân! Mẫu thân đại nhân, con muốn đi báo thù cho phu quân!

Nghe nàng nói vậy, Dương Khai mới biết, mỹ phụ trung niên này là thê tử của Trương Cao Hiên, xem ra bà lão này cũng là mẹ của Trương Cao Hiên.

Già lại mất con, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, tâm tình bi ai cỡ nào, nhưng bà lão có thể điều chỉnh lại trong thời gian cực ngắn, làm cho Dương Khai không khỏi bội phục.

- Thù, đương nhiên phải báo, nhưng ngươi có bản lĩnh này sao? Bà lão lạnh lùng liếc mỹ phụ trung niên.

- Con dâu quả thật không phải đối thủ của lão tặc kia, nhưng dù có chết, cũng phải cắn xuống một miếng thịt của lão tặc! Mỹ phụ trung niên nghiến chặt răng, ánh mắt tràn đầy hận thù.

- Nói hay lắm. Bà lão cười lạnh không thôi. - Chỉ sợ đến lúc đó, ngươi muốn chết cũng không được, còn gặp phải làm nhục!


Vừa nói như thế, sắc mặt mỹ phụ trung niên không khỏi trắng nhợt.

- Còn không ngồi xuống cho ta! Bà lão hung hăng dậm cây gậy, uy nghiêm quát.

Mỹ phụ trung niên không dám làm trái, bất lực ngã người ngồi xuống, ánh mắt như mất đi thần thái.

Dương Khai thấy vậy, thở dài nói: - Lão phu nhân, xin hỏi quý tộc ngoài Trương huynh gặp bất hạnh trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, có phải còn có chuyện khác?

Bà lão nghe vậy, sắc mặt ảm đạm, gật đầu nói: - Để tiểu huynh đệ nhìn ra, gia môn bất hạnh mà.

Im lặng một hồi, bà lão liền kể lại những chuyện gần đây mà gia tộc gặp phải.

Ở Phong Lâm Thành này, Trương gia cùng Lục gia vẫn luôn có giao tình tốt, bởi vì năm xưa lão tổ tông hai nhà đều cùng đến Phong Lâm Thành, cùng nhau dựng lên cơ nghiệp, truyền thừa mấy trăm năm, coi như là thế giao mấy đời.

Lần này Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, gia chủ hai nhà Trương Cao Hiên cùng Lục Bách Xuyên lại kết bạn đi vào.

Mà sau khi Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, tiểu bối trong hai gia tộc lại hẹn nhau đi một chỗ lịch lãm.

Nhưng không ngờ tới, toàn bộ đều là âm mưu của Lục gia.

Ở trong chỗ hiểm địa, hậu bối Trương gia chết hết, người Lục gia lại bình yên lui về, thế mới khiến hiện tại Trương gia toàn là phụ nữ, hai võ giả mập gầy lúc đó bế quan tu luyện, thế mới may mắn thoát nạn, bằng không chỉ sợ Trương gia đã không còn nam nhân.

Đợi cho Ngũ Sắc Bảo Tháp đóng lại, chỉ có một mình Lục Bách Xuyên trở về, Trương Cao Hiên lại không thấy bóng.

Mà Lục Bách Xuyên cũng thay đổi thái độ, trở về liền liên tục gây áp lực lên Trương gia, muốn cho một đứa con trai của mình cưới thiếu nữ Trương Nhược Tích.

Gia chủ Trương gia đột ngột mất tích, mọi người lo lắng, làm sao lại đồng ý? Huống gì, bản thân bà lão cũng hoài nghi Lục gia, cảm thấy lịch lãm trước đó có vấn đề, cho nên liền từ chối.

Nào biết Lục Bách Xuyên trực tiếp xé rách thể diện, muốn cưỡng chế bắt đi Trương Nhược Tích, thậm chí còn ra tay ở Trương gia.


Lục Bách Xuyên cùng Trương Cao Hiên giống nhau, đều là Hư Vương tam tầng cảnh, hiện tại Trương gia cả nhà mẹ goá con côi, nào phải đối thủ của hắn. Nếu không phải bà lão dùng bí thuật gia tộc, sử dụng cấm dược tăng lên thực lực, phối hợp lực lượng gia tộc còn sót lại, tạm thời đánh lui Lục Bách Xuyên, chỉ sợ hiện tại đã không còn Trương gia.

Bây giờ có Dương Khai mang về ngọc giản, trong đó có tin tức Trương Cao Hiên để lại, bà lão liến biết con trai mình chết chính là vì Lục Bách Xuyên hạ độc thủ.

Tất cả nghi ngờ trước đó, cũng đột nhiên thông suốt.

Có thể hiểu được bà lão đau đớn, căm hận cỡ nào.

Dương Khai nghe vậy, liền im lặng.

Thầm nghĩ đây hẳn là thủ đoạn thường dùng khi một gia tộc thâu tóm gia tộc khác, nam nhân trong gia tộc còn không mấy người, làm sao truyền thừa tiếp? Chỉ cần thừa cơ kết hôn, vậy sau này Trương gia sẽ dần bị Lục gia thâu tóm, về sau Phong Lâm Thành không còn Trương gia nữa.

Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn còn có một chút khó hiểu.

Thường nói người chết vì tiền chim chết vì miếng ăn, hai gia tộc Trương Lục giao hảo mấy trăm năm, sao đến thế hệ này lại bỗng nhiên trở mặt? Trong này còn có dính dáng chuyện gì khác, hắn không biết, cũng không có ý hỏi kỹ.

- Lão phu nhân, các người đã xem tin tức trong ngọc giản, như vậy cũng biết ước định giữa ta và Trương gia chủ rồi chứ. Dương Khai hỏi.

Bà lão gật đầu: - Cao Hiên đã nói rõ ràng trong ngọc giản, nói là chỉ cần tiểu huynh đệ còn ở Phong Lâm Thành, vậy hứa hẹn 3 lời thỉnh cầu của Trương gia nằm trong phạm vi khả năng, đồng thời... Đợi cho luyện chế Đạo Nguyên Quả thành đan, sẽ cho Trương gia một viên Đạo Nguyên đan!

- Đạo Nguyên Quả? Mỹ phụ trung niên nghe vậy, kinh hãi hỏi:

- Phu quân lấy được Đạo Nguyên Quả?

- Không sai. Dương Khai gật đầu cũng không che giấu. - Ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, Trương gia chủ quả thật lấy được một trái Đạo Nguyên Quả, hiện tại nằm trong tay ta, đây là một trong ước định giữa ta và Trương gia chủ.

Bà lão liếc mỹ phụ trung niên, hừ lạnh nói: - Thất phu vô tội mang ngọc có tội, hiện tại Trương gia ta làm sao có năng lực giữ được bảo vật như Đạo Nguyên Quả. Huống chi, nó hiện tại coi như là vật của tiểu huynh đệ đây.

Mỹ phụ trung niên cả kinh, nghiêm mặt nói: - Mẫu thân đại nhân dạy đúng, Cung Nga đã hiểu.

Bà lão quay lại nhìn Dương Khai, nói: - Tiểu huynh đệ, ngươi yên tâm, chuyện về Đạo Nguyên Quả, trên đời này chỉ có 4 người chúng ta biết, sẽ không còn ai biết tới. Tiểu huynh đệ có thể thực hiện ước định đến Trương gia, lão thân vô cùng cảm kích, cũng tin tưởng kính nể nhân phẩm của tiểu huynh đệ, tự nhiên sẽ không làm ngươi gặp rắc rối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận