Vũ Luyện Điên Phong

Sau khi hoàn thành lời thề tâm ma, người họ Phó lạnh lùng đưa tay về phía Tần Triêu Dương.

- Nguyên tinh đâu? Tần Triêu Dương trầm mặc hỏi.

Người họ Phó cười chế giễu một tiếng: - Chục triệu nguyên tinh nhỏ bé, ngươi còn sợ bổn tọa không trả nổi sao?

Khi nói, trực tiếp từ trong lòng lấy ra một nhẫn không gian, sau khi sắp xếp một hồi, liền ném nhẫn không gian cho Tần Triêu Dương.

Tần Triêu Dương nhận lấy, cẩn thận kiểm tra một phen. Sau khi xác nhận không sai, mới lấy ra một ngọc giản trống không, rót thần niệm vào trong, khắc vào kết trận chi pháp hoàn chỉnh của Huyền Vũ Thất Tiệt Trận.

Một lát sau, hắn đưa ngọc giản kia cho người họ Phó.

Người họ Phó đè nén kích động trong lòng, nhận lấy ngọc giản, hơi kiểm tra, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, cười lớn, cẩn thận thu hồi ngọc giản.

Kết quả của phen giao dịch này hiển nhiên là khiến hắn rất hài lòng, tạm thời quên đi những điều không vui trước đó.

- Chư vị, tốc độ của chúng ta nên nhanh một chút, nếu không đi nữa, sẽ bị bao vây. Dương Khai bỗng nhiên trầm giọng nhắc nhở.

Thần niệm của mọi người quét qua, phát hiện bọn họ trì hoãn một lúc, bốn phương tám hướng đã hội tụ đến vô số ma vật, đếm không hết, tầng tầng lớp lớp vây lấy mọi người.

- Chỉ là một đám nhảy nhót như thằng hề!

Đoàn Nguyên Sơn gầm nhẹ một tiếng, trên tay bỗng nhiên kháp động linh quyết.

Những người khác thân ở bên trong trận pháp, vì thế cũng bị dẫn động, Đoàn Nguyên Sơn hành động như vậy, mọi người cũng không thể không làm theo.

Thân ảnh thánh linh khổng lồ một lúc sau bỗng nhiên há miệng rộng, khí tức nguyên tố nước dày đặc trong thiên địa từ bốn phương điên cuồng hội tụ đến, trong nháy mắt, chỗ đầu rồng kia xuất hiện một quả bóng nước khổng lồ.

Kèm theo tiếng uống vào của Đoàn Nguyên Sơn, hư ảnh thánh linh dường như bị cái gì đó khống chế, há mồm phun một cái.

Quả bóng nước khổng lồ hóa thành một đạo bạch quang, bắn thẳng về phía trước, một đường dễ như trở bàn tay, thế không thể chống đỡ, vô số ma vật chạm vào liền chết, biến thành tro bụi.


Phía trước trực tiếp xuất hiện một lối đi an toàn dài đến trăm trượng.

Đoàn Nguyên Sơn không nói một lời, dẫn đầu phóng về phía trước, những người còn lại theo sát phía sau.

Thành chủ đại nhân hẳn là ghê tởm người họ Phó, căm tức trong lòng, lại không thể lật mặt hắn, cho nên chỉ có thể trút tức giận vào người ma vật kia.

Trận thế vừa động, ma vật vốn tụ tập vây quanh cũng bị kích động, không sợ chết dồn dập lao đến, không ngừng dùng các loại lực lượng tấn công trận pháp.

Phóng mắt nhìn tới, bên ngoài thân ảnh Huyền Vũ khổng lồ kia đầy ma vật bám chằng chịt.

Nhưng vẫn không thể ngăn trở được bước chân mọi người.

Ước chừng sau nửa canh giờ, mọi người cuối cùng đã đi tới nơi vốn là hầm mỏ kia.

Tuy rằng nơi này trong phương viên ngàn dặm tràn đầy ma khí đen như mực, nhưng có một nơi, ma khí nồng đậm hơn nhiều. Ở chỗ đó, có một trụ năng lượng màu đen phóng lên cao, nối tiếp thiên địa, thanh thế khiếp người, ma khí tinh thuần khó có thể tưởng tượng chính là từ tâm điểm đó, không ngừng khuếch tán ra bốn phía.

Không cần người bên cạnh nhắc nhở, khi mọi người nhìn thấy trụ năng lượng màu đen phóng lên cao kia, đều biết đó là điểm cuối cùng rồi, cũng có lẽ là vị trí của phong ấn.

Đoàn Nguyên Sơn dẫn đầu đoàn người, cấp tốc bay về phía bên kia.

Nhưng khoảng cách càng tới gần, mọi người càng cảm thấy nguyên lực trong cơ thể mình trôi qua với tốc độ càng nhanh, trong kinh ngạc, đều rối rít lấy ra linh đan khôi phục nhét vào trong miệng, duy trì lực lượng vận chuyển trong cơ thể.

Bỗng nhiên, Đoàn Nguyên Sơn chợt dừng bước, nhíu mày đưa mắt nhìn về phía trước.

Tại nơi cách mọi người chưa đến mười trượng, mười mấy khí tức cường đại đang lẳng lặng đứng chờ ở đó, dáng vẻ dường như chờ đợi đã lâu.

Trong nháy mắt khi mọi người dừng bước chân, mười mấy người này lại không hẹn mà cùng điên cuồng gào thét một tiếng, thân như cuồng phong vọt tới.

Lực lượng cuồng bạo trực át cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, duy chỉ thiếu hụt điều động của lực lượng pháp tắc.

- Là người của Khương gia. Dương Khai hí mắt nhìn về phía trước, khẽ kêu lên.


- Đạp nát cho ta! Linh quyết trên tay Đoàn Nguyên Sơn biến đổi, hư ảnh thánh linh Huyền Vũ đưa một tay lên quét mạnh về phía trước.

Ầm ầm...

Một chưởng này trực tiếp quét bay hai đạo thân ảnh trong đó, nổ tan giữa không trung, hài cốt không còn, nhưng những người khác lại nhanh nhẹn tránh thoát.

Đám Hư Vương Cảnh của Khương gia được ma khí tăng cường, tuy rằng tới một mức độ nào đó có thể át thực lực của Đạo Nguyên Cảnh, nhưng sao có thể là đối thủ của kết trận nhiều người?

Trong Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, nguyên lực của bảy vị Đạo Nguyên Cảnh hợp lực thành một, trong đó lại có hai vị là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh.

Lực một chưởng của hư ảnh Huyền Vũ, cũng như bảy người cùng đánh ra!

- Là tiểu tử Khương Lâm! Đỗ Lập Thân nhìn một tên ở bên trái đại trận, mắt thấy một ma nhân vọt tới gần, trên người Ma văn bao trùm, hai tròng mắt đen, sau khi nhìn thoáng qua liền nhận ra thân phận của hắn, rõ ràng là Khương Lâm, gia chủ của Khương gia!

Khương Lâm nghiễm nhiên là đã mất đi thần trí, trưởng lão trong tộc chết thảm cũng không khiến hắn e sợ, ngược lại càng kích phát huyết tính của hắn, ma khí bên ngoài cơ thể nhào lộn, thi triển ra các loại bí thuật tinh túy, tấn công đại trận.

Dáng vẻ điên cuồng của hắn khiến Đỗ Lập Thân giật mình, pháp quyết biến ảo trên tay cũng không khỏi bị trì hoãn một chút.

Kết trận hơi sai sót một chút liền tác động đến mọi người, một chút trì hoãn này của hắn, suýt nữa khiến tiết tấu của những người khác cũng hỗn loạn.

Người họ Phó lúc này giận dữ, hung tợn trừng mắt nhìn Đỗ Lập Thân một cái, quát: - Lão già ngươi muốn chết phải không? Nếu thấy mình sống lâu quá, bổn tọa không ngại giúp ngươi toại nguyện!

- Sơ suất, sơ xuất! Đỗ Lập Thân trong lòng buồn khổ, cười cười, vội vàng đè nén sợ hãi trong lòng, điều chỉnh lại vị trí và tâm tính của mình.

Hơn mười vị cường giả Hư Vương Cảnh ma hóa thành ma nhân, mỗi người đều có thể cùng Đạo Nguyên Cảnh đánh một trận, đặt ở nơi khác cũng là một nhóm chiến lực không yếu, nhưng đối diện với Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, lại chỉ như đứa trẻ con mà thôi.

Thân ảnh thánh linh đại khai đại hợp, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không có chiêu thức thừa, chỉ là dưới sự khống chế của mọi người không ngừng huy động chi trước mà thôi, từng ma nhân xông tới bị đập thành bánh thịt, tan thành sương khói.

Chiến đấu từ bắt đầu đến lúc kết thúc, chỉ là thời gian mười mấy hơi mà thôi, mười mấy cao tầng của Khương gia kia cơ bản bị tiêu diệt hết, chỉ có một mình Khương Lâm vẫn sống.


Ngoài dự đoán của mọi người, hắn lại không công kích tiếp, mà giấu thân ảnh trong ma khí cuồn cuộn, trong miệng không ngừng gào rú, điều khiển ma vật vô biên kia, ý đồ ngăn cản bước chân mọi người đi tới.

Nhưng những ma vật thực lực không đồng đều kia sao có thể có tác dụng, xông tới cũng chỉ là con cờ thí thân.

Trên đường máu chảy thành sông, thi thể hài cốt chất thành đống.

Hao tốn ước chừng một canh giờ, mọi người mới tiến tới nơi nguồn ma khí tiết ra.

Mặt đất tan hoang, nơi vốn là hầm mỏ cũng bởi vì ma khí bạo phát mà toàn bộ sụp xuống, mọi người bị bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể vừa cùng ma vật tác chiến, vừa đào hố sâu nhảy vào trong đường mỏ dưới đất.

Nơi phong ấn kia, Dương Khai lần trước thấy qua, giờ khắc này đương nhiên cũng không xa lạ gì, theo chỉ dẫn của hắn, mọi người di chuyển trong đường mỏ, mất gần nửa canh giờ, mới vô cùng khó khăn đi tới nơi phong ấn kia.

Dọn dẹp một hồi, cuối cùng đã lộ ra vách đá phong ấn.

- Tìm được rồi? Đoàn Nguyên Sơn mừng rỡ hỏi.

- Chính là cái này không sai. Tần Ngọc luôn được mọi người bao vệ ở trung tâm, nhìn Ma Văn tràn đầy trên vách đá kia, mắt đẹp sáng ngời, gật đầu đáp.

Đồ án này nàng đã mơ hồ thấy qua trong thức hải của Khương Sở Hà, là một loại phong ấn vô cùng cổ xưa, nàng cũng chỉ là biết một chút.

May mà phong ấn này chỉ bị hư hại một góc mà thôi, với năng lực của nàng vẫn có thể miễn cưỡng chữa trị.

- Mau mau ra tay! Người họ Phó không kiên nhẫn thúc giục.

Hoa Thanh Ti hé miệng cười nói: - Đại nhân đang sợ cái gì sao?

Người họ Phó liếc ngang nàng một cái, hừ lạnh nói: - Không phải bổn tọa e ngại, mà bọn rác rưởi này thực lực không đủ, nếu trì hoãn lâu, ngươi và ta có thể kiên trì ở đây, bọn họ có thể sao?

- Đại nhân nói rất có đạo lý. Hoa Thanh Ti cười hì hì đáp.

Mọi người nghe thấy đều không vui!

Mọi người dù sao cũng là cường giả cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, trong Phong Lâm Thành phương viên trăm dặm này, không nói một tay che trời, ít ra cũng là nhân vật số một, thời khắc này lại bị tên họ Phó này gọi là rác rưởi.

Trong lòng mỗi người đều không vui, nhưng đều không tiện biểu lộ ra, chỉ có thể âm thầm mắng người họ Phó này.

- Ta cần các ngươi phải tạm thời xua tan ma khí này, nếu không ta không thể tu bổ phong ấn! Tần Ngọc bỗng nhiên lên tiếng nói.


Chỗ phong ấn hư hại kia, chính là nguồn ma khí tiết ra, có thể nói là nồng đậm và tinh thuần hơn so với bất kỳ nơi nào, với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh của Tần Ngọc, căn bản không thể ngăn cản!

- Lấy lực thánh linh trấn áp! Tần Triêu Dương khẽ quát một tiếng.

Trong lòng mọi người lĩnh ngộ, rối rít gật đầu.

Dưới biến ảo của linh quyết, bước chân mọi người bắt đầu di động, chốc lát, hư ảnh của thánh linh khổng lồ kia trực tiếp trấn áp trên phong ấn.

Ma khí cuồn cuộn dường như bị cái gì ngăn cản, lập tức bị trì hoãn, cuối cùng không tiết ra chút nào nữa.

Nhưng sắc mặt của mọi người cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Bởi vì với lực của Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, sau khi trấn áp chỗ hư hại của phong ấn kia, mỗi người đều cảm thấy nguyên lực trong cơ thể như nước sông vỡ đê, điên cuồng tiết ra ngoài.

Loại tốc độ tiêu hao lực lượng này, quả thực tựa như không muốn sống nữa, phóng ra bí thuật cấm kỵ, gần như không ai có thể chịu nổi.

Mấy võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh lúc này sắc mặt trắng nhợt.

- Tiểu Ngọc nhi, ngươi đại khái cần bao lâu mới có thể chữa trị phong ấn này? Đỗ Lập Thân sắc mặt khổ não hỏi han.

Tần Ngọc cũng không quay đầu lại, trên tay không ngừng hiện ra các loại vật liệu quý dùng để chữa trị phong ấn, miệng nói: - Tối thiểu cũng phải nửa canh giờ!

- Nửa canh giờ... Đỗ Lập Thân sắc mặt khổ hơn.

- Thành bại chính là nhất cử lúc này, chư vị tuyệt đối không được lơ là! Đoàn Nguyên Sơn quát lớn một tiếng, như khí phách tráng sĩ.

Mọi người nghe thấy, cũng đều chỉ có thể cắn răn thúc giục lực lượng trong cơ thể, đồng thời không ngừng nhét các loại linh đan khôi phục vào trong miệng.

- Một đám rác rưởi!

Người họ Phó thấy vậy, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc cùng khinh thường, thần thái thản nhiên và thoải mái.

Hắn có đại tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chất lượng nguyên lực trong cơ thể và số lượng dự trữ gấp hơn mười mấy lần đám người Đỗ Lập Thân, đương nhiên là không cần lo lắng nhiều lắm.

- Đại nhân ngươi đã từng nghiên cứu tỉ mỉ Huyền Vũ Thất Tiệt Trận sao? Hoa Thanh Ti bỗng nhiên không đầu không cuối hỏi một câu, trên gương mặt xinh đẹp còn có nụ cười chế nhạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận