Vũ Luyện Điên Phong

Một tháng tiếp theo, Thương Vân Tà Địa đã có mấy chục người tử thương, những người còn lại đều co đầu rụt cổ theo lệnh Tà chủ Dương Bách, không xuất quân nữa.

Trong một tháng phủ Dương Khai giằng co với Thương Vân Tà Địa, Bát đại gia cũng có được chút thời gian để thở. Tuy thi thoảng họ cũng phối hợp với hành động của Dương Khai, quấy rối người của Thương Vân Tà Địa, nhưng không xuất binh quy mô lớn, vì cho tới tận bây giờ, Bát đại gia vẫn chưa nắm rõ được suy nghĩ của Dương Khai.

Toàn Trung Đô đã trở thành nơi để phủ Dương Khai, Bát đại gia và Thương Vân Tà Địa tạo thế chân vạc.

Quan hệ giữa ba bên cũng vô cùng phức tạp, khó mà nhìn thấu suốt được.

Bát đại gia với Thương Vân Tà Địa dĩ nhiên là như nước với lửa, còn phủ Dương Khai ở giữa cũng thường xuyên tấn công Thương Vân Tà Địa. Nhưng người ở phủ này lại không chịu phục tùng Bát đại gia, thậm chí có lúc người của Bát đại gia gây hấn với họ, họ cũng hạ thủ rất nặng tay.

Cũng may các gia chủ Bát đại gia đều đã ra lệnh cho quân tinh nhuệ trong gia tộc không được gây hấn với phủ Dương Khai, dù cho có xích mích lợi ích gì trên chiến trường đi nữa, thì cũng phải nhẫn nhịn mà nhượng bộ.

Trong thời kỳ quan trọng này, Bát đại gia không muốn xảy ra chút mâu thuẫn nào với phủ Dương Khai nữa.

Từ đó, chiến lợi phẩm trên chiến trường đều thuộc về phủ Dương Khai, nào đan dược, nào bí bảo của các võ giả Thương Vân Tà Địa đã vong mạng cũng đều được võ giả phủ Dương Khai đoạt hết, người của Bát đại gia chẳng được hưởng một sợi lông tơ nào.

Uy danh hiển hách của phủ Dương Khai nhanh chóng lan truyền.

Một tháng sau, rất nhiều võ giả tập trung bên ngoài phủ Dương Khai, động tĩnh đến tai Thu Ức Mộng. Sau khi kiểm tra bên ngoài một hồi, nàng lập tức đi tìm Dương Khai.

- Chuyện gì vậy?

- Bên ngoài có nhiều người đến lắm.

- Ai?
Dương Khai chau mày, thần sắc không vui, hắn tưởng họ đến gây chuyện.

- Đều đến để đầu quân cho ngươi đó.

- Đầu quân cho ta?
Dương Khai kinh ngạc, bật cười:
- Có phải đoạt đích chiến đâu.

Thu Ức Mộng lườm hắn một cái.
- Những thế lực đó toàn là thế lực nhất đẳng, họ đến để tiếp viện Trung Đô theo lệnh Bát đại gia.

- Bát đại gia điều động họ, họ không đi tìm Bát đại gia, tìm ta làm gì?
Vẻ mặt Dương Khai rất quái đản.

- Đừng giả ngốc!
Thu Ức Mộng hừ một cái.
- Còn chẳng phải vì ở đây an toàn hay sao. Trước khi chúng ta đến đây, đã có vài thế lực nhất đẳng đến tiếp viện Trung Đô rồi. Nhưng hiện tại, về cơ bản thì họ đều đã bị tàn phế hết. Quân tinh nhuệ của từng gia tộc, tông môn đã chết hết một nửa. Coi đó là vết xe đổ, nên những thế lực mới đến này nào dám mong chờ Bát đại gia sẽ che chở cho họ nữa?

- Nên họ đến tìm ta?
Dương Khai nghiêm nghị lại.

- Không sai.
Thu Ức Mộng khẽ gật đầu.
- Hơn nữa, trong phủ hiện cũng đã có tiền lệ rồi.

- Ý ngươi là Lã gia?
Dương Khai hiểu ra ngay lập tức.

- Quân tinh nhuệ của Lã gia vốn cũng là đến để tiếp viện Trung Đô, nhưng lại trở thành thủ hạ của ngươi. Thời gian qua, Lã gia chưa có ai bị mất mạng, ngược lại còn giết chết không ít võ giả Thương Vân Tà Địa.
Thu Ức Mộng cười một cách vui sướng trước hoạn nạn của người khác.
- Ngươi đã mở ra một tiền lệ, giờ người ta tìm đến tận cửa rồi, ngươi định xử lý sao đây?

- Vậy à...
Dương Khai nhíu mày lại.

Hắn giữ Lã gia lại cũng là vì từng có giao tình với Lã Tư. Đám quân của Lã Tư không quá kém, nên hắn mới cho họ ở lại phủ. Nếu những thế lực đến tiếp viện Trung Đô đều hội tụ ở phủ hắn, khoan nói phủ hắn có đủ mạnh hay không, có thể dung nạp hết bọn họ hay không, thì cho dù có thu nhận hết thảy, đông người thế này mà tụ lại một chỗ, kiểu gì cũng có mâu thuẫn.

Trầm ngâm một lúc, Dương Khai bỗng nhếch miệng cười:
- Nếu họ đã đến rồi thì cho vào cả đi.

Thu Ức Mộng kinh ngạc nhìn hắn. Nàng những tưởng, với tính cách của Dương Khai, chỉ e hắn sẽ đuổi bọn họ đi hết. Không ngờ hắn lại đưa ra câu trả lời này.

Nghĩ thử, sắc mặt Thu Ức Mộng liền trở nên đầy ý vị:
- Khẩu vị lớn thật đấy.

- Đây là một cơ hội.
Dương Khai cười nhạt.
- Trung Đô, Bát đại gia, cũng nên thay máu đi thôi.

Mắt Thu Ức Mộng chợt sáng rực, nàng thầm nảy sinh lòng kỳ vọng, vội vàng đi ra ngoài phủ, bắt đầu xử lý.

Bát đại gia trông về phía phủ Dương Khai lúc này người đang chen chúc như kiến, sắc mặt họ không thể nào tươi tỉnh nổi. Những thế lực này đến tiếp viện Trung Đô theo lệnh chiêu binh của Bát đại gia, thế nhưng bây giờ, họ lại không muốn đứng cùng chiến tuyến với Bát đại gia, mà lại ào hết về chỗ Dương Khai.

Các gia chủ Bát đại gia chợt cảm thấy như mình vô duyên đi làm mai cho người khác.

- Sắp biến thiên rồi!
Khang Nhuệ khẽ thở dài, dường như đã dự cảm được thế cục tương lai.

Thế lực thiên hạ bài trừ và không tín nhiệm Bát đại gia, mà còn xun xoe về phía phủ Dương Khai. Giữa đôi bên đã hình thành một thế đối lập rõ ràng.

Cứ thế này thì uy tín của Bát đại gia chắc chắn sẽ chẳng còn gì nữa, mà thay vào đó là một phủ Dương Khai mới quật khởi.

Đợi đến khi đại nạn này qua đi, Trung Đô sẽ rơi vào tay ai?

- Dương gia của huynh... sinh ra một nhân vật thật ghê gớm.
Mấy gia chủ kia đều nhìn Dương Ứng Hào một cách ngưỡng mộ lẫn đố kỵ.

Khóe miệng Dương Ứng Hào khẽ kéo căng ra, y thở dài:
- Đành hy vọng nó vẫn còn niệm tình huyết mạch vậy.

Phủ Dương Khai vô cùng náo nhiệt, tất cả các thế lực đến đầu quân đều bị Thiên Hành Cung thu hút. Vào trong kết giới này, bất kỳ ai cũng đều thở phào nhẹ nhõm, dường như cảm thấy tính mạng mình được bảo vệ một cách an toàn tuyệt đối.

Nhìn kỹ lại lực lượng vốn có của phủ Dương Khai, họ liền tỏ ra hiền lành hơn hẳn, không ai dám có chút dị nghị trước lời chỉ huy và sắp xếp của Thu Ức Mộng.

Tự nhiên có bao nhiêu người chen vào, phủ Dương Khai vốn đã không rộng rãi gì thì nay càng thêm chật chội.

Các thế lực mới đến về cơ bản đều xem tông môn, gia tộc mình là một đơn vị, họ được phân vào trong từng lạc viện, ở những lạc viện này, họ tự tìm chỗ để ngồi tĩnh tọa, đến phòng ốc và chăn nệm còn chẳng có.

Nhưng không ai oán thán nửa lời, được ở trong phủ Dương Khai, họ đã mãn nguyện rồi.

Càng ngày càng nhiều thế lực muốn vào trong phủ Dương Khai, Dương Khai tiếp nhận hết, không từ một ai.

Những thế lực này đều đến để chiến đấu với Thương Vân Tà Địa, dù Bát đại gia rất tức tối, nhưng cũng không thể ngăn cản họ, để tránh khiến họ thất vọng.

Thời gian dần trôi, phủ Dương Khai dần dần đã yên ắng trở lại, cả phủ đệ cũng đã chạm đến ngưỡng cực điểm, trong phủ, có đến hơn hai nghìn cường nhân, cao thủ Siêu Phàm Cảnh vốn chỉ có mười bảy vị, thì sau này có thêm mười vị gia nhập, đó là những con át chủ bài mạnh nhất của mỗi thế lực nhất đẳng.

Sức mạnh phủ Dương Khai tăng lên đến chóng mặt, Bát đại gia không thể ngồi yên được nữa, và cả Thương Vân Tà Địa cũng vậy.

Gió đêm thổi chầm chậm, có hai toán người lần lượt bước đến phủ Dương Khai.

Họ đụng độ nhau ngay bên ngoài phủ.

Phía bên trái là hai nữ tử, một người kiều diễm tuyệt thế, một người khả ái tinh ranh, chính là Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La và Bích Lạc.

Phía bên phải có cả thảy tám người, chính là các gia chủ của Bát đại gia.

Sau khi chạm mặt nhau, Diệp Cuồng Nhân lập tức gầm lên:
- Yêu Mị Nữ Vương!

Vừa nói xong, chân nguyên liền sôi sục, rõ ràng lão định động thủ tại đây. Bảy người còn lại cũng nhìn Phiến Khinh La đầy vẻ bất thiện.

Phiến Khinh La vội vàng lùi về sau mấy bước, âm thầm ngưng tụ sức mạnh. Nàng thầm lo lắng, không ngờ tám người này lại lén lút đến đây giống nàng, dẫn đến màn va chạm tình cờ này.

- Yêu nữ, ngươi đến đây làm gì?
Khang Nhuệ nghiêm nghị hỏi.

Phiến Khinh La không nói không rằng, chỉ nhìn họ đầy cảnh giác.

- Khỏi phí lời với ả. Ả tự dâng mạng tận cửa, thì cứ giết luôn đi.
Cao Mặc hừ lạnh ngắt.

Tất cả bọn họ khẽ gật đầu, đang định động thủ thì chợt có một người bước ra từ trong phủ Dương Khai, dõng dạc nói:
- Mời chư vị vào. Dương Khai nói, ai đến thì cũng đều là khách, mong chư vị đừng hành xử lỗ mãng ở ngoài phủ!

Nghe giọng nói này, sắc mặt các gia chủ Bát đại gia lập tức quái dị hẳn. Thu Thủ Thành thì lại sững sờ nhìn người vừa bước ra từ trong phủ, lão đắng họng kêu lên:
- Mộng nhi!

- Cha!
Thu Ức Mộng duyên dáng thi lễ với Thu Thủ Thành, rồi nói:
- Chư vị đến đây hẳn là để tìm Dương Khai thương lượng chuyện quan trọng phải không? Hắn đã chờ sẵn ở Thiên Điện, mời chư vị vào trong!

Nói xong, nàng lách người qua chỉ đường.

- Hừ!
Diệp Cuồng Nhân hừ một tiếng, lạnh lùng chú mục vào Phiến Khinh La:
- Lần này tha cho ngươi một mạng, chớ để ta gặp lại ngươi!

Dứt lời, lão sải bước tiến về phía trước.

Thiên Hành Cung tách ra một khe hở, tám người lần lượt đi vào, đợi đến khi họ đã đi rồi, Thu Ức Mộng mới cười bảo Phiến Khinh La:
- Tỷ tỷ cũng vào đi.

- Dương Khai có biết ta đến làm gì không?
Phiến Khinh La cười gượng gạo.

- Ta không rõ lắm, hắn chỉ bảo bên ngoài có khách đến, nên ta ra nghênh tiếp thôi, ai ngờ... là mấy vị khách này đây.
Thu Ức Mộng thầm mắng, nếu biết là tám vị gia chủ đến, thì kiểu gì nàng cũng sẽ không ra đón, vì dù gì trong số họ còn có phụ thân nàng.

- Tên khốn ấy làm gì cũng đều thần thần bí bí.
Phiến Khinh La phì cười.

Thần sắc Thu Ức Mộng chợt chuyển thành si mê, nàng ngơ ngẩn nhìn Phiến Khinh La, ánh mắt tản mác dị quang.

Phiến Khinh La khẽ biến sắc, vội vàng thu hồi mị ý.

Lúc này Thu Ức Mộng mới tỉnh lại, một thoáng hoang mang lướt qua trong tim nàng, nàng chợt hiểu ra, nét kiều diễm của Yêu Mị Nữ Vương, đến cả nữ nhân cũng không thể chống lại được.

Trong Thiên Điện, tám vị gia chủ lần lượt an tọa, Phiến Khinh La cũng đi vào, ung dung ngồi xuống một bên khác. Dù ở đây có tám người không ưa nàng, nhưng nàng biết, Dương Khai sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.

Lúc này, tám người họ cũng chẳng rảnh rỗi để gây phiền hà cho Phiến Khinh La nữa, vì nhìn Dương Khai đang cao cao tại thượng, tâm trạng họ đều vô cùng phức tạp.

Họ cũng không biết vì sao, tên đệ tử dòng chính Dương gia thấp hơn họ một thế hệ này nay lại có thể trưởng thành đến mức nói chuyện ngang hàng với họ!

Tốc độ trưởng thành này chỉ quanh quẩn trong vòng một năm mà thôi. Những người đồng lứa với hắn, không ai theo kịp được hắn, tất cả chỉ có thể ngưỡng vọng, cả đời này e là không thể với tới tầm cao của hắn được.

Kể cả Liễu Khinh Diêu, người từng được xem là đệ nhất Trung Đô, cũng chẳng là gì trước mặt hắn.

Tám người họ đều cảm thấy hoang mang và chấn động.

Tỳ nữ trong phủ dâng trà, tám người nhấc chén lên, nhưng lại không nhấp đâu được một mùi vị nào khác ngoài vị đắng chát lan ra nơi đầu lưỡi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui