Vũ Luyện Điên Phong

Ánh lửa ngập trời, băng tuyết cuồn cuộn, sau mọi chuyện ổn định, Cung Văn Sơn đứng tại chỗ không bị thương chút nào, thậm chí tầng ánh sáng vàng bên ngoài thân hắn cũng không có dấu hiệu hư hỏng mảy may.

Hắn nhìn Vô Thường nói châm chọc: - Ta đã nói rồi, giờ này cấm chế này do ta nắm trong tay, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao? Thật là ngu dốt mà!

Vô Thường sắc mặt biến đổi mấy lần, cực kỳ khó coi.

Mà các võ giả phía ngoài còn chưa có đi vào Tuế Nguyệt Thần Điện nhìn thấy một màn ly kỳ này, mỗi người đều vô cùng kinh hãi, một mặt bội phục Cung Văn Sơn có can đảm, ngay cả quái vật như Vô Thường đều dám đắc tội, mặt khác cũng cực kỳ khiếp sợ thực lực của Vô Thường.

Một kích kinh khủng vừa rồi nếu như rơi vào trong đám người, chỉ sợ không có mấy người có thể sống sót.

Hai cường giả giao phong nhất định sẽ họa lây cá trong chậu, cho nên mọi người sau khi lấy lại tinh thần, liền rối rít thi triển thân pháp vọt vào cái khe Tuế Nguyệt Thần Điện kia.

- Ta không thể vào, các ngươi người nào cũng đừng nghĩ vào! Vô Thường bỗng nhiên nổi giận gầm lên, ôm ý nghĩ không lợi cho mình thì hại người, đột nhiên hắn tung ra sát chiêu.

Hắn thò ra hai tay, dường như từ trong hư không rút ra hai kiện bí bảo. Bí bảo kia là một đao một kiếm, đều có cấp bậc Đạo Nguyên thượng phẩm, thân đao đỏ sẫm như lửa; thân kiếm trắng tinh không tì vết, vừa thúc dục nguyên lực, đao kiếm đều tung ra, chém xuống phía dưới một luồng kình phong hình chữ thập.

- A... Mau tránh!

- Không xong, Vô Thường nổi điên rồi!

- Đây... Đây là chuyện gì xảy ra!

Mọi người đều cả kinh thất sắc, vội vàng bay tản ra bốn phía.

Nhưng Vô Thường ra tay không có dấu hiệu báo trước nào, cộng thêm thực lực của hắn kinh người, dù mọi người tránh ra bốn phía, cũng có người không tránh kịp, bị kình phong chữ thập kia chém trúng.

"Ầm" một tiếng... Khoảnh đất bằng phẳng trước đại điện bị đánh ra một cái hố lớn, máu tươi thịt nát bay tung tóe... thoáng cái lớp chết lớp bị thương một mảng lớn: bị mất mạng có 5, 6 người, bị thương trên 10 người.


Dương Khai nhanh chóng né tránh, thật ra lông tóc không tổn hao gì; hai người Biện Vũ Tình và Khấu Vũ bị thương nhẹ, thời khắc này vẻ hồi hộp tiêu tan hết, thay bằng đầy mặt kinh hãi.

Mà sau hết thảy, Cung Văn Sơn chỉ là đứng tại chỗ an nhiên như thường, không có dùng lực lượng cấm chế bảo vệ mọi người, cũng không có ngăn chống công kích của Vô Thường, tuy nhiên sau một kích của Vô Thường đánh ra kia, hắn không khỏi toét miệng cười, dáng vẻ như âm mưu được như ý.

- Vô Thường ngươi nổi điên làm gì! Chúng ta cũng không có trêu chọc ngươi, ngươi làm như vậy là có ý gì?

- Không sai! Vô Thường ngươi tốt xấu gì cũng coi như xuất thân Thiên Vũ Thánh Địa, đại tông môn như vậy, dù sao cũng nên biết đạo lý oan có đầu nợ có chủ chứ? Cũng không phải chúng ta không cho ngươi vào, ngươi gây phiền toái với chúng ta làm gì?

- Đúng vậy! Vô Thường ngươi đừng khinh người quá đáng! Ai không cho ngươi vào ngươi tìm người đó phiền toái đi, công kích chúng ta tính là anh hùng lắm sao!

Trong số võ giả sống sót sau tai nạn, có hai người kêu lên, đầy mặt phẫn nộ khó chịu.

- Tốt! Hai người các ngươi cũng đừng đi vào! Cung Văn Sơn bỗng nhiên chỉ hai võ giả vừa rồi kêu gào "Oan có đầu nợ có chủ" kia, lạnh nhạt nói.

Sắc mặt hai người này lập tức ủ rủ xuống, vô cùng khó coi.

- Cung huynh, ta không phải có ý đó đâu... Cung huynh đại nhân đại lượng, không nên tính toán với ta như vậy a...

- Đúng vậy, Cung đại ca, Cung đại gia, cho ta vào với!

Hai người này lập tức chịu phục cầu xin.

Cung Văn Sơn không thèm để ý tới bọn họ.

- Vô Thường huynh... Võ giả kêu là Kinh Lực trước đó, bỗng nhiên thần sắc nghiêm nghị ôm quyền, nói: - Nhân Vũ Tông ta dù gì coi như là tông môn phụ thuộc của Thiên Vũ Thánh Địa, người khác không thể vào, ta đi vào không thành vấn đề chứ?


Vô Thường không có nói chuyện.

Kinh Lực gật đầu một cái, nói: - Đa tạ!

Dứt lời, hắn liền phóng thẳng vào Tuế Nguyệt Thần Điện. Nhưng ngay khi hắn sắp bước chân vào cửa Thần Điện, Vô Thường một lần nữa ra tay, một bóng kiếm chụp xuống, chém tới phía trước Kinh Lực, suýt nữa chém hắn thành hai nửa.

- Vô Thường huynh đây là ý gì? Kinh Lực trên trán nhỏ giọt mồ hôi lạnh, không nhịn được ngẩng đầu hỏi.

Vô Thường còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên biến sắc, lao xuống phía dưới phẫn nộ quát: - Ta đã nói, nếu ta không thể vào, các ngươi người nào cũng đừng nghĩ đi vào!

Trong lúc nói chuyện, đao kiếm trên tay hắn lần nữa giao nhau cùng một chỗ, thúc giục nguyên lực, chém mạnh xuống dưới.

Kình phong chém xuống, như sợi dây truy hồn chữ thập cắt xé không gian, đánh úp về phía dưới một bóng người đang cấp tốc đến gần cửa vào.

Sau khi đánh ra một kích này, Vô Thường liền ung dung đứng tại chỗ, bình thản nói: - Người không nghe khuyến cáo, kết quả chỉ có chết!

Ngay lúc hắn nói ra câu nói uy phong lẫm lẫm này, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, kinh ngạc nhìn xuống dưới.

Phía dưới trước cửa vào, Dương Khai không thể không dừng lại bước chân, bởi vì công kích của Vô Thường vừa nhanh vừa độc, hắn không dừng lại ắt sẽ trúng chiêu.

Không làm sao được, hắn chỉ có thể vận chuyển bí thuật long hóa toàn thân, nắm tay thi triển Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí bao phủ quyền phong, hung hăng đập một quyền trong hư không.

"Ầm ầm..." Kình phong chữ thập kia phát ra ánh sáng chói mắt, va chạm với quyền kình hùng hậu, đốm lửa bắn tung tóe ra hư không.


Dương Khai mượn lực phản chấn kia, nhẹ nhàng nhảy một cái, thoải mái nhảy vào bên trong cửa Tuế Nguyệt Thần Điện, trước khi đi, không quên nói một tiếng với Cung Văn Sơn: - Cảm tạ!

Cung Văn Sơn sắc mặt cổ quái nhìn theo bóng lưng Dương Khai biến mất, lẩm bẩm: - Người này... có gì đó không đúng a!

Hắn rõ ràng cảm nhận được tu vi của Dương Khai chỉ có Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, nhưng ở trước mắt hắn đón đỡ một kích của Vô Thường mà không bị thương chút nào. Đây cũng không phải võ giả bình thường có thể làm được.

Vô Thường hiển nhiên cũng giật mình.

Trong nháy mắt Dương Khai xoay người vừa rồi, hắn liền nhận ra người nọ là người chiếm được Lăng Hình Tinh Ấn, lúc đó hắn thi triển một chiêu bí thuật quỷ dị, hóa giải một kích trí mạng giữa mình và La Nguyên. Bí thuật kia cực kỳ thần kỳ, quỷ bí khó lường, Vô Thường cũng không thấy rõ rốt cuộc là bí thuật dạng gì.

Nhưng hiện tại, người này lại còn ngay mặt đón đỡ một kích của mình...

"Tiểu tử này giả heo ăn lão hổ ư?" Trong đầu Vô Thường không tự chủ nổi lên ý niệm này.

Mà ngay trong khoảnh khắc hắn thất thần, các võ giả phía dưới đã với tốc độ cực nhanh phóng vọt tới lối vào, trong chớp mắt biến mất hơn phân nửa, chờ đến lúc Vô Thường kịp phản ứng muốn ngăn cản, thì đã không còn kịp rồi.

Hắn chỉ có thể nhìn theo tất cả mọi người ào ào vọt vào bên trong Tuế Nguyệt Thần Điện, chỉ còn lại mình và hai võ giả bị Cung Văn Sơn gạt bỏ ở ngoài.

- Vô Thường... Vô Thường... Cung Văn Sơn cười ha hả, lẩm bẩm lập đi lập lại tên Vô Thường, trong mắt đầy ý châm chọc và chế nhạo, nói: - Giờ này bọn họ đều đi vào, ngươi phải làm sao đây?

Vô Thường không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cung Văn Sơn.

- Dùng mắt uy hiếp ta ư? Cung Văn Sơn toét miệng cười: - Ta nghĩ ngươi hẳn biết, uy hiếp ta sẽ phải trả giá cao như thế nào! Người trẻ tuổi nhiệt huyết không có vấn đề gì, nhưng quá mức lớn lối thì...

Hắn với dáng vẻ người từng trải, làm mặt tỉnh dạy đời. Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Vô Thường quay người lại, vài ba bước liền biến mất trong tầm mắt.

- ... Hoàn toàn không để cho ta có cơ hội phát huy mà! Thật quyết đoán, lại có thể bỏ qua được một cơ hội tốt như vậy. Nhưng nói đúng ra... hắn có lưu lại dường như cũng không có ý nghĩa gì! Cung Văn Sơn tự cười giễu, sau đó cũng xoay người, bước đi vào bên trong Tuế Nguyệt Thần Điện.

Như hắn nói, Vô Thường tiếp tục lưu lại quả thật không có ý nghĩa, Cung Văn Sơn nói cái gì cũng không thả cho hắn đi vào, cùng với thấy Cung Văn Sơn dào dạt đắc ý, tự rước lấy nhục, còn không bằng trực tiếp rời đi, đi tìm cơ duyên thuộc về mình.

Dĩ nhiên, mối thù này xem như đã kết, sau này nếu hai người gặp lại, Vô Thường có lẽ trời gầm cũng không bỏ qua cho Cung Văn Sơn.


- Cung đại gia... quay lại, ngài quay lại đi!

- Cung huynh đừng không thấy chúng ta như vậy chứ! Ở đây còn có người đấy!

Hai võ giả bị Cung Văn Sơn gạt bỏ ở ngoài kia, vội vàng kêu to, nhưng đâu còn ai đáp lại? Hai người ở ngoài điện chờ đợi một hồi lâu, rồi chỉ đành ôm một bụng buồn bực ngượng ngùng rời đi...

- --------------

- Tình huống gì đây? Trong Tuế Nguyệt Thần Điện, Dương Khai mới vừa đi vào, đã bị một màn trước mắt làm cho hoảng sợ ngây người.

Chỗ này là bên trong một gian điện đường quy mô to lớn, diện tích ít nhất cũng có hơn mấy mẫu. Mà ở trước mặt hắn, đám người Tiêu Thần, Lam Huân, La Nguyên, Tiêu Bạch Y cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu đi trước một bước vào chỗ này... lại đang bị một bầy khôi lỗi đếm không siết, vây quanh kín mít, đang hăng hái giết địch, trên mặt đất ngổn ngang mảnh kim loại cùng linh kiện các thứ bên trong khôi lỗi. Có thể thấy được trước khi Dương Khai vào đây, mấy người này đã giết chết không ít khôi lỗi.

Thứ Khôi lỗi này lúc Dương Khai ở U Ám Tinh đã từng thấy qua, trên U Ám Tinh có một gia tộc chuyên nghiên cứu khôi lỗi thuật, có thể chế tạo ra khôi lỗi giống như đúc hình tượng thật.

Tinh Giới không thể nghi ngờ cũng có khôi lỗi, chỉ là Dương Khai còn chưa gặp mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới, ở trong Tuế Nguyệt Thần Điện, lại có nhiều khôi lỗi như vậy.

Những khôi lỗi này hình thái không đồng nhất, nhưng đại khái có thể chia làm ba loại: một loại có hình người, mỗi người vô cùng cao lớn, cầm trong tay binh khí hình thái khác nhau, uy phong lẫm lẫm; loại thứ hai là hình thú, hổ báo sài lang, cùng với rắn trùng kiến bướm... rất nhiều chủng loại nhìn hoa cả mắt. Những khôi lỗi hình dáng yêu thú này, thường thường có thể thi triển ra thủ đoạn tương tự với yêu thú, lực sát thương không nhỏ; về phần loại thứ ba kia đích thực không dễ phân chia, hình tượng quá mức kỳ lạ, chỉ nhìn từ bề ngoài căn bản không thể phân biệt rốt cuộc bọn chúng là dùng thứ gì để chế ra hình dạng, mà loại khôi lỗi này số lượng cũng là ít nhất, nhưng thực lực dường như lại mạnh nhất.

Trong đại điện số lượng khôi lỗi ít nhất cũng có hơn một trăm, hơn nữa mỗi con đều tản ra khí tức linh năng của Đạo Nguyên Cảnh. Ngay cả mấy người Tiêu Thần đều là thiên chi kiêu tử, cũng phải "hai quyền khó địch bốn tay". Lúc Dương Khai đi vào, tất cả mọi người đều đang phòng ngự, không có người nào có thể tách ra công kích.

"Sớm biết vậy ở bên ngoài chờ thêm một lát!" Trong lòng Dương Khai cực kỳ buồn bực, hắn vốn chỉ sợ trong Tuế Nguyệt Thần Điện có cơ duyên tốt gì sẽ bị người đoạt trước, cho nên không kịp chờ đợi phải mau chóng đi vào thăm dò đến tột cùng... đâu ngờ chuyện thứ nhất đụng phải là thế này! Nếu sớm biết vậy, hắn cứ chờ thêm ở bên ngoài một lát, đợi những người này giết sạch khôi lỗi, rồi đi vào cũng không muộn!

- Dương sư đệ cẩn thận đấy! Khôi lỗi này rất khó đối phó!

Bỗng nhiên truyền vào trong tai thanh âm của Mộ Dung Hiểu Hiểu, hẳn là nàng đang bận rộn trăm bề, chợt nhìn thấy Dương Khai đi vào, nên ân cần nhắc nhở một câu.

"Tuy rằng rất muốn đa tạ cô nương quan tâm, nhưng... cô nương làm vậy không phải là bại lộ tồn tại của ta sao!" Dương Khai cười khổ trong lòng thầm nghĩ. Quả nhiên, Mộ Dung Hiểu Hiểu vừa mới dứt lời, liền có một con khôi lỗi gần nhất bỗng nhiên xoay người, trong cặp mắt tản ra ánh sáng đỏ quỷ dị, chăm chú nhìn vào hắn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận