Vũ Luyện Điên Phong

Võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh tự bạo, dù nói là thực lực không kém, nhưng muốn uy hiếp được cường giả Hư Vương tam tầng cảnh thì không thể, cho nên võ giả gầy tự bạo cùng lắm chỉ làm Lục Bách Xuyên mặt xám mày tro mà thôi.

Nhưng mà hắn điên cuồng như thế, lại làm Lục Bách Xuyên nghiêm nghị.

Mà càng làm Lục Bách Xuyên giật mình, là trước mặt hắn bỗng xuất hiện một thanh niên, người này vừa xuất hiện, thuận tay phất một cái liền tan rã thế công cùng Vực tràng của mình, cứu ra võ giả gầy Trương gia, đứng ngay trước mặt mình.

Từ khí tức phát tán trên người đối phương, Lục Bách Xuyên cảm thấy người này tuyệt không kém hơn mình.

Khi nào Trương gia lại thêm một Hư Vương tam tầng cảnh? Lục Bách Xuyên không hiểu nổi, cũng không dám tùy tiện ra tay, vội vàng lùi lại.

Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn, cũng không có ý truy kích, mà vỗ lên người võ giả gầy, lực lượng cuồng bạo bỗng tan biến, hắn lảo đảo một cái, suýt lăn ra đất.

Ngẩng đầu lên, võ giả gầy mờ mịt nhìn Dương Khai đột nhiên xuất hiện, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.

- Lão tam, còn không mau trở về! Võ giả mập toát hết ồ hôi lạnh, vội vàng gọi võ giả gầy, thấy hắn còn không động đậy, vội xông lên kéo hắn trở vào.

- Các hạ là ai? Lục Bách Xuyên nhìn chằm chằm Dương Khai, theo bản năng cảm thấy đối phương không dễ chọc, không khỏi trầm giọng hỏi: - Dường như ngươi không phải người Trương gia?

Dương Khai cười lắc đầu nói: - Không phải.

- Vậy ngươi là ai, vì sao nhúng tay chuyện Trương gia? Lục Bách Xuyên nhíu mày.

Vừa rồi Dương Khai thuận tay phất lên, làm hắn ý thức được thực lực không kém gì mình, cho nên không muốn đối địch với Dương Khai, đành phải thăm do lai lịch cùng quan hệ giữa Dương Khai với Trương gia.

- Bởi vì một số nguyên nhân, chuyện Trương gia hiện giờ là chuyện của ta. Dương Khai cười hắc hắc.

Lục Bách Xuyên nói: - Bằng hữu có ý gì? Nếu muốn nhúng tay chuyện Trương gia, cũng nên nói ra nguyên do chứ? Hơn nữa, hôm nay lão phu muốn đón dâu, không phải làm khó Trương gia, bằng hữu có phải hiểu lầm gì không.


- Lục Bách Xuyên, ngươi không cần nói lời hoa lá, phu quân ta bị ngươi hại chết trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, thù này không đội trời chung! Lúc này, mỹ phụ trung niên cầm theo kiếm vọt ra từ trang viên, xuất hiện bên cạnh Dương Khai.

Lục Bách Xuyên nghe vậy cười nói: - Chị dâu, Trương huynh đã chết, Lục mỗ thật đáng tiếc, nhưng chuyện này không liên quan Lục mỗ, ta phải giải thích thế nào các người mới chịu tin?

- Vị tiểu huynh đệ này đã mang về di ngôn trước khi phu quân lâm chung, ngươi còn muốn ngụy biện? Mỹ phụ trung niên chỉ sang Dương Khai, cắn răng nói.

Ánh mắt Lục Bách Xuyên co rụt, lập tức quay sang Dương Khai: - Ngươi đã gặp Trương huynh ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp?

Lúc hắn hỏi câu này, thần sắc mừng rỡ, tựa như là tin tốt đối với hắn.

Dương Khai thản nhiên nói: - Đã gặp qua, nhưng ngươi cao hứng như vậy làm gì? Hắc hắc, có phải nghĩ tới gì phải không?

Sắc mặt Lục Bách Xuyên biến ảo nhiều lần, khẽ giọng nói: - Nếu là vậy, chẳng phải vật kia ở trên người ngươi?

- Ngươi quả nhiên nghĩ tới, không sai, vật kia ở trên người ta, ngươi muốn hả? Dương Khai ngang nhiên nhìn hắn.

Lúc này, mỹ phụ trung niên không khỏi toát ra ảo não, thầm trách mình nói không biết lựa lời, làm trách bí mật Dương Khai lấy được Đạo Nguyên Quả.

Dù sao Lục Bách Xuyên cùng Trương Cao Hiên đi chung vào Ngũ Sắc Bảo Tháp, hơn nữa cũng có tiếp xúc ở bên trong, nói không chừng hai người cùng nhau phát hiện ra Đạo Nguyên Quả.

Dù là mỹ phụ không tự mình tiết lộ tin tức Đạo Nguyên Quả ở trên người Dương Khai, nhưng bằng trí tuệ của Lục Bách Xuyên, làm sao còn không đoán ra được?

- Xem ra, ngươi quả thật vì vật kia mới ra tay hạ sát thủ với với Trương huynh. Dương Khai khinh bỉ nhìn Lục Bách Xuyên.

- Hừ! Cho dù không có vật kia, ta cũng sẽ ra tay. Chẳng qua đây là chuyện giữa hai nhà Lục Trương, hiện tại nếu vật kia ở trên người ngươi, Lục mỗ thật muốn nói một câu với bằng hữu.


- Nói gì? Dương Khai hứng thú nhìn hắn.

Lục Bách Xuyên liền nghiêm mặt, môi chuyển động, bắt đầu truyền âm.

Ngay lúc này, Dương Khai lại cười thần bí, thả người nhảy lên cao. Ngay khi hắn hành động, dưới mặt đất vọt lên một con rắn đen, không một tiếng động cắn vào chân Dương Khai, nhưng lại vồ phải không khí.

Mọi người nơi này đều không phát hiện ra con rắn đen này lặn dưới đất, thẳng đến khi nó bại lộ mới giật mình kinh hô.

- Bằng hữu đủ âm hiểm! Dương Khai ở trên cao nhìn xuống, cười lạnh nhìn Lục Bách Xuyên. - Xem ra, Trương huynh chính là bị ngươi đánh lén như vậy, sau đó độc phát mà chết?

Vừa nói, Dương Khai bấm tay bắn ra, một đạo Kim Huyết Ti hóa thành sợi tơ vàng, như có linh tính quấn lấy con rắn đen.

Lục Bách Xuyên không ngờ Dương Khai cảnh giác như vậy, có thể tránh thoát được một chiêu bí ẩn như thế. Khi ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, hắn ám hại Trương Cao Hiên chỉ một lần là thành công.

Thấy không ổn, hắn kêu nhỏ, con rắn đen nhận được lệnh, muốn chui trở vào đất.

Nhưng đã trễ, Kim Huyết Ti cuốn lấy, siết chặt con rắn này.

Khè khè...

Lưỡi rắn thè ra, mặc kệ con rắn đen giãy giụa thế nào, nhưng vẫn không thoát được Kim Huyết Ti cuốn lấy. Kim Huyết Ti càng siết càng chặt, con rắn đen bị cắt ra vết thương, máu chảy ồ ạt.

- Dừng tay! Lục Bách Xuyên quát lớn, lập tức tế ra một cây chùy nhỏ, truyền vào nguyên lực, bên ngoài tỏa ra điện quang xanh lam, sau đó hóa thành sấm sét lớn bắn về phía Dương Khai.


Ánh mắt Dương Khai co rụt, ý thức được cây chùy nhỏ này là bí bảo không tầm thường, không tùy tiện chống đỡ, người lóe lên tránh né.

Tiếng xì xì vang lên, cùng với những tiếng roạt roạt, Kim Huyết Ti xiết chặt cắt con rắn đen thành nhiều khúc, thi thể lăn ra đất, mấy khúc thân rắn vặn vẹo, đầu rắn vẫn thè lưỡi, cực kỳ hung hãn.

Nhưng thương thế như vậy, nó chết là cái chắc.

- Linh xà của ta! Lục Bách Xuyên lại như bị cướp vợ con, quát lớn một tiếng, hai mắt đỏ sẫm, giận dữ nhìn Dương Khai trên không, gào thét:

- Giết linh xà của ta, ta muốn ngươi chết!

Vừa nói, nguyên lực toàn thân liền không muốn sống trút vào trong cây chùy nhỏ.

Tiếng rắc rắc vang lên, tựa như sấm nổ giữa đất bằng, chùy nhỏ lóe sáng, linh khí thiên địa xung quanh rung chuyển.

Lục Bách Xuyên ném cây chùy nhỏ, nó kéo theo uy năng hủy thiên diệt địa, hóa thành hàng rào điện bao phủ Dương Khai.

- Tiểu huynh đệ cẩn thận, Lôi Phong Chùy của Lục gia là bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm, không thể chọi cứng! Bà lão Trương gia kinh hãi hét lên, bà ta được Trương Nhược Tích nâng đỡ đi ra, vừa lúc thấy cảnh người này, liền lên tiếng nhắc nhở.

Dương Khai làm sao lại chọi cứng uy năng bí bảo? Lực lượng hệ lôi trước giờ dũng mãnh bá đạo, ngay cả thân thể mạnh mẽ như hắn cũng không dám làm bừa.

Mười ngón tay bắn liên tục, mấy chục sợi Kim Huyết Ti bắn ra, giữa không trung hóa thành tấm lưới vàng, đón đỡ Lôi Phong Chùy.

Oành ầm ầm...

Tiếng nổ truyền ra, hào quang Kim Huyết Ti không ngừng lấp lóe, tia sét bắn ra tung tóe trên hư không, hai người chiến đấu làm cho mọi người kinh hồn khiếp vía.

- Thái tổ mẫu, vị tiên sinh đó có thể thắng được không? Trương Nhược Tích dìu bà lão nhìn chăm chú vào Dương Khai, tuy rằng tuổi của nàng không lớn, nhưng cũng biết an nguy Trương gia hiện tại hoàn toàn nằm trên người Dương Khai, cho nên vô cùng căng thẳng.

Bà lão không trả lời, dù sao bà không hiểu nhiều về Dương Khai, cảm thấy hắn là Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng Lục Bách Xuyên cũng là Hư Vương tam tầng cảnh.

Đánh với đối thủ cùng cảnh giới, thật khó dự liệu thắng bại.


Nhưng nhìn tình hình hiện tại, Dương Khai sắc mặt bình thản, còn Lục Bách Xuyên thần sắc hung bạo, nhìn như đã dốc toàn lực, không biết con rắn đen kia nổi danh cỡ nào, làm hắn coi trọng đến thế.

Trên bầu trời, Kim Huyết Ti hóa thành lưới vàng lại đánh ngang tay với lưới sét của Lôi Phong Chùy.

Lục Bách Xuyên quát lớn, há miệng phun ra, lại tế ra một món bí bảo.

Bà lão vừa nhìn, sắc mặt đại biến, kinh hãi hô lên: - Ngân Nguyệt Tử Sương Đao!

Hai nhà Trương Lục vốn vẫn luôn kết giao, cho nên bà lão đều biết bí bảo trấn tộc Lục gia, thấy Lục Bách Xuyên tế ra bí bảo, nhanh chóng xác nhận được.

Ngân Nguyệt Tử Sương Đao cũng như Lôi Phong Chùy, đều là bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm, là hai món bí bảo lợi hại nhất Lục gia. Bình thường, đều chia cho hai người nắm giữ, không ngờ hiện tại lại tụ tập trên một mình Lục Bách Xuyên.

- Tiểu huynh đệ cẩn thận, Ngân Nguyệt Tử Sương Đao vốn là bí bảo cấp Đạo Nguyên do đại sư luyện khí chế tạo, đáng tiếc thất bại, cho nên rớt xuống cấp Hư Vương thượng phẩm, nhưng nó ẩn chứa một tia lực lượng pháp tắc. Bà lão lại lớn tiếng hô.

- Bà già kia câm miệng! Lục Bách Xuyên giận dữ.

Hắn đang liều mạng sống chết với Dương Khai, bà già này lại làm bại lộ hết gốc gác của hắn, Lục Bách Xuyên làm sao không giận dữ? Lúc này nháy mắt, trong đội ngũ đón đâu liền có mấy người chạy ra, xông về phía Trương gia.

Trong đội ngũ này có 3 người Hư Vương Cảnh, tuy rằng chỉ là nhất tầng cảnh, nhưng đối phó một nhà mẹ goá con côi Trương gia thì dư dả.

Nhìn thấy người Lục gia lao tới, bà lão cũng vung trượng, liếc mỹ phụ trung niên, đồng loạt vận chuyển lực lượng, dẫn người người của Trương gia xông lên.

Lục Bách Xuyên tế ra Ngân Nguyệt Tử Sương Đao, liền cầm trên tay phải, từ xa xa nhìn Dương Khai cười lạnh: - Tiểu tử, ta không nói nhiều với ngươi, giao ra vật kia, ta tha ngươi không chết. Bằng không đao này vừa ra, ngươi tuyệt đối không thể ngăn cản!

- Ngươi lấy đâu ra tự tin như thế? Dương Khai cười ha ha, khinh miệt ngoắc tay: - Muốn ra tay thì đánh nhanh lên, ta muốn xem thử uy lực cây đao rỉ sét của ngươi.

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Lục Bách Xuyên giận dữ, lạnh lùng nói: - Đã như vậy, cho ngươi xem rõ ràng!

Dứt lời, hắn đặt Ngân Nguyệt Tử Sương Đao ngang ngực, há miệng phun ra tinh huyết lên đó, tiếp theo thân đao chấn động từng tia lực lượng pháp tắc trào ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận