Vũ Luyện Điên Phong

- Lâu vậy sao?
Dương Khai chau mày, rồi lập tức cười nói:
- Nếu Lý tiền bối muốn hỏi những chuyện về trấn tông chi bảo thì không phải lo lắng gì cả. Ta vẫn là câu nói cũ, đợi qua khỏi cửa ải khó khăn lần này, nhất định ta sẽ trả lại.

Dương Khai không hề có ác ý gì với Lý Nguyên Thuần.

Có thể khi y và đám người chư tông hải ngoại mới đến khiến Dương Khai có chút bực bội. Nhưng theo sự phát triển của tình thế, Dương Khai đã quyết định phải giữ họ lại, cùng mình vượt qua cửa ải khó khăn.

Đám người hải ngoại kia, thực lực không yếu. Hơn năm mươi vị Thần Du Cảnh, một vị Thần Du Chi Thượng, cũng được coi là một nhóm trợ lực cường đại.

Làm sao Dương Khai có thể dễ dàng để họ đi được? Bây giờ là lúc sinh tử tồn vong, thêm một phần trợ lực là thêm một đường sinh cơ. Cho dù bọn họ đều là Chân Nguyên Cảnh, Dương Khai cũng sẽ không bỏ qua, huống chi họ đều là Thần Du Cảnh.

Cho nên dù cách làm lấy trấn tông chi bảo làm danh nghĩa cưỡng ép họ ở lại là hơi hèn hạ, bỉ ổi nhưng Dương Khai cũng không quan tâm.

Năm lần bảy lượt Lý Nguyên Thần nói với Dương Khai chuyện này, bây giờ vừa nhìn thấy y, Dương Khai cho rằng y lại muốn đòi mấy bí bảo như Thái Nhất Ấn, vội vàng tỏ thái độ của mình.

Lý Nguyên Thuần lại cười, xua tay nói:
- Lần này lão phu không phải muốn nói chuyện trấn tông chi bảo.

- Hả? Vậy tiền bối có gì chỉ giáo?
Dương Khai chau mày, hơi ngạc nhiên.

Lý Nguyên Thuần cười khan, lắp ba lắp bắp cả hồi lâu mới cắn răng nói:
- Ta muốn hỏi, Dương công tử có thể cho đám người hải ngoại bọn ta vào hồ ngâm một chút không?

Nước hồ thần kỳ do Hạ Ngưng Thường tạo ra, công hiệu quá mức hùng mạnh. Võ giả Chân Nguyên Cảnh vào đó ngâm mình vài ngày, ít nhất cũng có thể đột phá một tiểu cấp bậc, nhiều nhất là đột phá thẳng lên ba tiểu cấp bậc. Cơ hồ mỗi ngày trong hồ đều có người tấn thăng.

Trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, đám người hải ngoại này đương nhiên cũng nhìn thấy, vô cùng mong đợi.

Mọi người nhao nhao bày tỏ cũng muốn vào trong hồ tẩy kinh phiệt tủy một phen.

Tiếc rằng Dương Khai đang bế quan, mãi cho tới hôm nay Lý Nguyên Thuần cảm thấy hắn đi ra khỏi phòng nên mới vội vàng tìm tới.

Nói xong liền im lặng nhìn Dương Khai. Trong lòng thấp thỏm lo âu, không biết vị Dương công tử này có cự tuyệt hay không. Dù sao thì đám hải ngoại đó và hắn không thân thuộc gì, mọi người cũng không có giao tình. Mục đích lần này đến đây vẫn là đòi lại đồ trên tay hắn.

Nếu hắn một mực từ chối cũng là chuyện đương nhiên.

Bất ngờ thay, Dương Khai lại quay đầu hỏi Hạ Ngưng Thường một câu:
- Hồ nước kia có tác dụng với cao thủ Thần Du Cảnh không?

- Hữu dụng.
Tiểu sư tỷ khẽ gật đầu, nhìn Lý Nguyên Thuần, mím môi cười nói:
- Nhưng e là chẳng có tác dụng gì với Thần Du Chi Thượng.

- Lão phu không sao.
Lý Nguyên Thuần vội vàng nói,
- Ta cũng không cần vào.

- Nguyên liệu thì sao? Đủ không?
Dương Khai lại hỏi.

Hạ Ngưng Thường trầm ngâm một hồi, khẽ gật đầu.

Dược tài trong hồ, cứ ba ngày phải thay một lần, tiêu hao rất nhiều. Trong ba ngày, võ giả của một thế lực, về cơ bản có thể hấp thu hết dược hiệu trong hồ.

Thay dược tài khác cũng có thể bảo đảm nhóm võ giả tiếp thep tẩy kinh phiệt tủy, cải thiện thể chất tốt hơn.

- Nếu đủ thì sắp xếp cho chư vị hải ngoại đi.
Dương Khai dặn dò.

Thu Ức Mộng gật đầu, nhẩm tính, cười hi hi nhìn Lý Nguyên Thuần nói:
- Tiền bối, chư vị hải ngoại kia xếp vào nhóm sau cùng. Nhưng tiền bối yên tâm, dù là nhóm cuối cùng nhưng chất lượng nước hồ cũng sẽ không hề thay đổi.

Lý Nguyên Thuần nhìn qua tỏ ra vui mừng, không ngờ Dương Khai lại dễ nói chuyện như vậy. Y còn cho rằng lần này không chừng Dương Khai sẽ không đáp ứng, vội nói:
- Vậy thì đa tạ Dương công tử.

- Khách khí gì chứ.
Dương Khai cười tủm tỉm, thần sắc thân thiện,
- Từ nay về sau, chúng ta cũng là người một nhà, có chuyện tốt sao có thể quên người trong nhà được.

- Ha ha…
Da mặt Lý Nguyên Thuần hơi co rút, trong lòng thầm nghĩ, sau này e là mình khó mà tìm Dương Khai đòi lại Thái Nhất Ấn nữa rồi.

Nhưng cũng không sao, hắn đã nói thì chắc chắn sẽ trả đồ lại, chỉ là vấn đề thời gian lâu mau thôi.

Ở phủ đệ, trong hơn một tháng Dương Khai bế quan cơ hồ như dấy lên một đợt nhiệt triều toàn dân điên cuồng tu luyện. Không cần e dè an toàn của mình, những người này đương nhiên cũng muốn nỗ lực nâng cao năng lực bản thân.

Không những các đại thế lực đang chờ tới lượt vào hồ cải thiện thể chất, chín vị huyết thị thủ hạ của Dương Khai cũng đang lần lượt bế quan.

Ngay cả bốn vị huyết thị của Dương Uy và Dương Triệu được cứu về cũng không dám có chút lơi lỏng.

Tìm hiểu qua loa tình hình trong phủ đệ trong hơn một tháng qua từ chỗ Thu Ức Mộng, Dương Khai thầm vui mừng.

Người trong phủ không hề vì người của Thương Vân Tà Địa xâm lược mà nản lòng thoái chí. Họ vẫn đang nỗ lực mưu cầu sinh cơ.

Xử lý xong việc bên này, Dương Khai mới rời đi, đi thẳng đến chỗ ở của Mộng Vô Nhai.

Trong phòng Mộng Vô Nhai, chỉ có ba người Lăng Thái Hư, Địa Ma và Mộng Chưởng quầy.

Thời gian này ba người thường hay tụ tập lại một chỗ, thảo luận đại đạo pháp tắc, điên phong chi lộ. Lăng Thái Hư thu hoạch được từ hai người kia rất nhiều, tu vi bản thân cơ hồ lại có chút đột phá. Còn Mộng Vô Nhai và Địa Ma lại thường xuyên ý kiến tương bội, cãi nhau không thôi.

Cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.

Lúc Dương Khai đến, hai người cũng đang tranh luận một vài cảm ngộ của mình. Lăng Thái Hư cười híp mắt ở bên cạnh lắng nghe, rút ra ý kiến có ích cho mình.

Đạo bất đồng, bất tương vi mưu chính là miêu tả hay nhất về hai người Mộng Vô Nhai và Địa Ma hiện tại. Con đường hai người bọn họ đi không giống nhau, đương nhiên có rất nhiều chỗ tranh luận.

Nhưng đại đạo thù đồ, vạn pháp thống quy. Bất luận hai người đi trên con đường nào, đích đến cuối cùng đều là một.

- Ba vị thật tao nhã.
Dương Khai cười một tiếng, ngồi xuống trước mặt họ.

Mộng Vô Nhai và Địa Ma cũng ngừng cãi nhau, ba người hoàn toàn hồ nghi nhìn hắn, không khỏi kinh ngạc:
- Ngươi lại đột phá à?

Từ sau khi Dương Khai đột phá lên Thần Du Cảnh, thực lực của y tiến triển vô cùng hùng mạnh. Trước sau chưa tới mười ngày đã tấn thăng lên Thần Du Cảnh lưỡng tầng. Sau một tháng, lại tấn thăng lên Thần Du Cảnh tam tầng.

Dù Mộng Vô Nhai kiến thức sâu rộng cũng không khỏi cảm thán với tốc độ tăng tiến thực lực của Dương Khai.

Ngược lại, Dương Khai lại ngạc nhiên nhìn Địa Ma, cẩn thận cảm ứng một phen, sắc mặt vui vẻ:
- Địa Ma, ngươi đến Thần Du Chi Thượng rồi à?

Địa Ma cười hì hì nói:
- Được thiếu chủ cho đồ tốt, lão nô đương nhiên có thể đột phá nhẹ nhàng.

Dương Khai khẽ gật đầu. Mộng Vô Nhai cũng từng nói, Địa Ma vốn có căn cơ và kinh nghiệm của Thần Du Chi Thượng, hiểu rõ huyền bí của Thần Du Chi Thượng. Chẳng qua vì nhục thân bị hủy, chịu sự bó buộc của thể xác hiện tại, mới chỉ ở trình độ Thần Du Cảnh đỉnh phong mà thôi.

Có được sự hỗ trợ của Vạn Dược Linh Dịch, quả là y đột phá lên Thần Du Chi Thượng nhẹ nhàng hơn bất cứ ai.

- Lần này tới có chuyện gì?
Mộng Vô Nhai nhìn Dương Khai hỏi.

Dương Khai nghiêm sắc mặt, hít một hơi nói:
- Mộng Chưởng quầy, ta nhớ hơn một tháng trước lão đánh giá Tà chủ Dương Bách, nói y là kẻ thiên hạ đệ nhất, đúng không?

- Đúng.
Mộng Vô Nhai gật đầu, thần sắc trở nên ngưng trọng.

- Nếu lão giải trừ được phong ấn tự thân, cũng không thể so sánh với y?

- Còn kém một chút.
Mộng Vô Nhai chậm rãi lắc đầu.

- Vậy thì ta muốn biết, rốt cuộc Dương Bách ở trình độ nào, trình độ Thần Du Chi Thượng của mọi người là như thế nào. Đều là Thần Du Chi Thượng, sao thực lực lại khác nhau nhiều như vậy. Thần Du Chi Thượng, rốt cuộc là cảnh giới gì?
Dương Khai hỏi liên tục, cũng là những nghi hoặc trong lòng bao năm nay.

Nghe hắn hỏi như vậy, ba người nhìn nhau.

Mộng Vô Nhai cũng thở dài, nói:
- Vốn không muốn để ngươi hiểu biết cảnh giới này sớm như vậy. Vì ngươi hiểu càng nhiều càng không tốt cho sự phát triển hiện tại của bản thân ngươi.

- Sợ ta tham vọng viễn vông?
Dương Khai chau mày.

- Sợ ngươi chịu đả kích.
Mộng Vô Nhai cười,
- Nhưng bây giờ xem ra nên cho ngươi biết mình đang đối mặt với địch nhân ở trình độ nào rồi.

Trầm ngâm một lát, Mộng Vô Nhai cơ hồ như đang suy nghĩ nên giải thích với Dương Khai như thế nào. Một lát sau, mới mở miệng nói:
- Cảnh giới sau Thần Du Cảnh, thế nhân đều gọi là Thần Du Chi Thượng. Vì họ không biết rốt cuộc cảnh giới này tên là gì. Vậy thì bây giờ ta có thể nói với ngươi, cảnh giới này không phải là Thần Du Chi Thượng. Thần Du Chi Thượng chỉ là cách gọi cường giả đứng đầu của các ngươi. Thực ra nó có một cái tên.

Dương Khai nhất thời nín thở, âm thầm cảm thấy điều mà Mộng Vô Nhai sẽ nói ra ngay sau đây là bí mật khốn hoặc thiên hạ đại địa mấy ngàn vạn năm.

- Cảnh giới sau Thần Du Cảnh đó được gọi là Siêu Phàm Cảnh!
Mộng Vô Nhai trầm giọng nói.

- Siêu Phàm Cảnh?

- Cảnh giới thoát ra khỏi tầng bậc của phàm nhân. Sở dĩ gọi là Siêu Phàm Cảnh, vì đạt được cảnh giới này thì không còn là phàm nhân nữa, đã thoát ra khỏi sự trói buộc, khốn hoặc của phàm nhân.

- Giải thích như thế nào?

- Đối với cường giả Siêu Phàm Cảnh mà nói thì người ở Thần Du Cảnh trở xuống đều là phàm nhân. Chính như sự so sánh giữa người tu luyện và người phổ thông, cho nên đối diện với cường giả Siêu Phàm Cảnh, võ giả Thần Du Cảnh trở xuống cơ bản không thể hoàn thủ.

Dương Khai chau mày, giải thích này của Mộng Vô Nhai quá không rõ ràng. Hắn không hiểu rốt cuộc cảnh giới Siêu Phàm Cảnh này ẩn chứa huyền bí gì. Nhưng e là cũng chỉ có thể đợi mình thực sự tấn thăng đến tầng bậc này mới có thể hiểu rõ được phần nào.

- Những Thần Du Chi Thượng ngươi từng gặp đều là cường giả Siêu Phàm Cảnh. Nhưng sự phân chia của cảnh giới này và Thần Du Chi Thượng trở về trước không giống nhau lắm. Không phải từ nhất tầng tới cửu tầng giống Thần Du Cảnh trở về trước. Vì lúc thực lực của một người đạt đến cấp bậc này, muốn tiếp tục đột phá đều rất khó. Nhưng mỗi lần đột phá, thực lực đều nâng lên rất cao.

- Ồ. Vậy phân chia như thế nào?
Dương Khai hào hứng.

- Chỉ có ba tầng!

- Ba tầng?
Dương Khai không khỏi ngạc nhiên.

- Siêu Phàm nhất tầng cảnh, Siêu Phàm nhị tầng cảnh, Siêu Phàm tam tầng cảnh!
Mộng Vô Nhai giải thích,
- Như tám người Phong Thần Điện ngươi từng gặp đều là Siêu Phàm nhất tầng cảnh. Bát đại gia các ngươi, thậm chí cả thiên hạ đại địa, chín phần cường giả Siêu Phàm Cảnh đều dừng lại ở nhất tầng cảnh. Vì họ không cảm nhận được huyền bí của võ đạo và thiên đạo nào khác, thành tựu cả đời cũng chỉ có thể dừng lại tại đây.

Mộng Vô Nhai cười híp mắt, nói:
- Nhưng Lý Nguyên Thuần trong phủ lại có chút nội tình. Dường như y đã đạt tới cực hạn của nhất tầng cảnh, mạnh hơn nhất tầng cảnh bình thường. Nếu không có ai chỉ điểm thì đó cũng là thành tựu cả đời của y. Cả đời cũng đừng mong đột phá đến nhị tầng cảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui