Vũ Luyện Điên Phong

Trong Tiểu Huyền Giới, Dương Khai ngồi xếp bằng, thần sắc trầm ổn không dao động. Mà ở trước mặt cách hắn không xa, lò luyện đan Tử Hư Đỉnh đang đứng sừng sững ở đó, nắp đỉnh đóng kín, trong đỉnh lại đang diễn ra một màn đuổi tận giết tuyệt. Thi thoảng trong Tử Hư Đỉnh lại truyền tới tiếng vang bình bịch, dường như có thứ gì đó đang cố gắng va vào lò luyện đan, muốn từ trong thoát ra, mỗi lần như vậy, Dương Khai đều đánh một luồng sức mạnh vào trong Tử Hư Đỉnh, áp chế sự phản kháng của nó. Theo thời gian trôi qua, Tử Hư Đỉnh đỏ vô cùng, không gian xung quanh cũng đều bị nhiệt độ cao nướng cho vặn vẹo. Mà động tĩnh trong lư đỉnh cũng càng ngày càng yếu ớt. Ươc chừng một ngày sau, trong đỉnh mới triệt để tĩnh lặng, cùng lúc đó, Dương Khai bị Lưu Viêm gọi, hắn duỗi tay phất một cái, Tử Hư Đỉnh ở ra, Lưu Viêm lập tức hóa thành một ánh lửa, từ trong lò bắn ra, chậm rãi xoay trước mặt hắn, rồi hóa thành hình người. - Chủ nhân. Lưu Viêm kêu lên, sau đó miết hạt giống vàng trắng hai màu này trên tay rồi đưa qua, miệng nói: - Chủ nhân, người có thể yên tâm được rồi, lần này ta đản bảo nó đã chết tới không thể nào chết hơn được nữa. - Làm tốt lắm. Dương Khai hài lòng gật đầu, nhận lấy hạt giống kỳ lạ đó, thần niệm rốt vào bên trong, phát hiện quả nhiên như lời lưu viêm nói, thần hồn chi lực vốn ẩn chứa trong hạt giống, sớm đã biến mất sạch sẽ. Luồng thần hồn chi lực đó, hiển nhiên là của Mộc Tiêu, thần hồn không diệt, Mộc Tiêu không chết. Nhưng sau khi nó bị Dương Khai vứt vào trong Tử Hư Đỉnh, cùng với Lưu Viêm chung sống một ngày một đêm, luồng thần hồn chi lực đó của Mộc Tiêu nào còn có thể giữ lại? Sớm đã bị nhiệt độ cao đốt cho hầu như không còn. Lúc này, hạt giống trên tay Dương Khai, đã không thể coi là hạt giống của Mộc Tiêu, mà là hạt giống bản thể của Mộc Tiêu trước khi thông linh. Bản thể của Mộc Tiêu trước khi thông linh, Dương Khai cũng không biết, dù sao hắn trước đây cũng chưa từng nhìn thấy hạt giống như thế này. Nhưng nó có thể kiên trì một ngày một đêm, không có một chút thương tích nào dưới sự hợp lực thiêu đốt của mình với Lưu Viêm, hiển nhiên không phải là vật tầm thường. Nếu như đem hạt giống này trồng xuống, mấy ngàn mấy vạn năm sau, có lẽ nó sẽ sinh ra linh trí, trở thành một Mộc Tiêu khác, nhưng đã không còn chút quan hệ nào với Mộc Tiêu trước đây. - Người dự tính xử lý sao với thứ đồ này? Lưu Viêm liếc nhìn Dương Khai, hỏi.

- Không biết, ngươi thấy sao? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng ta. Lưu Viêm cũng lắc đầu: - Chủ nhân, người tự xem mà quyết đi, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy trong hạt giống này chảy hai loại sức mạnh, có tác dụng không nhỏ. - Ồ, ngươi nhìn ra cái gì? Dương Khai kinh ngạc hỏi. - Chỉ là cảm giác mà thôi, người thực sự muốn ta nói, ta cũng không nói ra được. Lưu Viêm cười cười. Dương Khai nhè nhẹ gật đầu, miết lấy hạt giống kỳ lạ trầm ngâm một lúc, bỗng ánh mắt sáng ngời, nghĩ ra một ý hay. Ngay sau đó thân hình hắn thoắt cái, trực tiếp tới vườn thuốc trong Tiểu Huyền Giới, tìm kiếm một góc, bới đất lên rồi trồng hạt giống trên tay xuống. Hạt giống này rốt cuộc là cái gì, có tác dụng ra sao, hắn một chút cũng không biết, nhưng nếu như để nó mọc rễ nảy mầm, và trưởng thành, có lẽ có thể hiểu rõ. Mà trong thiên hạ này, còn có chỗ nào thích hợp trồng hạt giống tốt hơn vườn dược trong Tiểu Huyền Giới chứ? Một mảnh vườn này, đã chôn giấu vô số trọng thổ, lại có năm viên Địa Mạch Châu cung cấp linh khí, ở nơi này gieo trồng, hạt giống có thể rút ngắn thời gian sinh trưởng, không cần tới mười năm, Dương Khai có thể hiểu rõ nó rốt cuộc là cái gì rồi. Sau khi kiểm tra tỉ mỉ lại một lần nữa, Dương Khai mới phủi tay hài lòng mỉm cười, ngay sau đó thân hình thoắt cái, một lần nữa đi tới trước mặt Lưu Viêm. - Việc ở bên này đã được xử lý ổn thỏa, ta phải quay trở lại Phong Lâm Thành, ngươi đi theo ta, ta có việc muốn hỏi ngươi. Dương Khai nhìn Lưu Viêm nói. - Được. Lưu Viêm gật gật đầu. Thân hình thoắt cái hóa thành một ánh lửa trực tiếp tiến đến cơ thể của Dương Khai, biến mất dạng.

Dương Khai lúc này mới rời khỏi Tiểu Huyền Giới, nhận diện phương hướng rồi mau chóng phi về hướng Phong Lâm Thành. Ở một nơi nào đó cách Phong Lâm Thành không biết bao nhiêm dặm, là cửa cung của Phi Thánh Cung. Dãy núi vây quanh, mây mù bốc dày đặc, cửa cung của Phi Thánh Cung là một cảnh tượng đầy khí thế. Mà trên đỉnh một ngọn núi nào đó trong dãy núi này, có một lão giả để trần, râu tóc bạc trắng đang ngồi hướng mặt về phía đông, nhắm mắt xếp bằng, trong khi hít thở, từ lỗ mũi phả ra khí tức màu trắng tinh khiết, từng luồng từng luồng khí tức đó phảng phất như có linh tính, hóa thành các loại phi cầm tẩu thú, chớp mắt biến mất trong núi cao rừng sâu, trông bộ dạng của lão cũng không biết lão đang tu luyện công pháp huyền diệu gì. Đúng lúc này, lão giả mở mắt, trong mắt tinh quang dường như ngưng tụ thành vật chất, khiến người không rét mà run.

- Hừ, lão phu đã từng nói, không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền ta, nói xem, lần này lại là việc gì? Nếu như là việc nhỏ không có gì trọng yếu thì cẩn thận cái đầu của ngươi! Lão giả đầu cũng chẳng buồn quay, bỗng lạnh nhạt nói một câu như vậy. Ở nơi cách mấy chục trượng sau lưng lão, một nam tử trung niên mặc tạo bào nghe vậy, cố ổn định thân mình, trên trán mồ hôi lạnh vã ra, ôm quyền run rẩy nói: - Thưa cung chủ, mệnh bài của thiếu cung chủ đã nát rồi ạ! Từ lời của người trung niên xem ra, lão giả này chính là cung chủ Ninh Bác Dương của Phi Thánh Cung. - Mệnh bài của Viễn Thành nát rồi? Ninh Bác Dương nghe vậy, thần sắc bỗng lạnh lùng, nhiệt độ trên đỉnh núi cũng theo đó mà giảm xuống. - Đúng vậy. Người đàn ông trung niên đầu cũng không dám ngẩng, trầm giọng đáp.

- Hừ, tên tiểu tử khốn khiếp đó quả nhiên là quỷ đoản mệnh, nát rồi thì cứ để nó nát đi. Ninh Bác Dương thản nhiên nói. - A? Người đàn ông trung niên ngẩn người ra, dường như không ngờ rằng con trai của mình chết đi mà thái độ của người làm cha lại lãnh đạm như vậy. Thiếu cung chủ không phải là con hoang đấy chứ? Người trung niên trong lòng không kìm được mà suy nghĩ miên man. - Viễn Thành chết rồi, vậy thì để Viễn Thuật làm thiếu cung chủ đi, việc này người đi thu xếp, không cần phải tới làm phiền lão phu nữa. Ninh Bác Dương dặn dò. Người đàn ông trung niên nào dám sơ suất, vội vàng gật đầu nói: - Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của cung chủ. - Ngoài ra… Viễn Thành tuy không nên thân, nhưng dù sao cũng là con trai ta, là thiếu cung chủ của Phi Thánh Cung! Có người dám cưỡi lên đầu Phi Thánh Cung ỉa bậy, điều này thực không ra gì, đi tra xem, rốt cuộc là kẻ nào ra tay, xách thủ cấp của hắn tới gặp ta! - Dạ! Người trung niên lại một lần nữa khom mình đáp. - Ngươi đi đi. Ninh Bác Dương phất phất tay. Người trung niên lúc này không nói tiếng nào lui về. Tinh Thần Cung, bá chủ Tinh Thần Nam Vực, một màn tương tự cũng đang phát sinh. Trong một gian mật thất, một lão giả nhỏ người đang nghe mỹ phụ trước mặt hồi báo, sau khi nghe xong, chân mày cau lại, nói: - Mệnh bài của tên tiểu nghiệt súc đó thực sự vỡ nát rồi ư? - Bẩm sư tôn, mệnh bài của Hàn sư đệ cũng đã vỡ nát rồi.

Mỹ phụ cung kính nói. - Tên nghiệt súc này lẩn như cá trạch, lão phu tự mình ra tay cũng không thể tóm được hành tung của nó, nó vậy mà lại chết đi? Lão giả hừ lạnh một tiếng. - Đúng là phế vật. - Sư tôn người bớt giận, Hàn sư đệ nay đã chết, không cần biết người ra tay có thân phận gì, cũng coi như là giúp sư tôn thanh lý môn hộ. Mỹ phụ trấn an nói. - Thanh lý môn hộ? Lão giả hừ nói: - Môn hạ của lão phu sao phải cần người khác nhúng tay vào! - Đệ tử nói sai, xin sư tôn đừng trách! Mỹ phụ nghe vậy, nhất thời biến sắc. - Đi tra xem, là ai hạ thủ, ngoài ra… Hàn sư đệ của ngươi trong tay có một tấm lệnh bài, những thứ khác lão phu có thể không màng, nưng tấm lệnh bài đó, nhất định phải lấy về đây cho ta. Lão giả trầm giọng nói. - Lệnh bài? Mỹ phụ nghe vậy ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: - Xin hỏi sư tôn, đó là lệnh bài gì vậy? Lão giả lạnh nhạt liếc nàng ta một cái, nói: - Nếu ngươi thực sự nhìn thấy, tự nhiên sẽ biết đó là lệnh bài gì, giờ nói nhiều cũng vô ích! -Vâng, vậy đệ tử sẽ tức tốc đi lo liệu việc này, sư tôn người cứ đợi hồi âm đi ạ. Mỹ phụ không dám nhiều lời nữa, vội vàng rời khỏi mật thất.

Đợi sau khi mỹ phụ đi rồi, lão giả thấp bé sắc mặt mới biến đổi, trầm tư một hồi, mở miếng mắng:

- Tiểu súc sinh, không chết trong tay lão phu coi như ngươi gặp may! - Nói như vậy, sau khi ngươi từ thông đạo tinh quang đi ra, bèn lưu lạc tới đầm lầy Hắc Huyết? Dương Khai vừa bay đến Phong Lâm Thành vừa hỏi. Đầm lầy Hắc Huyết và Phong Lâm Thành cách nhau không xa lắm, cũng chỉ có mười mấy vạn dặm mà thôi, Dương Khai cũng đã từng nghe nói qua về sự tồn tại của đầm lầy này. - Ừm. Giọng của Lưu Viêm trừ trong lòng vang lên. - Ta cũng biết rằng sự tồn tại của mình rất dễ thu hút sự thèm muốn của người khác, cho nên một mực lẩn trốn, không dám lộ diện trước mặt con người. - Sau đó thì sao? Dương Khai truy hỏi. - Sau đó, ta ở trong đầm lầy tranh đấu với rất nhiều yêu thú khác, có một số yêu thú dường như cũng muốn cắn nuốt ta, nhưng đều bị ta trốn thoát. Tiếp sau đó, có một lần khi ta và một con yêu thú tranh đấu, bị một cường giả qua đường phát hiện, tên đó có tu vi Đạo Nguyên nhị tầng cảnh. Không chỉ nhẹ nhàng giết chết yêu thú kia, mà còn bắt ta lại, phong ấn trong bát tròn. Lưu Viêm hồi tưởng lại khoảng thời gian gần đây của mình, dường như vẫn còn cảm giác sợ hãi. - May mà công pháp tu luyện của người đó và thuộc tính của ta hoàn toàn tương khắc, cho nên không nhắm vào ta. Vừa hay hắn nghe nói trong Phong Lâm Thành tổ chức bán đấu giá, bèn đưa ta tới đó. - Nghe ngươi nói như vậy, quả thực là cơ duyên xảo hợp. Dương Khai mỉm cười, gật đầu nói. Có thể gặp lại Lưu Viêm một lần nữa, xác thực có rất nhiều sự trùng hợp. Ngày đó, sau khi hắn chạy ra khỏi Bích Vũ Tông, nếu không phải trực tiếp tới Phong Lâm Thành, cũng sẽ không có những chuyện sau này, tới lúc đó hắn tuyệt đối sẽ mất đi dịp tốt tìm Lưu Viêm. Mà dạng tồn tại như Lưu Viêm một khi bị bắt, ắt sẽ không sống quá lâu, tới lúc đó khẳng định bị dung hợp vào trong bí bảo, hoặc giả trực tiếp bị võ giả cắn nuốt hấp thu để tăng cường thực lực. - Tóm lại dù ra sao, như hôm nay có thể đoàn tụ với chủ nhân, cũng là một chuyện hạnh phúc. Phải rồi chủ nhân, Tiểu Tiểu nó… thế nào rồi? Lưu Viêm bỗng mở miệng hỏi, cùng là hai trợ lực lớn của Dương Khai, Lưu Viêm và Tiểu Tiểu có thể coi là tay trái tay phải của Dương Khai, lúc trước cũng cùng ở trong Tiểu Huyền Giới, đôi bên cũng có không ít cảm tình với nhau, tự nhiên quan tâm hỏi thăm tung tích của đối phương. Dương Khai thần sắc ảm đạm, lắc đầu nói: - Vẫn chưa có tin tức của nó. - Nhưng mong nó cũng bình an vô sự. Giọng Lưu Viêm cũng thấp hẳn xuống.

Tại quê hương Tinh Vực, với bản lãnh của nàng và Tiểu Tiểu, có thể nói là tồn tại vô địch, nhưng sau khi tới Tinh Giới, Lưu Viêm mới phát hiện người lợi hại trên thế gian này có quá nhiều, nàng ta bị người khác bắt giữ phong ấn, Tiểu Tiểu chưa chắc không gặp nguy hiểm tương tự như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui