Vũ Luyện Điên Phong

Hồ nước lạnh như băng, vẫn còn trong phạm vi chịu được, Dương Khai một đường đi vào, cũng không có nguy hiểm, xung quanh yên lặng chỉ có tiếng tim mình đang đập.

Bỗng nhiên, Dương Khai có cảm ứng, nhìn sang một hướng.

Bên kia, truyền đến tiếng nước róc rách.

Đập vào mắt, là cảnh mà Dương Khai không thể tưởng tượng.

Ở giữa hồ nước, lại có một cô gái đang tắm, nàng có mái tóc đen mượt, dung nhan như tranh, vai lộ trần, nhiệt độ làn da tiếp xúc nước hồ lạnh băng toát ra làn hơi nước mỏng manh, làm nàng nhìn không chân thật, như bao phủ trong sương khói.

Mặt hồ gợn sóng, ánh sáng chiết xạ chiếu rọi lên cơ thể cô gái này, làm người ta sôi máu, mơ màng không thôi.

Lúc này, cô gái giơ tay lên, một tay múc nước chầm chậm lau qua làn da trắng mịn hoàn mỹ, làm như không phát hiện Dương Khai đã đến.

Tuy nhiên... khi ánh mắt Dương Khai nhìn tới, đối phương rõ ràng cảm ứng được, vội quay đầu nhìn sang.

Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời như sao trời, tỏa ra hào quang khác thường, làm người ta nhìn một lần liền không nỡ dời mắt, như chìm đắm trong đó.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai ngẩn ngơ, còn cô gái lại mỉm cười, câu hồn đoạt phách.

Một tầng quầng sáng không thấy được bằng mắt thường lan ra, bao phủ Dương Khai.

Biểu tình của Dương Khai càng thêm ngây ngốc....

Cô gái mỉm cười, nụ cười lại trở nên dữ tợn, sau đó há miệng, đôi môi nhỏ nhắn bỗng toát ra, hóa thành cái miệng khổng lồ dữ tợn cắn lấy Dương Khai.

Dù cách xa mười mấy trượng, cái miệng lớn dữ tợn vẫn nuốt trọn cả Dương Khai, còn nuốt mất không ít nước hồ xung quanh.

Cái miệng lớn thu lại, cảnh tượng chỗ cô gái vặn vẹo biến hóa, nơi đó nào có cảnh mỹ nhân tắm rửa gì, thay vào đó là một con dị thú hình dạng kỳ lạ, đang không ngừng nhai nuốt.


Dị thú này thật không thể miêu tả được, hình dạng chỉnh thể như quả cầu, đường kính 4-5 trượng, bên ngoài đen thui, còn có mười mấy cặp mắt, 7-8 cái vòi xúc tua không ngừng vung lên.

Trên bờ, Lưu Viêm vẫn luôn chú ý Dương Khai cũng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhưng không có quá nhiều lo lắng, bởi vì nàng cảm giác được Dương Khai không sao.

Ngược lại Tiểu Tuyết Hoa bị dọa nhảy dựng, bay vòng vòng cao tốc, muốn đi cứu Dương Khai nhưng lại không dám.

- Ha ha... Yêu thú tinh thông công kích thần hồn, thật là không gặp nhiều!

Tiếng nói của Dương Khai như quỷ mị truyền ra trong hư không, sau đó hắn hiện ra, đứng trên đầu con dị thú tròn quay, nhìn không có gì là bị thương.

Khi cảnh tượng cô gái tắm rửa xuất hiện, Dương Khai đã cảm thấy không đúng.

Ở chỗ quỷ quái này, có nữ đệ tử tông môn nào lại yên tâm mà tắm? Các võ giả Đạo Nguyên Cảnh đi vào Tứ Quý Chi Địa cũng không có nhàn rỗi như thế.

Ban đầu hắn còn tưởng cô gái này là yêu thú gì biến thành, nhưng bị công kích liền chợt hiểu ra, đây là thần hồn xung kích, mỹ nhân tắm rửa cái gì chỉ là ảo giác sau khi mình bị công kích mà sinh ra.

Chỉ là ảo cảnh này quá mức chân thật, ngay cả Dương Khai cũng không thể lập tức nhìn thấu.

Hiểu rõ điểm này, đương nhiên dễ đối phó, khi công kích chí mạng ập tới, một cái thuấn di là thoát được.

Dương Khai vừa dứt lời, dị thú đang nhai nhai bỗng khựng lại, mười mấy con mắt trên thân thể hình cầu đồng loạt nhìn về phía hắn. Sau đó há miệng, phun ra nước, ở mặt trước nứt ra, răng nanh dày đặc, phát ra tiếng rống giận dữ.

Âm thanh hội tụ thành sóng, bằng mắt thường thấy được nó lan tỏa bốn phương tám hướng, mặt hồ phẳng lặng cũng nổi sóng.

Trên người Dương Khai hiện lên nguyên lực, ngăn cản công kích tiếng gầm, phát ra quầng sáng vàng.

- Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh... Dương Khai quét thần niệm, liền hiểu được cấp bậc thực lực của yêu thú này.

Dị thú thấy âm công của mình không hiệu quả, cũng giận tím mặt, mười mấy con mắt rụt lại, lực lượng vô hình đánh ra.


Dương Khai nhướng mày: - Lực thần hồn sánh với Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong!

Hắn nghiêm mặt, thức hải sôi trào, thần thức cuồng bạo đánh ra, hóa thành xung kích vô hình nghênh đón phía trước.

Ầm...

Tiếng nổ lớn vang lên, người của Dương Khai chấn động, không khỏi lùi lại mấy bước, trong đầu đau đớn dữ dội.

Dị thú cũng không khá hơn, thân thể tròn vo run rẩy dữ dội, vòi vung lên lung tung, miệng phát ra tiếng gào thảm thiết.

Thần thức va chạm, cực kỳ nguy hiểm khó đoán, dị thú ỷ vào mình tinh thông công kích thần hồn, không coi Dương Khai ra gì, Dương Khai tự nhiên không yếu hơn nó.

Hắn có chí bảo thiên địa Ôn Thần Liên, vốn là không sợ dùng lực thần hồn chọi cứng với đối phương!

Một phen giao chiến, một người một thú đều không chiếm ưu thế gì.

Nhưng mà Dương Khai có Ôn Thần Liên hóa giải tổn thương thần thức, cho nên chỉ một lát liền ổn định được. Ngược lại dị thú vẫn không thể chịu nổi, run rẩy không thôi, đối đầu khi nãy làm nó bị hại rất lớn.

Dương Khai thấy thế, nào còn chần chờ, trên tay xuất hiện Bách Vạn Kiếm, lực lượng đế uy tràn ra, hóa thành ánh sáng một kiếm chém xuống đối phương.

Xẹt xẹt xẹt xẹt....

Một thanh trường kiếm, kéo theo ngàn vạn kiếm quang, như bão tố bắn xuống dị thú.

Máu tươi, nháy mắt nhuộm đỏ mặt hồ.

Dị thú chịu đau, hét thảm vang rền, mười mấy con mắt toát ra hoảng sợ, 7-8 cái vòi tung bay, ngăn cản kiếm quang không đâu không có.


Ngoài dự liệu, một chiêu của Dương Khai lại không thể chém giết nó!

Theo Dương Khai nghĩ, dị thú này chỉ là có Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, nhưng có lực lượng thần thức Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong, có mạnh phải có yếu, lực lượng thần thức mạnh như thế, vậy thì khẳng định thân thể sẽ không mạnh cỡ nào.

Nhưng thân thể tròn vo kia lại có sức co dãn rất mạnh, kiếm mang đánh tới, rất nhiều kiếm khí chạy qua mặt ngoài liền văng ra, chỉ tạo thành tổn thương rất nhỏ.

Nhưng mà những cái vòi kia thì không may mắn như thế, trực tiếp bị chém vô số đoạn, tán loạn trong nước.

Lần này, làm cho dị thú càng thêm xấu xí, hoàn toàn là một cục tròn mọc đầy mắt...

Ý thức được nguy cơ, dị thú này không có ý liều chết đánh với Dương Khai, mà chìm người xuống, trực tiếp chìm thẳng xuống đáy hồ, nhanh chóng lặn đi.

- Hừ! Dương Khai hừ lạnh, hắn tài cao gan lớn, trực tiếp xông vào hồ nước đuổi theo.

Hồ nước trong suốt, giữa đường có máu chảy ra, Dương Khai không lo sẽ mất dấu.

Hồ này sâu mười mấy trượng, càng đi xuống thì càng tối, nhưng Dương Khai vận chuyển lực lượng vào mắt, cũng không lo không thấy đường.

Sau một nén nhang, hắn lần theo dấu đến đáy hồ, nhìn phía trước, không khỏi nhướng mày.

Chỉ thấy dị thú đang lẳng lặng chờ ở dưới đáy hồ, cách đó 3 tấc là một cái tế đàn, trên đó đặt một vật!

Là một hạt châu!

Hạt châu to chừng trái nhãn, tỏa ra hào quang xanh biếc.

Dương Khai mới vừa thấy hạt châu này, trong lòng khẽ động.

Bởi vì hạt châu này ngoài màu sắc không giống, lại không hề khác gì bảo vật hắn cướp được trong Tuế Nguyệt Thần Điện, kích thước cũng khắc ra từ một khuôn.

- Sẽ không phải là... Trong lòng Dương Khai có suy đoán, nhưng không thể xác nhận.

Lúc này, dị thú lẳng lặng đứng đó, hạt châu màu xanh biếc tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo, bao bọc dị thú, những vết thương bị Dương Khai chém ra lúc này đã khép lại hoàn toàn, không còn chảy máu nữa.

Đương nhiên, vòi thì tạm thời không mọc được, mặc kệ sinh mệnh lực của dị thú này mạnh mẽ cỡ nào, cũng không thể làm được đứt rồi mọc lại.


- Hẳn nó là vật quý giá nhất khu vực đông này. Dương Khai nhìn hạt châu màu xanh, trong lòng thầm nghĩ.

Tiểu Tuyết Hoa dẫn hắn đến đây, mà giữa hồ ngoài dị thú này ra, cũng chỉ có hạt châu đặt trên tế đàn, cũng không thể nói dị thú này là thứ quý nhất khu vực này.

Ngoài hạt châu màu xanh đó, đã không còn cách giải thích khác.

Dương Khai đến đây, cũng kinh động dị thú đang trị thương.

Nó không cần quay đầu, mười mấy con mắt trên người đã phát hiện ra Dương Khai, sau đó há to miệng đầy răng rống giận, tràn đầy uy hiếp. Đáng tiếc nó đã mất vòi, không thể thi triển được sát chiêu ra dáng gì.

Nó đành ngưng tụ lực thần hồn, thông qua mười mấy con mắt đánh về phía Dương Khai!

- Muốn chết! Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, mắt trái khép mở, Diệt Thế Ma Nhãn hiện ra, trong con mắt vàng, một đóa hoa sen ngậm nở hình thành, xoay chuyển một vòng, liền biến mất trong mắt Dương Khai.

Kế đó, dị thú như bị trúng phép định thân, đứng đờ ra tại chỗ.

Ở trong mắt nó, nụ hoa sen kia chiếm giữ toàn bộ, hoa sen nở rộ, lấy lực thần hồn làm cội nguồn...

Lực thần hồn của nó dù không kém, nhưng trước đó đối đầu với Dương Khai, đã bị thương, hiện tại trúng bí thuật Sinh Liên, đương nhiên không còn sức xoay chuyển.

Một lát sau, tiếng bụp bụp vang lên, mười mấy con mắt trên người dị thú đều nổ tung, tựa như có áp lực rất lớn từ bên trong làm vỡ chúng.

Dương Khai cầm Bách Vạn Kiếm, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành ánh sáng biến mất.

Khi hiện ra, đã đến phía sau dị thú.

Thân thể tròn vo của dị thú xuất hiện một lỗ thủng lớn, lộ ra ngũ tạng lục phủ.

Dương Khai lật tay đánh một chưởng, lực lượng không gian trào ra, quát: - Trục Xuất!

Lỗ đen xuất hiện, như mãnh thú há miệng, cắn nuốt thi thể mảnh thú, chờ khi hố đen biến mất, chỗ này chỉ còn một mình Dương Khai.

Hắn xòe tay ra, bên trong là một viên nội đan đỏ sậm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận