Vũ Luyện Điên Phong

Mọi người Khương gia nhất thời mặt xám như tro tàn, quay đầu nhìn Dương Khai như tử thần, đang từ từ tới gần, toàn thân cao thấp đều bị hàn ý bao phủ.

Mọi người phát hiện, đây là lựa chọn sai lầm, khiến cho bọn họ ở trong này để Dương Khai như bắt ba ba trong rọ.

- Rất tốt rất tốt, đều kẹt ở đây, cũng tiết kiệm ta truy kích từng người một. Dương Khai đứng trước mặt mọi người Khương gia cách đó không xa, dù bận vẫn ung dung nhìn mọi người, trên mặt biểu tình như cười như không, trong miệng nói:

- Lão tổ các ngươi, hình như làm người quá mất chất đi.

Lời vừa nói ra, Khương Lâm giống như là bị một thanh đại chùy vô hình đánh trúng ngực, sắc mặt chợt đỏ lên, vừa nói liền phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó ngửa mặt lên trời bi hô:

- Ta hận a…

Những người Khương gia khác cũng đều mặt mũi xám như tro tàn, ánh mắt phức tạp mà khó chịu.

Mọi người tới lúc này, nào còn nghĩ không thông pháp trận không gian trước mặt sở dĩ không thể vận chuyển, có liên quan đến lão tổ bên kia phá hủy một pháp trận không gian khác.

Pháp trận trong sơn động cùng với cái trong hầm mỏ tương liên với nhau, chỉ có hai cái hoàn toàn hoàn hảo không hao tổn, mới có thể truyền tống cho nhau.

Nhưng Khương Thái Sinh vừa truyền tống đi, pháp trận bên này liền xảy ra vấn đề, hiển nhiên là bởi vì lão có tác động tới bên kia.

Lão làm như vậy cũng không khó hiểu, đơn giản chính là muốn cản trở bước chân truy kích của Dương Khai, nhưng vì thế mà tống táng những người Khương gia khác không còn đường chạy trốn.

Thân là lão tổ nhất tộc, nguy cơ trước mắt chỉ lo tự mình chạy trối chết lại đem sống chết tộc nhân không để ý, khiến người khác có thể nào không có hàn tâm?

Trong lòng tuyệt vọng, Khương Lâm mất hứng nhìn Dương Khai, nói:

- Dương đan sư, nếu sự việc đã đến nước này, muốn chém muốn giết, vậy tự nhiên muốn làm gì cũng được đi!

Hắn cũng coi như có chút cốt khí, gặp phải tuyệt cảnh cũng không muốn lên tiếng cầu xin tha thứ. Mà là một lòng muốn chết, đoán chừng cũng bị lão tổ nhà mình làm cho bị thương thấu tâm, không có ý niệm tiếp tục sống tiếp.

Nhưng hắn mặc dù nghĩ như vậy. Người Khương gia cũng không nghĩ như vậy.

Nghe Khương Lâm nói vậy, mấy trưởng lão Khương gia thần sắc không khỏi lóe lên. Mà Khương Sở Hà nhân tài kiệt xuất đời này của lại càng kinh hãi thất sắc hơn, vội vàng bước lên trước một bước, vẻ mặt lấy lòng nhìn Dương Khai vội vàng cầu khẩn nói:

- Dương đan sư, Khương mỗ lúc trước có mắt không tròng, đắc tội Dương đan xin, vẫn xin Dương đan sư đại nhân đại lượng không tính toán với ta, giờ này Khương mỗ đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Ngày sau nhất định thống cải tiền phi, đi theo bên cạnh Dương đán sư, làm chó ngựa!

- A? Dương Khai nhướn mày, lộ ra hứng trí.

- Nghiệt súc ngươi… Khương Lâm vốn là khí huyết công tâm, mệt mỏi không phấn chấn, thời khắc này lại bị Khương Sở Hà một phen kích thích, tình huống ủ rũ lộ vẻ không xong, ngoài việc suýt chút nữa ngất xỉu, hắn gắng gượng lấy lại tinh thần, ngón tay run rẩy chỉ vào cột sống Khương Sở Hà. Bi phẫn nói:

- Ngươi con chuột nhắt tham sống sợ chết này, xấu mặt Khương gia ta!

Khương Sở Hà chợt quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Lão thất phu bớt dài dòng. Ngay cả lão tổ đều từ bỏ chúng ta, ta còn muốn tự tìm chết không thành? Khương Sở Hà ta còn trẻ, còn có tương lai tốt, cũng không muốn vô duyên vô cớ chết ở chỗ này! Bọn ngươi nếu còn thức thời, hãy nhanh chóng xin đến góp sức Dương đan sư, Dương đan sư trạch tâm nhân hậu, chưa chắc không tha các ngươi một mạng.

- Nói rất hay! Dương Khai mỉm cười, tán thưởng nhìn Khương Sở Hà, nói:

- Kẻ thức thời trang tuấn kiệt. Không tệ không tệ!

Khương Sở Hà vội vàng quay đầu, đổi lại biểu tình a dua ninh nọt. Hơi cúi lưng, cười nịnh nói:

- Dương đan sư khen trật rồi.

- Nhưng ra rất ghét hạng người ham sống sợ chết! Dương Khai sắc mặt chợt chuyển lạnh.

Nụ cười của Khương Sở Hà lập tức cứng đơ trên mặt.

- Tốt. Cũng không cần nhiều lời, ta vốn cũng không có ý định đem Khương gia bọn ngươi đuổi tận giết tuyệt, chỉ trừng trị kẻ đầu sỏ mà thôi, nhưng nếu huyết hải thâm cừu này đã kết, như vậy…Chư vị lên đường bình an! Trong lúc nói chuyện, thần sắc Dương Khai dần dần lãnh khốc, sát niệm như nước thủy triều, từ từ đưa một bàn tay ra, hướng mọi người Khương gia đẩy tới.

Một đám Hư Vương Cảnh Khương gia sắc mặt đại biến, bản năng muốn chống cự, nhưng hoảng sợ phát hiện không gian bốn phía không biết lúc nào đã đọng lại, mặc cho bọn họ cố gắng như thế nào cũng không có biện pháp di động, không chỉ như thế, ngay cả lực lượng trong cơ thể cũng ngưng trệ trong kinh mạch, căn bản không thể thúc giục nổi.

Lực lượng pháp tắc!

Mọi người Khương gia trong nháy mắt mặt xám như tro tàn, trơ mắt nhìn bàn tay Dương Khai hướng phía trước chuyển dời, khí tức tử vong nghênh diện đánh tới.

Mà đúng lúc này, dị biến nổi lên!

Mặt đất bỗng nhiên không có dấu hiệu nào vù vù, run lấy bẩy, vẻn vẹn qua thời gian một hơi thở, bốn phương tám hướng liền truyền đến một trận tiếng vang răng rắc, thanh âm kia đinh tai nhức óc, giống như sắp xảy ra tận thế.

Dương Khai biến sắc, thần niệm thả ra, đợi sau khi phát hiện rõ biến hóa bốn phía, mà ngay cả người Khương gia cũng không có thời gian rảnh đi xử lý, thân hình một cái lắc lư, liền biến mất ở trong sơn động, ngay sau đó Mạc Tiểu Thất xuất hiện bên cạnh.

Tiểu Thất đã đem yêu thú của mình thu vào, sắc mặt ngưng trọng trôi lơ lửng giữa không trung.

Sau khi xuất hiện gặp Dương Khai, nàng vội vàng nói:

- Dương đại ca hình như kia la…

- Ta biết, nhanh đi! Dương Khai cắt ngang lời của nàng, vừa thúc giục nguyên lực, đem nàng bao vây lại, nhanh chóng hướng phía xa chạy trốn.

Cùng lúc đó, trong sơn động, đám người Khương gia sống lại từ cõi chết, mỗi người đều có chút kinh nghi bất động.

Cũng không biết người nào gào to một tiếng đại sự không ổn, mọi người vội vàng từ trong sơn động chạy vọt ra ngoài.

Đợi ra đến bên ngoài, phóng mắt nhìn tới, đám người Khương gia nhất thời trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy mặt đất phương viên ngàn dặm này như cuộn sóng, kịch liệt phập phồng, phảng phất có thứ gì từ dưới đất quấy phá kè, từng đạo khe rãnh xen kẽ bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, nằm ngổn ngang, không đếm xuể, cũng không biết kéo dài đến tận nơi xa nào.

Mà từ trong khe rãnh kia, từng luồng khí tức đen như mực tràn ngập đi ra.

Những khí tức này rất nhanh phân hóa thành từng con linh xà đen như mực, du dẩu mọi nơi.

Giữa đất trời, rất nhanh bị những thứ này tràn ngập.

Mọi người Khương gia chỉ là trong lúc thất thần, liền bị khí tức màu đen này nhanh chóng bao vây xung quanh gió thổi không lọt.

- Đây là cái gì? Một vị trưởng lão Khương gia hoảng sợ hô to, hắn có thể từ trong hơi thỏ màu đen này cảm nhận được mùi vị bất an, cái loại cảm giác này, dường như có thể dẫn phát các loại cảm xúc tiêu cực từ sâu trong lòng hắn, chỉ một thoáng, hai tròng mắt hắn liền trở nên đỏ ngầu, hít thở cũng đột nhiên dồn dập.

- Ma khí!

- Không xong!

- Đi mau!

Người Khương gia đại hô tiểu khiếu, vội vàng thúc giục lực lượng, muốn thi triển thủ đoạn thoát khỏi chỗ này, nhưng nào còn kịp? Từng con linh xà đen như mực kia, bốn phương tám hướng mà tràn tới, lập tức đem mọi người Khương gia bao phủ nghiêm ngặt.

Rất nhiều võ giả Khương gia nguyên lực hộ thể căn bản không thể ngăn trở những khí tức màu đen ăn mòn này, không lâu sau liền bị ăn mòn thành từng cái lỗ thủng, khí tức màu đen thuận thế mà vào, từ miệng mũi tai mắt bọn họ chui vào trong cơ thể bọn họ.

Chốc lát, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến, người Khương gia dường như đang chịu đựng đau đớn cùng hành hạ khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng lại qua một lúc, những âm thanh này cuối cùng cũng ngưng lại.

Trong thế giới hắc khí bao phủ, từng võ giả Khương gia lần nữa thẳng lưng, đứng lên, nhưng giờ này khắc này, khí tức bọn họ lại không giống với lúc trước, bất luận là ai, toàn thân trên dưới đều bị một cỗ sương mù màu đen bao phủ, trên mặt mỗi người đều có nụ cười tà ác không nói rõ, mà con ngươi bọn họ, cũng đều biến thành xích hắc, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.

Rầm rầm…

Chỗ nào đó, mặt đất bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng cuồng bạo đánh ra một lỗ thủng to lớn, bùn đất tung bay, từ trong lỗ thủng kia, một đạo thân ảnh mạnh mẽ từ trong thoát ra.

Thân ảnh ấy rơi trên mặt đất, thoắt hoạt động chân tay một chút, trong cơ thể liền truyền ra một trận tiếng động bùm bùm thanh thúy, hắn lại động đậy cái cổ, trong miệng bỗng nhiên phát ra tiếng cười trầm.

Dương Khai nếu còn ở chỗ này, nhất định có thể phát hiện, thân ảnh này không phải ai khác, chính là Khương gia lão tổ người lúc trước bị hắn đánh như chó nhà có tang, Khương Thái Sinh!

Nhưng một lát ngắn ngủi này, thương thế trên người Khương Thái Sinh giống như hổ đã lành bệnh, không chỉ như thế, bản thân khí tức cũng so với lúc trước cường đại hơn không chỉ một bậc, dường như chiếm được cái gì to lớn.

Không chỉ có lão như vậy, những người Khương gia khác cũng đều như thế.

Mỗi một người bị hắc khí ăn mòn, có điều thay đổi con người, khí tức bản thân cùng thực lực tựa hồ đều có tiến bộ to lớn!

Khương Thái Sinh đứng một hồi, sau lưng bỗng nhiên lại truyền đến một trận tiếng vang vèo vèo, lại một đạo thân ảnh, từ lỗ thủng phía sau hắn thoát ra, thật chỉnh tề đứng ở sau lưng hắn, không nói một lời, quỷ dị vô cùng.

Những thân ảnh này, tất cả đều là những võ giả Khương gia lúc trước bị ma hóa trong hầm mỏ và những phu mỏ kia.

Khương Thái Sinh nhìn khắp bốn phía, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng hài lòng, ngay sau đó, hắn ngẩng đầu lên hô, thét dài.

Tiếng huýt gió truyền thẳng tới phía chân trời, mà ma khí đen nhánh kia dường như cũng bị cái gì đó gọi về, đánh chuyển mà hội tụ thành một cỗ long quyển phong đen như mực, hướng bầu trời phóng đi, như muốn đem bầu trời chọc ra lỗ thủng.

Phía xa, Dương Khai và Mạc Tiểu Thất đang ra sức mà chạy nghe được tiếng huýt gió, quay đầu lại nhìn, cũng không khỏi sắc mặt đại biến.

- Hỏng!

Dương Khai la thất thanh:

- Khương gia lần này cũng không biết thả ra cái gì, Phong Lâm Thành chỉ sợ sớm nguy!

- Nếu như ta không có đoán sai, hẳn là ma khí cảu Đại Ma thượng cổ! Mạc Tiểu Thất nói tiếp.

- Đại Ma thượng cổ? Dương Khai nhướn mày.

- Ừ, thời kỳ thượng cổ, là lúc Nhân Ma Yêu và những dị tộc khác đều có cường thịnh, đều đã từng thống trị qua Tinh Giới, chỉ có điều theo năm tháng thay đổi, chủng tộc biến đổi cùng luân thay, từng chủng tộc bị thay thế, mà Nhân tộc chúng ta bởi vì số lượng khổng lồ, cường giả rất nhiều, cho nên mới có thể thống trị Tinh Giới đến nay, chế trụ không gian sinh tồn của chủng tộc khác. Nhưng điều này cũng không đại biểu những chủng tộc khác đã bị hủy diệt, ở nơi nào đó bí ẩn trong Tinh Giới, các dị tộc đều có vùng đất sinh sôi nảy nở của mình, chỉ có điều rất ít lộ diện mà thôi, giờ này Ma tộc liền là một trong số đó, chỉ có điều Ma tộc và Đại Ma thượng cổ hoàn toàn không thể so sánh, cũng chỉ có ma khí tinh thuần của Đại Ma thượng cổ, mới có thể hóa thành những sinh linh khác, đưa bọn họ chuyển hóa thành một thành viên Ma tộc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui