Vũ Luyện Điên Phong

Nhìn bóng lưng của hai người , Liễu Khinh Diêu nhíu mày , vẻ mặt coi thường không thèm để ý , chậm rãi lắc đầu:

- Mượn dùng ngoại lực , chung quy không tính bản lĩnh!

Nói thì nói như vậy , cũng nhanh chóng tăng tốc độ , hiển nhiên cũng không cam lòng làm người tụt lại phía sau.

Khoảng cách năm mươi dặm cũng không xa , trước sau nhiều hơn thời gian nửa nén hương , ba người trước sau đều đến bên Phá Kính Hồ.

Dương Khai dừng ở phía đông, Dương Chiếu dừng ở phiá tây mà Liễu Khinh Diêu lại ngênh ngang rơi vào vị trí trung gian.

Cho tới giờ khắc này, Dương Khai mới có thời gian cẩn thận đánh giá vị đệ nhất công tử trong truyền thuyết!

Một thân quần áo màu xanh, không có vẻ đẹp đẽ quý giá , cũng không tục tằn , tuổi không lớn lắm, ước chừng chỉ tầm hai mươi sáu hai mươi bảy , không tính khôi ngô , nhưng thân thể kia lại tích chưa lực lượng không ai có thể bỏ qua , thần sắc lãnh đạm dường như mọi sự đều không để tâm , nhưng hai con ngươi lại để lộ một loại khí phách ngạo mạn không chịu nổi.

Loại ngạo mạn không chịu nổi này, đều không phải giả bộ kiêu căng , mà là thần thái biểu lộ tự nhiên của một cường giả luôn đứng ở đỉnh cao, dường như y đứng ở trên cao quan sát đông đảo thương sinh.

Không phải quả hồng mềm! Chỉ thăm dò một chút Dương Khai đã ngộ ra.

Cảnh giới của hắn tuy nói chỉ có Thần Du Cảnh tam trọng, nhưng khẳng định Thần Du Cảnh tam trọng bình thường võ giả không thể so sánh được , lực lượng chân chính của hắn , chỉ có thời điểm giao thủ mới có thể biết được.

Nhớ tới người này trước đó từng mạnh miệng hùng hồn , Dương Khai khẽ mỉm cười , động tác tinh tế này làm Liễu Khinh Diêu chú ý , hai mắt sáng ngời , thần thức không kiêng nể gì quét qua người Dương Khai.

Dương Khai không khỏi nhíu mi. Sắc mặt có chút không vui.

Mặc dù động tác cả đối phương không có khả năng tạo thành uy hiếp gì cho hắn , thậm chí có thể nói không có ác ý , nhưng lộ liễu dùng thần thức đi rình coi người khác vẫn là một việckiêng kị bất thành văn .

Rất có thể dẫn tới một ít tranh chấp và chiến đấu không cần thiết. Cho nên người bình thường sẽ không làm loại sự tình này , Liễu Khinh Diêu làm như vậy , đơn giản bởi vì không quá để ý đến Dương Khai.

Quả nhiên, thần thức chỉ đảo qua liền không chú ý đến hắn , chỉ có lẳng lặng đứng yên một mình ở nơi đó ..

Cũng không ai biết , tại sao y lại chạy tới nơi này.

Bên bờ Phá Kính hồ, đã có một nhóm nhân mã tăng tốc chạy tới trước rồi . Đó là đám người lão Đại, Dương Uy, sau khi nhìn thấy Dương Khai và Dương Chiếu chỉ thản nhiên gật đầu, lại nhìn sang Liễu Khinh Diêu không khỏi rùng mình, một thân chân nguyên hơi có chút rung chuyển.

Đồn rằng Dương Uy sau khi trở lại Trung Đô đã cùng Liễu Khinh Diêu đại chiến một hồi , nhưng kết quả cuối cùng như thế nào , cũng không ai biết.

Hiện tại song phương lại một lần nữa chặm mặt.Tự nhiên sẽ kèn cựa nhau.

- Thần Du Cảnh nhị trọng rồi , đại thiếu tốc độ tu luyện cũng thật nhanh!.

Ngoài dự đoán của mọi người , không ngờ Liễu Khinh Diêu chủ động cùng Dương Uy chào hỏi.

- Nhờ phúc của Liễu công tử , một trận chiến kia để cho ta lĩnh ngộ không ít.

Dương Uy sắc mặt thản nhiên.

Liễu Khinh Diêu nhẹ nhàng gật đầu bình thản nói:

- Nếu như còn muốn lĩnh ngộ nhiều hơn nữa. Liễu mỗ bất cứ lúc nào cũng xin đợi!

Dương Khai và Dương Chiếu sắc mặt lập tức cổ quái, xa xa liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn ra thâm ý trong mắt đối phương.

Hai người này mặc dù chỉ nói vài lời, nhưng ý tứ trong lời nói cũng là ý vị sâu xa a.

Xem ra quả nhiên giống như đồn đãi vậy, Dương Uy cùng Liễu Khinh Diêu đã chiến bại một trận rồi, rất có thể là bị thua thảm! Bằng không Liễu Khinh Diêu sẽ không nói như vậy?

Liễu Khinh Phiêu kiêu ngạo, ngông cuồng cũng không khiến Dương Uy tức giận. Thần sắc cũng không thay đổi chút nào , chỉ gật đầu nói:

- Ta sẽ tới , hy vọng đến lúc đó không làm Liễu công tử giật mình!

Liễu Khinh Diêu chậm rãi lắc đầu:

- Ta sẽ không hãi ,bởi vì ngươi không phải đối thủ của ta!

Nhưng lời này vừa nói ra , các đồng minh phía sau Dương Uy lập tức có chút lòng đầu căm phẫn , tất cả đều mặt giận giữa hướng phía Liễu Khinh Diêu nhìn tới.

Làm mất mặt gia chủ của bọn họ , các đồng minh của Dương uy tự nhiên sẽ không thờ ơ.

Dương Uy vẫn không có ý tứ tức giận , chỉ giơ tay ngăn lại nhưng người xao động bên người , cất cao giọng nói:

- Bây giờ ta không phải là đối thủ của người , không có nghĩa là sau này không được , về sau ta đây không phải đối thủ của ngươi , không có nghĩa là Dương gia ta , không ai là đối thủ của ngươi. Liễu công tử, Dương Uy ta cũng không phải là thiếu niên lợi hại nhất Dương gia, nhưng ta biết ngươi là người lợi hại nhất Liễu gia , Liễu gia người cực hạn ngay tại trên người ngươi , nhưng Dương gia ta cực hạn vẫn chưa thể biết được là bao nhiêu.

Liễu Khinh Diêu rốt cuộc biến đổi sắc mặt , trên mặt lộ ra một tia thần sắc cảm thấy hứng thú:

- Trong thế hệ trẻ của Dương gia, còn có người càng mạnh hơn so với ngươi?

Dừng một chút , ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng Dương Chiếu:

- Là nhị công tử?

- Này, này...

Dương Chiếu không khỏi liên tục cười khổ:

- Liễu công tử nói đùa , so sánh với lão Đại, tiểu đệ ta không được , các ngươi tán gẫu với nhau , đừng tính cả ta.

Liễu Khinh Diêu khẽ cười một tiếng:

- Không phải nhị công tử , vậy còn có thể là ai ? Các ngươi Dương gia dòng chính cũng chỉ có Đại thiếu và Nhị thiếu công tử có điểm lợi hại , những người khác...

Chậm rãi lắc đầu ,khi nói chuyện , nhưng thật ra liếc mắt nhìn Dương Khai một cái , cũng không để ý.

Từ trước đến nay cẩn thận tỉ mỉ , tính tình cô quả Dương Uy bỗng nhiên cất tiếng cười to đứng lên:

- Liễu công tử, người đã không nhìn ra , kia đã thuyết minh ngươi quả thật không phải đối thủ của hắn rồi.

Liễu Khinh Diêu thần sắc chợt tắt, xa xa nhìn Dương Uy , không rõ hắn vì sao nói khẳng định được như vậy , nhưng trái lo phải nghĩ , cũng không biết Dương gia rốt cuộc có ai có thể thắng được chính mình.

Nếu quả thật có một người như thế, mà chính mình không nhìn ra manh mối mà nói...., kia đã nói lên , đây đúng là một người rất khủng bố!

Còn có thể lừa gạt hai mắt của mình, đã thắng một bậc!

- Đại thiếu , ta hy vọng người nói là sự thật.

Liễu Khinh Diêu trầm giọng nói.

- Ngươi cứ chống mắt mà chờ xem!

Dương Uy nhẹ nhàng gật đầu.

Dương Khai vẫn thờ ở lạnh nhạt, vẫn chưa nói chen vào, nhưng hắn cảm giác được ánh mắt Dương Uy vô tình cố ý ngắm nhìn mình vài cái.

Đại ca nhìn ra cái gì? Dương Khai âm thầm hồ nghi.

Trong chốt lát, bỗng nhiên Hoắc Tinh Thần mang theo đại lượng nhân mã đến , đồng dạng nhân mã của Dương Chiếu cũng tụ tập bên cạnh hắn.

Thời điểm những người này đến, Dương Chiếu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, âm thầm thả lỏng phòng bị, vừa rồi hiển nhiên y đang lo lắng Dương Uy có hay không thừa dịp y lẻ loi một mình mà đúng lúc xuống tay.

Tuy nói bên cạnh y vẫn còn một vị Huyết tùy tùng thủ hộ , nhưng tùy tiện như vậy vẫn có chút nguy hiểm đấy.

Mặt trời lên cao, bên cạnh Phá Kính Hồ tụ tập nhân mã càng ngày càng nhiều , ba người Dương Kháng , Dương Thận , Dương Ảnh cũng lần lượt dẫn người đến.

Trải qua thời gian dài như vậy chiêu mộ trù bị, hiện tại trên tay Lục huynh đệ đã có ít nhiều trợ lực , liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.

Ba người tới trước, nhân mã mang đến không chênh nhau mấy , cho dù có cũng là có chút sự phân chia mạnh yếu , cũng không quá rõ ràng , ba người tới sau không thể nghi ngờ phải kém một chút. Ngay cả ba người này đều có một bị Bát đại gia đệ tử làm đồng minh, nhưng bản thân nhân cách không đủ hấp dẫn và mạng lưới quan hệ không được, cũng rất khó tụ tập đến quá nhiều trợ lực.

Thời điểm nhận thấy được điểm này, đám người Dương Kháng sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.

Bởi vì ngay cả ban đầu người bị mọi người cho rằng sống không qua buổi chiều đầu tiên là Dương Khai, giờ khắc này cũng đã dẫn đầu trong bọn hắn rồi.

Còn kéo dài như vậy nữa, tình huống chỉ sợ càng ngày càng ác liệt.

Ba người đều thầm suy nghĩ, lần này trở về nhất định phải tăng mạnh tiết tấu mời chào thêm trợ lực , không thể để Dương Khai dẫn đầu.

Chẳng những Dương gia Lục Huynh đệ tụ tập ở bên Phá Kính Hồ, một đám võ giả trong thành cũng theo sau xem náo nhiệt , cũng vây Phá Kính Hồ thành một vòng lớn.

Tuy nhiên nhưng người này đều rất có tự biết mình , toàn bộ rời ra bên ngoài Phá Kính hồ ba dặm , chỉ ở xa xa nhìn xem.

Không ai sẽ lấy tính mạng của bản thân ra đùa , nhiều cường giả như vậy tụ tập một chỗ , một khi bị quấn vào đó , chỉ sợ liền chết cũng không biết chết như thế nào.

Đôi hoa tỷ muội ở hành lang trong nhà trọ kia cũng ở trong đám người đó , xa xa nhìn phương hướng chỗ Dương Khai.

Mấy tháng không gặp, nam nhân này lại cường đại hơn không ít , cố gắng cũng là bởi vì thân phận chuyển biến , hắn hiện tại , biểu hiện so với trước kia có sức hấp dẫn và tính xâm lược hơn.

Hai tỷ muội cùng chú ý một người , hai trong mắt hiện lên hào quang khác thường , trên mặt nổi lên phong tình xinh đẹp hướng bên kia chăm chú nhìn qua , như vật cũng gián tiếp ảnh hương đến tâm tình một người , làm cho nàng không khỏi có chút tim đập nhanh hơn.

Hàm răng khẽ cắn , hít thật sâu một hơi , bộ ngực sữa phập phồng , bất đắc dĩ cười khổ.

Này thật sự là nghiệp chướng a, sau khi tu luyện thần công kia , hai tỷ muội nhân tâm ý dần dần liên hệ , bởi vì muội muội yêu thích , mình cũng dần dần bị ảnh hưởng rồi.

Thường thường sẽ nhớ tới bóng dáng người nam nhân kia , lại cố tình biểu hiện ra ngoài mặt ngại ngùng trước ở trước mặt muội muội , áp lực này thật khó chịu.

Lúc này đây , rõ ràng đã sớm tới chiến thành , nhưng thủy chung không có dũng khí đó , mất mặt mũi đi gặp hắn , vẫn là trốn ở trong khách sạn bên ngoài phủ đệ của hắn một dặm , thường thường qua của sổ quan sát , muốn nhìn một chút hắn có hay không rời khỏi phủ đệ. Nhưng đợi lâu như vậy cũng không thấy hắn xuất hiện qua.

Hôm nay thật vất vả mới gặp được , chính mình còn đắn đo suýt bỏ qua cơ hội này.

Nhớ tới bản thân khẩu thị tâm phi , nữ tử cũng có chút căm hận , chỉ mong có thể như muội muội , yêu thích toàn bộ viết ở trên mặt , căn bản không cần giấu diếm.

- Này , các ngươi không qua giúp hắn sao ?

Phía trước nam tử kia , khẽ cười hỏi một tiếng.

- Giúp cái gì nha , chúng ta ba người , ở trong tràn diện lớn nhưng vậy có tác dụng gì ?

- Ai , cho nên nói chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó nuôi dưỡng đấy! Ta liền không nên đi theo các ngươi!

Nam tử kia buồn bực không thôi, sớm biết tràng diện lớn như vậy thì nên đem theo toàn bộ người trong khách điếm.Hiện tại chỉ có ba người , hơn nữa tất cả đều là Chân Nguyên Cảnh quả thật không nảy sinh nổi cái tác dụng gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua , tất cả mọi người đều âm thầm chờ đợi một nhóm bí bảo kia xuất hiện , càng đang suy đoán một ngàn kiện bí bảo , rốt cuộc sẽ bị Dương gia dùng phương pháp gì đầu nhập nơi này.

Dương Khai cũng âm thần quan sát , dựa vào thần thức cường đại hơn mọi người không lúc nào buông lỏng , kiểm tra chặt chẽ động tĩnh tứ phương.

Bên trong đám người xem náo nhiệt, ẩn nấp rất nhiều cao thủ! Nhận thấy được điểm này , Dương Khai âm thầm kinh hãi , nhưng cao thủ này không phải là đến xem náo nhiệt , mà là cường giả của Bát đại gia tộc đang quan sát động tĩnh nơi này.

Mà ở đáy Phá Kính Hồ , còn có một chút mịt mờ năng lượng dao động truyền đến , loại giao động tinh tế này mặc dù là Dương Khai cũng phải rất khó khăn mới phát hiện ra , chớ đừng nói chi là những người khác.

Xem ra , hẳn là bí bảo sớm đã an bài vào đáy hồ , chỉ chờ thời gian vừa đến liền sẽ xuất hiện.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui