Vũ Luyện Điên Phong

Ngay lúc Hắc Đồng Độc Mục to lớn tràn vào thân thể của Dương Khai, sau khi dung hợp với nó, Dương Khai liền có chút ít thần trí mơ hồ. Các loại cảm xúc tiêu cực một mực giấu ở chỗ sâu nhất đáy lòng, thời khắc này dường như bị cái gì dẫn dắt, một dòng ý thức bính phát ra, khiến toàn thân của hắn đều tản ra một cỗ khí tức cực kỳ tà lệ. Từng đạo Ma Văn phức tạp khó hiểu leo lên da thịt của hắn, theo đại lượng ma khí tràn vào, những ma văn này lộ ra hắc ám.

Lực lượng hơn xa Đạo Nguyên nhất tầng cảnh dâng lên trong cơ thể hắn, đánh thẳng vào bản tâm cùng bản thân của hắn, khiến hắn bị lạc trong nơi này đột nhiên lấy được lực lượng vui sướng cùng khoái cảm cường đại. Trong lồng ngực nổi lên sát cơ cùng phá hủy nồng đậm, nhất là đối với sinh linh có máu có thịt, có ý niệm giết chóc cực mạnh. Thần thức của hắn trầm luân, bị hắc ám vô cùng bao phủ, không thấy được chút nào ánh sáng, chỉ có thể theo thời gian trôi qua, trở thành một thành viên của ma nhân. Nhưng vào lúc này, ở trong bóng tối vô cùng đó, một đạo hào quang hơi yếu như là lưỡi dao sắc bén xé rách lờ mờ, từ từ tỏa ra. Tia sáng kia bày biện ra vẻ bảy màu, hùng vĩ tráng lệ. Hào quang bảy màu xuyên thấu ma khí vô biên, chiếu xạ đến trên người Dương Khai, khiến hắn cảm thấy ấm áp gấp bội, phảng phất như là trong những đêm giá rét bị đông cứng, rốt cục chờ đến ngày ánh mặt trời chiếu khắp mọi nơi vậy.

Một thân khí tà lệ cũng phảng phất như gặp phải khắc tinh vậy, biến thành từng luồng khói xanh, nhanh chóng biến mất. Ý thức sắp trầm luân của Dương Khai đột nhiên thanh tỉnh trong nháy mắt. Hắn cắn răng một cái, vận đủ mục lực nhìn lại phương hướng phía trước. Trong tầm mắt, hư ảnh của một đóa hoa sen tản ra hào quang bảy màu như ẩn như hiện. Hoa sen bảy màu đó cũng không lớn, so sánh với ma khí vô biên quả thực giống như khác nhau một trời một vực. Nhưng địa phương nó tồn tại lại trở thành một chốn thiên đường cuối cùng của thế giới hắc ám này.

- Ôn Thần Liên bảy màu! Trong óc của Dương Khai bỗng nhiên tỉnh táo lại. Ý thức được mình ở bất tri bất giác đã huyễn hóa ra linh thể thần hồn, đi vào trong thức hải của mình. Mà hào quang bảy màu đó hiển nhiên chính là Ôn Thần Liên bảy màu phát ra. Trong đầu hắn chợt động, lập tức bay đi tới chỗ vị trí của Ôn Thần Liên bảy màu. Chốc lát, hắn đã đứng ở chỗ của nhụy hoa sen. Hào quang bảy màu bao phủ lấy hắn, xua tan sạch sẽ một thân cảm xúc tiêu cực. Ngay sau khi từng đạo khói đen bay bắn ra ngoài từ bên trong thân thể hắn, Dương Khai cuối cùng lần nữa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Phóng mắt nhìn tới, bên trong cả thức hải, hắc ám vô giới, vốn bức đồ đầy sao đáng ra phải tồn tại ở bầu trời của thức hải cũng không thấy sáng rỡ chút nào. Bên trong cả thế giới này trừ Ôn Thần Liên bảy màu tán phát ra hào quang, dường như cũng không có vật nào khác. Một cái Hắc Đồng Độc Mục to lớn liền nằm ngang ở bầu trời của thức hải, lạnh lùng nhìn xuống Dương Khai, không mang màu sắc tình cảm chút nào. Dương Khai không thấy được nó, nhưng nơi này là thức hải của hắn, hắn có thể tinh tường cảm nhận được. Từ trong Hắc Đồng Độc Mục tản ra sự chèn ép cùng ý chí lực vô biên, muốn phá hủy thần hồn phòng ngự của Dương Khai, làm bẩn thần hồn của hắn.


Nhưng dưới Ôn Thần Liên bảy màu loại thiên địa chí bảo này bảo vệ, bất kỳ công kích vô hình cũng đủ để bị hào quang tinh lọc. Không chỉ có như thế, từ trên Ôn Thần Liên, còn có rất nhiều con côn trùng rất nhỏ bay vụt ra mà mắt thường gần như không thể xét. Phệ Hồn trùng! Dương Khai trước kia ở Thông Huyền đại lục lấy được dị trùng kỳ lạ, chỉ có điều theo thực lực của Dương Khai tăng lên, bọn chúng đã không phát huy ra tác dụng gì. Cho tới nay, cũng được Dương Khai an trí trên bảo đảo bảy màu do Ôn Thần Liên biến hóa thành, mặc kệ bọn chúng tự sanh tự diệt. Qua nhiều năm tẩm bổ như vậy, khiến cho số lượng của bọn chúng đạt tới một trình độ khó có thể tưởng tượng.

Thời khắc này lại ngoài Dương Khai dự liệu, bọn chúng đồng loạt bay ra từ trong Ôn Thần Liên, tản ra bốn phương tám hướng. Nơi bọn chúng đi qua, truyền ra một trận tiếng vang răng rắc, thanh thúy dễ nghe, xâm nhập vào ma khí thượng cổ trong thức hải của Dương Khai, lấy tốc độ như bị tằm ăn mà mắt thường có thể thấy được. Phệ Hồn trùng thậm chí ngay cả ma khí cũng có thể cắn nuốt sao? Dương Khai rất là ngoài ý muốn.

Mà theo thời gian trôi qua, đám Phệ Hồn trùng cắn nuốt hết ma khí làm cho thể tích cũng càng lúc càng lớn. Bọn chúng vốn là một đám tồn tại nhỏ không thể tra xét, mặc dù Dương Khai trước kia thả ra đối địch, địch nhân cũng căn bản không thể thấy được. Nhưng bây giờ, trong thức hải của Dương Khai, cái đầu của bọn chúng lấy tốc độ tăng lên mà mắt thường có thể thấy được. Không chỉ như thế, màu sắc bên ngoài bọn chúng cũng từ từ biến thành đen như mực, trên người bắt đầu quấn quanh lên Ma Văn phức tạp mà vi diệu, từng con một có khí tức bí hiểm vô cùng. Thời gian không lâu sau, từng con Phệ Hồn trùng liền trở nên như chừng hạt gạo, đồng thời còn lấy tốc độ tăng trưởng nhanh hơn. Bên trong thức hải, ma khí nhào lộn bất an. Bọn chúng phảng phất là cụ bị suy nghĩ của mình vậy, bắt đầu tránh né Phệ Hồn trùng cắn nuốt. Nhưng nơi này là thức hải của Dương Khai, bọn chúng có năng lực trốn đến nơi nào chứ? Từng đoàn ma khí đó giống như từng chiếc lá cây bị tằm xuân gặm nhấm, rất nhanh lộ ra một lỗ hổng lớn.

Dương Khai lặng lẽ ngắm nhìn một hồi, cũng không biết đây rốt cuộc là phúc hay là họa, tuy nhiên nếu có lợi đối với tình cảnh của mình, hắn cũng lười đi quản. Ngay sau đó, tâm niệm của hắn chợt động, khu sử Ôn Thần Liên bảy màu, bay lên trên trời cao nơi nào đó, nhìn thẳng vào ngay mặt con ngươi đen to lớn giấu trong bóng tối vô biên. Ma khí chậm rãi tản đi, rốt cục lộ ra bóng dáng con ngươi đen. Mặc dù là trong thức hải của Dương Khai, nó cũng vẫn như cũ chiếm cứ nửa bầu trời. Dương Khai đứng ở trước mặt nó, giống như con kiến nhỏ bé hèn mọn vậy. Hào quang bảy màu tiêu tan huyễn sinh, tạo thành hào quang bên ngoài cơ thể Dương Khai, giống như thiên thể vận chuyển, vầng sáng to lớn lập tức khuếch tán ra.


- Cút ra ngoài, hoặc là... hoàn toàn hủy diệt! Ý niệm của Dương Khai chợt động, trên bầu trời giáng xuống một đạo tiếng sấm động. Tiếng sấm động giống như một thanh lưỡi dao sắc bén vô hình, đâm vào trong con ngươi đen, khiến hình thái của nó một trận vặn vẹo biến ảo. Một hồi lâu, con ngươi đen mới lần nữa an ổn xuống. Màu đen tối sâu giống như một cái hắc động cự đồng vẫn như cũ đứng sừng sững, không nhúc nhích tí nào.

- Quả nhiên, không có lối suy nghĩ của bản thân, chỉ còn sót lại ý chí sao? Dương Khai như có điều suy nghĩ, trước mặc dù có suy đoán, nhưng cũng không dám quá khẳng định. Nhưng hôm nay sau phen này thử dò xét, hắn rốt cuộc có được đáp án mà mình muốn. Hắc Đồng Độc Mục này đã không có lối suy nghĩ của bản thân, chỉ lưu lại ý chí của Cự Ma thượng cổ còn sót lại. Dù sao ở thời kỳ thượng cổ xa vời đó, vô số Đế Tôn Cảnh rất có khả năng hủy thi diệt tích nó, lối suy nghĩ mà bản thân nó có cũng đã sớm tan thành mây khói. Nếu như thế, đó căn bản không có biện pháp trao đổi. Thần tình của Dương Khai nghiêm một chút, thúc giục lên uy năng của Ôn Thần Liên bảy màu. Ngay sau đó, hào quang bảy màu chói mắt toát ra, biến thành từng thanh lưỡi dao sắc bén, đâm tới Hắc Đồng Độc Mục.

Ngay trong nháy mắt, Hắc Đồng Độc Mục lại nhìn thật sâu Dương Khai một cái, ngay sau đó chậm rãi khép lạị. Trong thiên địa, vang dội một thanh âm như cự nhân vậy:

- Ngươi có khí tức của ma!

Giao cho ngươi, tất cả đều giao cho ngươi, đi chứng kiến cuối cùng của thế giới này, đi chứng kiến thiên địa này diệt vong! Khí tức hung tàn không có gì sánh kịp thản nhiên khuếch tán ra. Hắc Đồng Độc Mục nhắm lại chợt hóa thành một đạo ánh sáng đen, kích bắn tới Dương Khai. Dương Khai cả kinh thất sắc, vội vàng bảo vệ chống đỡ tâm thần. Cùng lúc đó, Ôn Thần Liên bảy màu cũng tích lưu lưu xoay tròn. Hào quang bảy màu vô tận hóa thành một đạo bình chướng, ý đồ ngăn trở ánh sáng đen xâm lấn. Nhưng hết thảy cũng chỉ là phí công. Ánh sáng đen dễ dàng xuyên thấu bình chướng của Ôn Thần Liên bảy màu, xé bỏ Dương Khai phòng ngự, trực tiếp đánh vào trong cơ thể hắn. Ngay sau đó, Dương Khai liền cảm giác thần hồn của mình một trận cõi lòng tan nát đau đớn. Cả linh thể thần hồn lại không thể duy trì, trực tiếp băng tán ra. Ngay sau đó, ý thức của hắn trở về đến trong bản thể, há miệng phát ra tiếng rống giận. Tiếng hô đó giống như một con dã thú bị thương đang gầm thét vang núi rừng. Trong ma khí lăn lộn, Dương Khai bị bao lại bên trong đó, căn bản thấy không rõ khuôn mặt cùng thân hình. Một bàn tay gắt gao che kín mắt bên phải của mình. Mà từ chỗ mắt bên phải, cũng không ngừng có máu tươi màu vàng chảy xuôi xuống.


- Đây là...

Ngoài mười dặm, Hoa Thanh Ti cùng người họ Phó tất cả đều nhìn ngây ngốc. Từ khi Dương Khai phát sinh dị biến đến bây giờ, bọn họ nhìn từ đầu tới đuôi, đương nhiên cũng mơ hồ biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Trong sự chứng kiến của bọn họ, ma khí đen như mực bao phủ phương viên mấy chục ngàn dặm trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang, tất cả đều tràn vào trong cơ thể Dương Khai biến mất không thấy.

Mấy ma vật bất tận tất cả đều quỳ sụp xuống trên đất, nhưng cũng không biết là tình huống gì. Ma khí bên trong cơ thể của bọn họ thời khắc này cũng không còn sót lại chút gì, biến mất không còn chút nào. Mà không có ma khí bảo vệ, đám ma vật vốn cực kỳ hung tàn lại tất cả đều trong khoảng thời gian ngắn trở nên cực kỳ hư nhược. Tuy rằng bọn chúng sẽ không có nỗi lo lắng gì tới tánh mạng, nhưng tổn thương nguyên khí là không tránh khỏi, đồng thời từng tên một sắc mặt mờ mịt, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, đám yêu thú lại thất kinh, hoảng hốt chạy ào thoát đi. Ánh mặt trời trở về mặt đất, khiến người ta cảm giác ấm áp. Nhưng hai người họ Phó cùng Hoa Thanh Ti lại là trong lòng thật lạnh.

Bởi vì bọn họ cảm nhận được một cỗ uy áp có thể so với cường giả Đế Tôn Cảnh từ trên người Dương Khai ở ngoài mười dặm. Mà cổ uy áp này lại tà ác đến cực điểm, dường như tràn đầy khí tức của máu tanh, có bản năng bài xích với khí tràng của người sống! Ngay sau đó, Dương Khai run rẩy kịch liệt bỗng nhiên trấn định lại. Bàn tay che kín mắt bên phải cũng chậm chậm buông lỏng ra, đưa ra hai tay đặt ở trước mắt, dường như xét lại ít thứ gì. Trong bóng tối, bắn nhanh ra hại đạo tia sáng đen. Một màu vàng, một màu đen. Con mắt trái có màu vàng tràn đầy uy nghiêm, mắt bên phải nằm ngang có màu đen tích chứa hỗn độn, đều kịch liệt rung chuyển vị trí chỗ đôi mắt của Dương Khai, đối lập cực kỳ tiên minh.

- Đây là cái gì?


Người họ Phó gần như nhìn mắt choáng váng. Mặc dù hắn xuất thân Phi Thánh Cung, cũng có chút không hiểu rõ rốt cuộc mình đã nhìn thấy là con quái vật một mắt gì. Mà khi hắn vừa nói xong, hai đạo ánh mắt sắc thái hoàn toàn bất đồng bỗng nhiên nhìn lại phương vị chỗ hắn và Hoa Thanh Ti.

- Không xong!

Hoa Thanh Ti vừa tiếp xúc với hai đạo ánh mắt đó, bỗng nhiên cảm giác đầu trầm xuống, gương mặt xinh đẹp đại biến, khẽ kêu:

- Chạy mau!

Khi nói chuyện, trên tay bấm một cái linh quyết, kèm theo một tiếng bịch, cả người lại biến thành trên trăm con bướm màu sắc sặc sỡ, phi độn mà đi về bốn phương tám hướng. Người họ Phó thấy nàng đi dứt khoát như thế, làm sao không biết xem trò vui nhìn thấu đại họa? Trong lòng vội vàng cắn đầu lưỡi một cái, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị bao phủ trong một tầng ánh sáng đỏ, cấp tốc lui về sau, trong nháy mắt mấy chục dặm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận