Vũ Luyện Điên Phong

Chi viện của Thất đại gia, đứng đầu Thu gia là Thu Ức Mộng, Hoắc gia là Hoắc Tinh Thần.

Khang Trảm của Khang gia, Cao Nhượng Phong của Cao gia cũng đã đến.

Thậm chí, đệ nhất công tử Trung Đô, Liễu Khinh Diêu cũng thống lĩnh một toán cao thủ Liễu gia đến đây, y lặng lẽ đứng ở một góc, không nói không rằng với ai.

Nhìn cảnh tượng hùng tráng này, Hoắc Tinh Thần bĩu môi:
- Nực cười.

- Đúng là rất nực cười.
Thu Ức Mộng khẽ gật đầu.
- Thất đại gia chĩa mũi nhọn vào Dương Khai, mà vẫn phái các đệ tử hậu bối thống lĩnh đoàn quân, rõ ràng là muốn mượn vũ đài đoạt đích chiến của Dương gia để che mắt thiên hạ.

Hoắc Tinh Thần nhún vai:
- Âu cũng là chuyện bất khả kháng. Ai biết rõ nội tình, sẽ biết là Thất đại gia muốn đối phó với Dương Khai. Nhưng với thế nhân còn ù ù cạc cạc, thì đoạt đích chiến vẫn chưa kết thúc. Đoạt đích chiến của Dương gia phải được hạ màn một cách hoàn hảo cơ mà, đâu thể để Dương Khai bị loại một cách mơ hồ được. Thế thì còn ra thể thống gì.

Cũng như lão đại Dương Uy, Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần đã nhìn rõ thế cục.

Chuyện tiếp theo sau, không thể nói là đoạt đích chiến được nữa, mà là mượn sân khấu của đoạt đích chiến, Thất đại gia tô râu vẽ ria, bắt tay cùng diễn một vở kịch kinh thiên động địa.

Cuộc đối thoại kín kẽ của Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần không giấu nổi ánh mắt của những công tử khác.

Khang Trảm và Cao Nhượng Phong chần chừ hồi lâu, mới bước lại gần Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần.

Hoắc Tinh Thần dửng dưng nhìn hai người họ, khẽ cười:
- Khang thiếu gia, thương thế ra sao rồi?

- Phiền Hoắc huynh quan tâm, thương thế đã không còn đáng ngại nữa. Tiểu công tử hạ thủ có chừng mực, không hại đến gân cốt.
Khang Trảm điềm nhiên gật đầu, không tỏ ra phẫn uất vì bị Dương Khai đả thương.

- Vậy là tốt, vậy là tốt, hì hì.
Hoắc Tinh Thần cười giả lả.

Nhìn ra vẻ xa lánh của y, Cao Nhượng Phong và Khang Trảm cũng chán chường thấy rõ. Cao Nhượng Phong nói:
- Hoắc huynh, tuy ngày trước, ta và Khang huynh đều đối địch với tiểu công tử, nhưng đó cũng là do tình thế ép buộc, chứ hai bọn ta vẫn rất nể phục bản lĩnh và công lực của tiểu công tử. Nếu được, thì vẫn muốn được kết bằng hữu cùng hắn.

- Vậy à.
Hoắc Tinh Thần làm bộ bất ngờ.
- Ta thật chẳng nhìn ra, Cao thiếu gia và Khang thiếu gia lại rộng lượng đến vậy đấy. Dương Khai đối xử với mấy người đến mức vậy, mà mấy người vẫn còn muốn kết bằng hữu với hắn. Ha ha, rốt cuộc là thật lòng, hay giả vờ vậy?

- Hoắc huynh, nếu huynh vẫn cảnh giác với bọn ta, thì ta và Khang huynh thật sự chẳng còn gì để nói nữa.
Cao Nhượng Phong nghiêm mặt.

Hoắc Tinh Thần nhìn chằm chằm vào y, dần dần, gương mặt cười cợt chuyển sang nghiêm túc. Hai người lãnh đạm nhìn nhau.

- Các huynh muốn nói gì?
Từ đầu đến giờ, Thu Ức Mộng vẫn luôn đứng cạnh quan sát, lúc này mới lên tiếng.

Cao Nhượng Phong nhíu mày, trầm giọng:
- Ta và Khang huynh lấy làm nghi ngờ, tại sao Thất đại gia muốn đối phó với tiểu công tử, mà Dương gia lại không có ý kiến gì hết. Hai vị luôn theo sát tiểu công tử, hẳn phải biết nhiều chuyện hơn bọn ta chứ?

- Đúng vậy đó.
Khang Trảm cũng gật đầu.
- Chuyện lần này thật sự quá mơ hồ. Ta còn đang ở nhà dưỡng thương, đã bị cha ta phái đi. Có hỏi, ông cũng không nói. Thu tiểu thư và Hoắc huynh, nếu hai người biết chút gì đó, tiện tiết lộ được thì hãy cho bọn ta biết. Nếu không thì xem như bọn ta chưa hỏi.

Hoắc Tinh Thần lặng thinh, chỉ nhìn Thu Ức Mộng.

Thời gian y ở phủ Dương Khai bằng với Thu Ức Mộng, nhưng y không hề nhúng tay vào chuyện của phủ Dương Khai, ngày thường y cũng ít tiếp xúc với Dương gia. Còn Thu Ức Mộng, thường xuyên bàn bạc riêng với Dương Khai, cũng nắm khá rõ chuyện trong phủ.

Câu hỏi của Cao Nhượng Phong và Khang Trảm cũng chính là điều y muốn hỏi.

Đối mặt với ánh mắt của ba người họ, Thu Ức Mộng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta cũng không rõ, các huynh hỏi nhầm người rồi.

Cao Nhượng Phong và Khang Trảm không giấu được vẻ thất vọng.

- Có điều, tuy ta không biết nguyên nhân rốt cuộc là gì, nhưng đại khái cũng có thể đoán được.
Thu Ức Mộng lái sang chuyện khác.

- Ồ, xin được lắng tai nghe.
Khang Trảm và Cao Nhượng Phong sáng rực hai mắt.

- Dương Khai trở thành mục tiêu công kích, có lẽ vì hắn đã chọc giận nhiều người, phạm phải điều cấm kỵ mà Bát đại gia không thể chạm đến!
Thần sắc Thu Ức Mộng lãnh đạm, giọng nói nhịp điệu vừa phải:
- Chẳng hạn như những tin tức mà thế nhân đang xôn xao.

Tu luyện tà công, xuất thân cùng một tông môn với Tà chủ, thu nhận đệ tử tà tông, bản thân hắn lại có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma...

Chuyện này, lớn cũng được mà nhỏ cũng được. Hiện giờ có người đang muốn thổi phồng thành chuyện hệ trọng.

- Điều này bọn ta cũng nhìn ra, lý do gia tộc đưa ra để phái bọn ta đến chi viện cũng là chuyện này. Nhưng bọn ta cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Cao Nhượng Phong chau mày, thắc mắc.

- Còn nguyên nhân khác nào không?
Khang Trảm sốt ruột hỏi.

- Nếu không phải vì chuyện này, thì là do Dương Khai có thứ mà Thất đại gia muốn có.
Thu Ức Mộng cười khẩy. Nói xong, ánh mắt nàng cũng sáng rực, con ngươi run rẩy. Nàng chợt ý thức được một số điểm then chốt, bèn nhíu chặt mày trầm tư.

Mấy người kia cũng lập tức như được khai sáng.

Thiên hạ náo nhiệt, là vì lợi ích. Thiên hạ xôn xao, cũng chỉ vì cái lợi.

Nếu đúng như cách giải thích này, thì cũng hợp tình hợp lý.

Nhìn sang thần sắc biến đổi không ngừng của Thu Ức Mộng, bọn họ lập tức hiểu ra, có lẽ Thu Ức Mộng đã biết nguyên nhân rồi. Nhưng nàng không nói gì, Khang Trảm và Cao Nhượng Phong cũng không tiện hỏi tiếp.

Có điều hành động lần này của Bát đại gia, khiến họ có cảm giác mình cứ như một ả kỹ nữ đeo khóa trinh tiết.

Nếu muốn đối phó Dương Khai, với thế lực và sức mạnh của Bát đại gia, cứ làm một cách đường đường chính chính là được, nhưng họ vẫn mượn vũ đài đoạt đích chiến này.

Lúc mấy người họ đang nói chuyện, Liễu Khinh Diêu đang nhắm mắt thư giãn, thoạt nhìn như không hề quan tâm, nhưng ai cũng phát giác ra, có một luồng thần thức thoắt ẩn thoắt hiện bao quanh bốn người họ. Rõ ràng là Liễu Khinh Diêu cũng để ý đến cuộc nói chuyện của họ.

Họ cũng không hề đề phòng y.

Cùng lúc đó, bên trong phủ.

Trong phòng Dương Chiếu, nhị công tử Dương Chiếu ngồi trên giường bất động.

Chỉ mười ngày ngắn ngủi thôi, một Dương Chiếu khí khái hào hùng, chỉ điểm giang sơn ngày trước đã trở nên tiều tụy, trên mặt không còn chút huyết sắc, hốc mắt sâu hoắm, trong hai con ngươi giăng đầy những sợi máu, trông đến mà kinh hãi.

Diệp Tân Nhu vừa đi đi lại lại trước mặt Dương Chiếu, vừa trình bày tường tận tình thế trước mắt.

Dần dần, gương mặt như vô thần của Dương Chiếu đã ửng lên chút sắc thái, hai con ngươi đỏ ngầu cũng từ từ “sống” lại.

- Nhị công tử, hiện giờ Thất đại gia đã phái người đến, mỗi một nhà đều phái ít nhất hai mươi vị cao thủ trên Thần Du Cảnh lục tầng, trong đó còn có cả Thần Du Cảnh đỉnh phong. Ý của Thất đại gia là mong ngài đứng ra chỉ huy, đánh bại Dương Khai, giành thắng lợi cuộc chiến với tốc độ nhanh nhất.

- Sao Thất đại gia lại phái nhiều người can dự cuộc chiến đến vậy?
Dương Chiếu trầm giọng hỏi.

Lâu lắm rồi mới mở miệng nói chuyện, giọng Dương Chiếu giờ khản đặc và yếu ớt, như người bệnh đang hấp hối, gần đất xa trời.

Diệp Tân Nhu cười khanh khách.
- Lúc nãy cũng đã nói với ngài rồi mà. Dương Khai là kẻ nguy hiểm, rất có thể sẽ trở thành Tà chủ. Dương gia không cho phép người như vậy kế thừa gia chủ. Thất đại gia cũng ở Trung Đô như Dương gia, đồng sinh cộng tử, dĩ nhiên không thể buông tay bỏ qua. Hiện giờ, họ đã tề tựu cả trong phủ, chỉ đợi ngài phát lệnh thôi. Nhị công tử, chức gia chủ Dương gia đang vẫy tay với ngài đó.

- Thật sự chỉ vì lý do này ư?
Ánh mắt Dương Chiếu đầy lạnh lẽo, đóng cứng vào cô nương dịu dàng trước mặt.

- Còn có thể vì lý do nào nữa?
Diệp Tân Nhu sửng sốt.

Nàng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, tiến đến ôm lấy một cánh tay của Dương Chiếu, nũng nịu nói:
- Nhị công tử, đừng ngồi ngây ra đây nữa. Chúng ta ăn mặc chỉnh tề rồi ra ngoài thôi. Để bọn họ đợi lâu quá cũng không hay đâu.

- Ta không đi.
Dương Chiếu vẫn giữ bộ dạng chán chường, không hề hưng phấn vì tin tức chấn động này, vừa nói, y vừa lách khỏi vòng tay của Diệp Tân Nhu.

Diệp Tân Nhu sững sờ, ai ngờ Dương Chiếu vẫn không hề vui một chút nào, nàng nghi hoặc hỏi:
- Nhị công tử làm sao vậy?

Dương Chiếu lắc đầu:
- Đoạt đích chiến là cuộc chiến đấu trí đấu dũng, so tài về nhân cách và khả năng giao tế giữa các huynh đệ Dương gia ta. Cuộc chiến này, ta đã thua rồi, thua một cách thảm hại, không cần phải tiếp tục nữa.

- Sao lại thế được? Trong phủ vốn vẫn còn rất nhiều người, giờ lại có thêm biết bao nhiêu cao thủ. Họ đến để giúp đỡ ngài đó. Giờ chính là lúc để ngài quật khởi trở lại.
Diệp Tân Nhu khuyên giải.

- Người của Thất đại gia... Ha ha.
Dương Chiếu cười nhạt.
- Nếu ta dùng họ để đánh bại lão cửu, thì dù có ngồi lên được cái ghế gia chủ, cả đời này cũng chẳng được yên thân!

- Nhị công tử, xem ngài nói kìa.
Diệp Tân Nhu không khỏi bĩu môi.
- Nhưng chỉ dựa vào mấy người còn lại của phủ, thì không thể làm gì Dương Khai được. Giờ có cơ hội tốt đến thế ngay trước mắt, sao ngài không chịu nắm bắt chứ?

Dừng một lát, nàng cười chế nhạo:
- Không lẽ nhị công tử sợ người đời khiển trách? Nhị công tử, người làm nên đại sự không câu nệ tiểu tiết. Sử sách đều do kẻ chiến thắng viết nên. Đợi ngài ngồi vào vị trí gia chủ Dương gia rồi, ai còn dám khiển trách ngài?

Dương Chiếu mặt không chút biểu cảm, cũng chẳng nói gì.

Diệp Tân Nhu liền mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
- Nhị công tử, hy vọng ngài sẽ lấy đại cục làm trọng. Đây là cũng việc mà Dương gia đã ngầm cho phép, nếu ngài không làm, thì tức là trái ý gia tộc. Hừ, đường đường là nhị thiếu gia Dương gia, mà giờ cứ như con chó mất chủ, khôi hài quá sức!

Dương Chiếu lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào Diệp Tân Nhu. Nàng chợt bối rối, chưa kịp phản ứng thì đã có cảm giác cổ mình bị bóp chặt, đầu óc choáng váng. Khi hoàn hồn lại, nàng đã bị Dương Chiếu ném lên giường rồi.

Mặt hai người như dính vào nhau. Diệp Tân Nhu ngửi được hơi thở nóng bức xộc ra từ mũi Dương Chiếu, đó không phải vì lên cơn động tình, mà vì nóng giận.

Bàn tay to lớn như vòng sắt đó nắm chặt lấy cổ nàng.

Diệp Tân Nhu hoảng hốt, lúc này nàng mới nhớ ra, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Dương Chiếu.

- Nhị công tử, ngài muốn làm gì...
Diệp Tân Nhu tỏ ra đau đớn, cắt chặt đôi môi đào, nhìn Dương Chiếu một cách yếu ớt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui