Vũ Luyện Điên Phong

- Tiểu công tử còn có việc, tạm thời ở lại Phong Thần Điện.
Ảnh Cửu bẩm báo đúng sự thật.

- Phong Thần Điện?
Thu Ức Mộng không khỏi há mở đôi môi đỏ nhỏ nhắn, giọng nói vẻ không thể tin nổi.

Phong Thần Điện, đương nhiên là nàng chẳng lạ lẫm gì. Bên trong có tám vị Thần Du Chi Thượng tọa trấn. Người trong cả Chiến Thành đều biết chuyện này.

Nhưng nếu tám vị đó không triệu tập, không ai có thể vào trong.

Dương Khai đến Phong Thần Điện làm gì? Chẳng lẽ tám vị đó cố ý chỉ điểm hắn?

Thu Ức Mộng lại không khỏi đa nghi, trên khuôn mặt hiện lên nét mừng rỡ, thấy mừng thầm thay cho Dương Khai, khẽ gật đầu, nói:
- Ta biết rồi.

Nếu đã ở lại Phong Thần Điện, vậy thì an toàn của hắn đã không còn là vấn đề.

Trầm ngâm một lúc, lại hỏi:
- Vậy đêm mai…

- Tiểu công tử nói tất cả do ngươi chủ trì.

Thu Ức Mộng khẽ cắn răng, mắng:
- Nam nhân thối tha, lại muốn làm chưởng quầy phủi tay mặc kệ.

- Lời đã chuyển, Ảnh Cửu cáo lui.
Ảnh Cửu nói xong thì không thấy bóng dáng đâu.

Quay trở về phòng, Thu Ức Mộng không còn buồn ngủ nữa, vội vàng lấy giấy bút liệt kê số lượng trợ lực và cao thủ của mình và địch ra, suy nghĩ cặn kẽ hết thảy những tình hình có thể xảy ra.

Tảng sáng, rất nhiều võ giả, tinh thần sảng khoái bước ra khỏi nơi bế quan, kiểm tra uy lực bí bảo mà mình mới luyện hóa.

Bí bảo cướp được ở Phá Kính Hồ lần trước đều đã được Thu Ức Mộng phân phát. Mấy hôm nay, về cơ bản mọi người đều đang luyện hóa bí bảo, mãi cho đến hôm nay mới xuất quan.

Một đêm không ngủ, Thu Ức Mộng vội vàng triệu tập các nhân vật lĩnh quân của các đại thế lực thảo luận chiến sự.

Nàng không hề nói quá tường tận, chỉ bảo những người được điểm danh chuẩn bị, tối đến sẽ hành động.

Nghe tin này, mọi người đều có vẻ hào hứng, hăm he, tinh thần phấn khởi.

- Hai vị Hồ muội muội cùng đi chứ.
Thu Ức Mộng mỉm cười nhìn Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi.

Hồ Kiều Nhi gật đầu:
- Được.

Trong lòng biết lần này người Huyết Chiến Bang của mình đến không nhiều, cao thủ càng không có. Thu Ức Mộng sắp xếp như vậy, rõ ràng muốn để Huyết Chiến Bang kiếm chút công lao.

Lãnh San hơi ngượng ngùng nói:
- Lần này e là Quỷ Vương Cốc chúng tôi không tham gia được. Tất cả chúng tôi tạm thời có một chiêu võ kỹ không thể động dụng.

- Vậy phiền chư vị lưu thủ quý phủ.
Thu Ức Mộng sắp xếp ổn thỏa.

- Cảm ơn.
Lãnh San lộ vẻ cảm kích.

Một lúc lâu sau, mọi thế lực đều được sắp xếp ổn thỏa, hoặc là lưu lại hoặc xuất động. Thu Ức Mộng hết sức suy nghĩ đến tâm tình của từng nhà, để tất cả mọi người đều vui vẻ phục tùng.

Sau khi tản đi, chúng nhân đều quay về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị, dưỡng tinh súc duệ, chỉ đợi đêm xuống.

Thời gian trôi mau, màn đêm buông xuống.

Vừa mới trải qua chiến dịch đoạt bảo ở Phá Kính Hồ mấy ngày, không ai ngờ tối nay sẽ có người xuất động với quy mô lớn.

Dương Uy phủ, Mạnh Thiện Y đến bên ngoài phòng Dương Uy, khẽ gõ cửa:
- Đại thiếu, bên đó đã hành động.

Cửa phòng mở, Dường Uy từ trong bước ra, hai mắt tràn ngập tinh quang, khẽ gật đầu:
- Chúng ta cũng động.

- Đại thiếu, bỗng nhiên ta cảm thấy có chút không thỏa đáng.

- Cái gì?

- Cửu công tử muốn công kích ngũ công tử, chúng ta phụ trách kiềm chế nhị công tử, nhưng lục công tử và thất công tử thì sao? Nếu họ nghe được tin, chẳng lẽ sẽ không thừa lúc nước đục thả câu sao?

- Chỉ cần họ không ngốc thì chắc chắn sẽ làm như vậy.
Dương Uy khẽ gật đầu.

- Vậy cửu công tử …
Mạnh Thiện Y nói xong, thần sắc chợt hưng phấn,
- Nếu thật vậy, dù cửu công tử có đánh được cửu công tỷ, nội bộ cũng sẽ lủng củng.

Thần sắc Dương Uy kỳ quái nhìn Mạnh Thiện Y, cười nói:
- Thiện Y, cơ hồ ngươi chỉ mong sao được nhìn thấy cảnh tượng này. Ngươi rất kiêng kị lão cửu?

Thần sắc Mạnh Thiện Y nhất thời ngượng ngập, trịnh trọng gật đầu, trầm giọng hỏi:
- Chẳng lẽ đại thiếu không lo lắng gì sao?

- Lo lắng có tác dụng gì? Những gì cần làm ta đã làm rồi. Nếu quả thật tài nghệ không bằng người thì ta cũng không có gì để nói.
Dương Uy chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt lãnh đạm,
- Đêm nay nếu động tác của lão cửu đủ nhanh, không để lão lục và lão thất kịp phản ứng, còn có thể giữ được hậu phương của mình. Nếu chậm … chắc chắn sẽ bị tổn thất.

Thần sắc Mạnh Thiện Y sững sờ, cẩn thận suy ngẫm lời nói của Dương Uy, đột nhiên phát hiện ra y nói nếu Dương Khai hành độngchậm, cũng chỉ là hậu phương có chút tổn thất chứ không phải sẽ bị đánh bại hoàn toàn.

Đại thiếu đánh giá cao cửu công tử như vậy sao?

Tuy nhiên nghĩ lại, có hai sát thủ như Ảnh Cửu và cốt thuẫn, muốn nhanh chóng bắt Dương Kháng cũng không phải là không có khả năng.

Đêm tĩnh mịch, cơ hồ có một không khí căng thẳng đang bao trùm.

Dương Kháng phủ.

Dương Kháng đang dốc lòng luyện hóa bí bảo Huyền cấp mà mình đoạt được. Mấy ngày nay, chân nguyên rót vào cũng rất hiệu quả. Chỉ cần cho y thêm năm sáu ngày nữa, y có thể luyện hóa bí bảo Huyền cấp hạ phẩm này vào nội thể. Đến lúc đó, thực lực toàn thân của y sẽ tăng lên một cấp bậc.

Có Huyền cấp bí bảo bên mình, dù đối mặt với cao thủ Thần Du Cảnh, y cũng dám buông tay đánh cược một lần. Có thể nói là kết quả của đoạt bảo chi chiến ở Phá Kính Hồ khiến thực lực của các vị công tử Dương gia về bản chất đã có sự tăng vọt.

Đang lúc nỗ lực luyện hóa, cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên mở rộng.

Thần sắc Dương Kháng sững sờ, còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã nhìn thấy một chiếc bóng nhỏ dài trong bóng tối lóe lên vài cái. Cơ hồ như có hai đao găm lấp lóe hàn quang, múa ra một tia đao quang kiếm ảnh, bổ nhào về phía mình.

Da thịt căng cứng, theo bản năng một cảm giác nguy cơ ập đến.

- Ngũ công tử cẩn thận!
Tiếng quát của Đường Vũ Tiên vang lên bên tai, trong bóng tối bạo phát ra dao động Thần Hồn Kỹ tinh diệu của nàng.

Thân ảnh dài nhỏ kia không hề hạ thủ về phía Dương Kháng, mà lại vội vàng thối lui, lui về phía cửa.

Ánh trăng chiếu xuống, Dương Kháng nhìn rõ diện mạo của người này, lập tức lạnh sống lưng, sởn tóc gáy.

- Ảnh Cửu!

Ảnh Cửu nhếch miệng cười, thân hình dần dần mờ nhạt, biến mất vô tung.

Ngay sau đó, Đường Vũ Tiên liền xuất hiện ngay bên cạnh Dương Kháng, ngưng thanh hỏi:
- Ngũ công tử, không sao chứ?

Dương Kháng đờ đẫn một lúc lâu mới dần dần xua tan nỗi sợ hãi và khiếp đảm trong lòng, chầm chậm lắc đầu:
- Không sao, may là Vũ Tiên ngươi phát hiện kịp thời.

Vừa nãy nếu không phải một chiêu Thần Hồn Kỹ đó của Đường Vũ Tiên chặn lại thì với thực lực của Ảnh Cửu, đã sớm bắt được Dương Kháng rồi.

Vị huyết thị xuất quỷ nhập thần, vô ảnh vô hình này lại làm chuyện ám sát như vậy, thực là quá kinh khủng, khiến người ta khó lòng phòng bị!

Nhưng, vừa nãy Ảnh Cửu hoàn toàn có thể thử thêm lần nữa, tại sao y lại buông tha chứ? Hơn nữa nụ cười trước khi y chuẩn bị đi cũng có ý vị sâu xa.

Đờ đẫn một hồi, Dương Kháng đột nhiên hiểu ra, chợt vỗ đùi nói:
- Khinh người quá đáng!

Huyết thị tham gia đoạt đích chi chiến, không thể chủ động xuất kích, chỉ phụ trách bị động phòng ngự. Như vậy là lúc nãy dù mình có đi đến trước mặt Ảnh Cửu, y cũng không thể làm gì mình.

Mà công kích của y, rõ ràng chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi, không hề muốn hạ thủ với mình thật. Ngược lại, phản ứng của mình, hơi hào phóng, nghĩa hiệp.

- Sao Ảnh Cửu có thể bình an vô sự?
Đường Vũ Tiên chau mày, nhưng là suy nghĩ đến một vấn đề khác.

Trong đoạt bảo chi chiến ở Phá Kính Hồ, Đồ Phong mà Dương Kháng mang theo cũng trúng Phong Nguyên Chú, mãi đến lúc này Đồ Phong cũng bế quan xung kích cấm chế của Phong Nguyên Chú. Còn Ảnh Cửu cũng bị trúng Phong Nguyên Chú, nhưng lại hiện hành nơi này.

- Lão cửu!
Dương Kháng lộ vẻ lo lắng, không còn nghĩ đến chuyện của Ảnh Cửu nữa mà hận Dương Khai thấu xương.

Chính lúc này, sắc mặt Đường Vũ Tiên chợt biến, thất sắc nói:
- Ngũ công tử, có rất nhiều người tới!

- Cái gì?
Dương Kháng kinh hãi nói.
- Ai đến?

- Ta cảm nhận được khí tức của Tiêu Thuận! Còn có các cao thủ khác, đều là người của phủ tiểu công tử. Xem ra tiểu công tử muốn hạ thủ với nơi này.

- Hắn điên rồi?
Dương Kháng lại ngồi không yên, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này lão cửu bị thần kinh gì vậy? Mọi người còn chưa hồi phục lại từ đoạt bảo chi chiến ở Phá Kính Hồ, hơn nữa lại muốn luyện hóa bí bảo. Hắn không chịu ngồi yên ở phủ, làm cái chuyện hại người không lợi mình này làm gì chứ?

Lúc này khai chiến, vừa làm lỡ thời gian luyện hóa bí bảo của hắn, lại làm lỡ tiến trình luyện hóa bí bảo của mình. Làm như vậy thì có lợi gì cho hắn?

Dù hai huynh đệ không ưa nhau cũng không cần phải chĩa mũi nhọn như vậy chứ? Đợi những người khác luyện hóa bí bảo vào nội thể, những người đó chắc chắn sẽ chiếm ưu thế.

Đang bước vội ra ngoài, bên tai lập tức truyền đến thanh âm đánh giết, dao động năng lượng lúc mạnh lúc yếu ập đến, lập tức khiến Dương Kháng ý thức được lần này Dương Khai đến đánh thật.

Không hề cố ý lừa bịp, giả vờ nghi binh!

Những người đó, vừa đến phủ e là ngay cả lời khách khí cũng không nói, liền tấn công mạnh mẽ.

Trên không ngoài phủ đệ, một đám gần hai trăm người lăng không mà đứng, lấy Thu Ức Mộng làm trung tâm.

Trợ lực phủ Dương Khai, ngoại trừ hai thế lực đặc biệt Dược Vương Cốc và Bảo Khí Tông ra thì bây giờ tổng cộng có mười bốn nhà.

Mà lần này xuất động, ngoài Thu gia, Hắc gia ra, còn có Huyết Chiến Bang, Đổng gia, Tử Vi Cốc, Vấn Tâm Cung, Thiên Nguyên Thành, Đoan Mộc gia tộc. Tổng cộng có tám nhà.

Kỳ thực lực lượng của Thu gia không mạnh, dù sao thì người của Thu Vũ Đường đều không phải là cao thủ gì.

Hoắc gia chỉ có hai vị Thần Du Cảnh ngũ tầng. Huyết Chiến Bang cũng chỉ có vài cao thủ Thần Du Cảnh. Ngoài ra, những nhà còn lại, đại đa số đều có bốn năm vị Thần Du Cảnh.

Thực lực và số lượng chỉnh thể căn bản không thể so sánh với cao thủ của phủ Dương Kháng.

Nhưng…Thu Ức Mộng vẫn tràn đầy tự tin.

Bởi vì lần này nàng dẫn theo hai vị huyết thị, còn có một cao thủ thần bí, âm trầm biến hóa kỳ lạ - Địa Ma.

Thu Ức Mộng không biết Địa Ma có bản lĩnh như thế nào, nhưng nàng có thể khẳng định thực lực của người này còn mạnh hơn huyết thị!

Có ba người như vậy, giải quyết Dương Kháng phủ chỉ là chuyện thời gian.

Cho nên lúc đến đây, ngay cả chào hỏi Thu Ức Mộng cũng không chào, cho người phát khởi công kích luôn.

Các võ giả của phủ Dương Kháng lập tức trở tay không kịp. Trong ánh hào quang của vũ kỹ và bí bảo, một đám người ngã xuống. Chỉ một lần chiếu diện, tổn thất mười mấy nhân thủ.

Sau khi phản ứng lại, vội vàng phòng ngự phản kích. Nhưng ai nấy đều tỏ ra hơi kinh sợ, không hiểu cho lắm.

Dương Kháng chưa hiện thân, những người này đều như rắn mất đầu, chỉ dựa vào Cao Nhượng Phong của Cao gia, căn bản không thể duy trì đại cục.

- Thu tiểu thư, năm người lão phu thỉnh chiến!
Một vị vao thủ Đoan Mộc gia tộc lộ vẻ sát cơ, trầm giọng nói.

r>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui