Vũ Luyện Điên Phong

Không có sự dạy dỗ của sư phụ mà thuật luyện đan lại có thể xuất sắc kinh người như vậy, nếu như giống như mình, được vị này dạy dỗ mười năm, thì có thể đạt tới trình độ nào đây?

- Theo ta mà nói, thì hắn ta nhất định sẽ thông qua một vài điển tích và thủ trát do người xưa để lại, tự học thành tài.

Ông lão thuận miệng phỏng đoán, nhưng lại đến gần với sự thật vô hạn.

- Lão sư, con rất chán nản!

Địch Diệu đầu như mất não vậy, dường như không có tinh thần.

- Ha ha, con không cần phải như thế.

Lão giả ôn hòa cười một tiếng:

- Trên đời này nhất định sẽ có một hai người có tư chất tuyệt đỉnh mà. Hắn ta thuộc về loại người đó, tuy là không ai dạy dỗ hắn, nhưng hắn đối với khống chế linh trận và chân nguyên cùng với kết hợp dược liệu đều có một quan điểm rất tốt, là một hạt giống tốt.

- Ai

Địch Diệu thở dài một hơi thật nặng:

- Lão sư, từ vùng đất hoang đi ra mới có hơn một năm, con đã bại trong tay của hai người khác nhau rồi, lần trước thất bại là do lẽ đương nhiên, suy cho cùng là do thể chất bất đồng, nhưng lần này con thua quả thật là có chút hồ đồ.

Vốn dĩ là đọ sức với lòng tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ đến giây phút cuối cùng, Dương Khai lại có thể luyện ra được đan văn, khiến Địch Diệu thất bại thảm hại

- Lần này thì con biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân rồi đó.

Lão giả trầm giọng nói

Địch Diệu gật đầu thật mạnh:

- Lão sư yên tâm, từ nay về sau đệ tử nhất định chăm chỉ học tập luyện đan thuật, sẽ không phụ lòng sự kì vọng của lão sư.

Lão giả vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười gật đầu.

Trong đôi mắt sâu đó lại hiện lên một tia sáng, có một câu nói, lão ta không nói với đồ đệ của mình.

Từ lần này đây, trong Linh đan mà Địch Diệu mang về, lão giả thăm dò được một vài dấu vết quen thuộc, đó là, dấu vết thủ pháp linh trận mà luyện đan sư khắc họa được trong quá trình luyện chế Linh đan.

Dấu vết này, hình như có vài chỗ giống với thủ pháp một năm trước của tiểu cô nương đã đánh bại Địch Diệu.

Giữa hai bên có mối quan hệ gì không? Ông lão như có điều suy ngẫm, trong lòng cũng cảm thấy vô vàn hiếu kì với Dương Khai, trong đầu không khỏi có suy nghĩ muốn gặp hắn một lần.

Hai ngày sau, bọn người Thương Viêm cuối cùng cũng quay về. Lúc Dương Khai gặp lại bọn họ, rõ ràng phát hiện sắc mặt của mấy vị sư thúc không được tốt cho lắm.

Sau khi uống ngụm trà nghỉ ngơi xong, Lực Hoàn thở dài một hơi thật mạnh:

- Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp sức hấp dẫn đối với cường giả Siêu Phàm Cảnh của Thiên Niên Ma Hoa rồi. Chuyện lần này có chút khó khăn rồi đây.

- Sao vậy?

Dương Khai hoài nghi thăm dò.

- Quá nhiều người, hiện giờ trên núi kia tụ tập ít nhất là hơn một trăm vị Siêu Phàm Cảnh, đều đang chờ đợi Thiên Niên Ma Hoa nở rộ, nếu tới đúng ngày hôm đó, con số này chỉ e là sẽ tăng lên gấp ba lần.

Thương Viêm nhẹ nhàng hít một hơi.

Dương Khai mặt liền biến sắc.

Hơn ba trăm vị Siêu Phàm Cảnh, mặc dù trong số đó chỉ có một phần là Siêu Phàm tam tầng cảnh thì cũng có hơn ba mươi vị rồi.

Tuy là thực lực bọn người Thương Viêm không kém, trình độ cũng tuyệt đối không thấp, nhưng ở trong hoàn cảnh lớn như vậy, muốn hộ tống Dương Khai đi lên tận Vọng Thiên Nha độc chiếm Thiên Niên Ma Hoa đó, khá là khó khăn đây.

Làm không tốt kết quả chính là toàn quân bị diệt

Nhân tài như Dương Khai mới hiếm có, đám người Thương Viêm cũng không khỏi không suy nghĩ có nên mạo hiểm lần này không. Nếu như không đảm đương nổi hậu quả thì bây giờ tốt nhất là nên rời khỏi Phù Vân Thành.

- Có thể nào tìm người hợp tác được không?

Dương Khai khẽ động thần sắc, đề nghị.

- Tìm ai hợp tác?

Thương Viêm chậm rãi lắc đầu:

- Mọi người đều vì Thiên Niên Ma Hoa mà tới, tìm ai hợp tác cũng không thực tế. Nếu mà hợp tác, là phải lấy dược dịch của Thiên Niên Ma Hoa ra chia sẻ. Bốn người chúng ta, không ai biết là Thiên Niên Ma Hoa có thể ngưng luyện được bao nhiêu dược dịch. Vạn nhất đến lúc đó không đủ phân chia lại nảy sinh ra tranh chấp.

- Nếu mà có người không vì dược dịch của Thiên Niên Ma Hoa thì có thể hợp tác phải không?

Dương Khai cười mỉm chi mà hỏi

- Làm gì có người như vậy?

- Có

- Ngươi muốn nói tên tiểu tử kia?

Phi Vũ thoáng chút có suy nghĩ, hiểu ra kẻ mà Dương Khai nói là ai.

- Đúng vậy

Dương Khai gật gật đầu

- Tên tiểu tử nào, có chuyện gì vậy?

Lực Hoàn kêu la lên:

- Mấy ngày bọn ta không ở đây, có phải các ngươi không ở trong khách điếm đợi?

- Ách, đó chỉ là chuyện nhỏ

Phi Vũ liền nói lảng sang chuyện khác

- Nhưng quả thực bọn ta đã gặp phải một tên tiểu tử khá thú vị.

- Nói nghe xem nào

Thương Viêm hào hứng lên

Lập tức đem sự việc sau khi Dương Khai chạm mặt với Địch Diệu nói một lần, mấy vị sư thúc đều nghe đến nỗi ngạc nhiên liên tục, có thể làm cho vị cường nhân Nhập Thánh Cảnh Chu Lương này lấy lễ đối đãi, thậm chí không tiếc đuổi cả tình nhân của mình, thân phận của Địch Diệu ắt hẳn là bất phàm

Hơn nữa, y không phải là khách của Chu Lương, y là khách của Ma tộc cường nhân Áo Cổ! Chu Lương thân là Nhân tộc lại vì y mà ra mặt, chuyện này càng phát ra ý vị sâu xa

Tuy là chưa từng gặp mặt, nhưng mà nghe qua lời miêu tả của Dương Khai, mọi người dường như đều thấy sau lưng Địch Diệu, có bóng dáng vừa lớn và nặng nề ẩn nấp.

- Có tin được không?

Thương Viêm trịnh trọng hỏi

- Điệt tin tưởng y

Dương Khai gật đầu

- Nói thật là ta cũng tin y, tên tiểu tử đó cũng không tệ

Phi Vũ hé miệng mỉm cười

- Các ngươi đã nói như vậy, thế là đáng tin rồi.

Thương Viêm gật đầu thật mạnh

- Đối phương cũng muốn hợp tác với ta đúng không?

- Y đã nói như vậy

- Xem ra đối phương cũng chưa chắc là nằm trong đám người dũng mãnh đó du ngoạn sơn thủy rồi. Nếu đã như vậy, cũng không ngại đi tìm y nói chuyện thử, mọi người cứ theo nhu cầu cũng tốt

Thương Viêm nheo mắt lại, chiếu sáng rực rỡ:

- Nhưng mà, nếu như y không vì dược dịch của Thiên Niên Ma Hoa mà tới, vậy thì vì cái gì? Về điểm này nên điều tra rõ ràng mới được, không phải ta lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mà thật sự nên có sự đề phòng.

- Vậy để điệt đi phủ Thành chủ tìm y nói chuyện thử?

Dương Khai dò hỏi, hắn cũng vô cùng để ý đến những lời nói trước đây của Địch Diệu. Tên tiểu tử đó hình như biết một chút bí mật mà người khác không biết, cũng không hiểu được y hỏi thăm ở đâu mà có.

Với lại, Dương Khai cũng muốn biết thế lực đằng sau Địch Diệu rốt cuộc là cái gì.

Chu Lương không thể nào vô duyên vô cớ chăm sóc đối xử khách sáo với một chàng trai trẻ như vậy, chỉ có một sự giải thích duy nhất là người đứng đằng sau Địch Diệu, Chu Lương muốn lấy lòng người sau lưng này.

Nếu như Dương Khai đoán không sai, người đó nhất định là lão sư của Chu Lương, vào thời khắc này nhất định là đang làm khách ở trong phủ Thành chủ!

Người này nhất định là một vị luyện đan đại sư đứng đầu, có thể cùng người như vậy đàm đạo, đối với Dương Khai rất có lợi.

Được sự đồng ý của các vị sư thúc, hai người Dương Khai và Phi Vũ rời khỏi khách điếm, theo hướng phủ Thành chủ mà đi

Mới đi được không bao xa, trước mặt bỗng nhiên có một già một trẻ đang tới. Lão giả là Đỗ Vạn, người trẻ dĩ nhiên là Mễ Na, Mễ Na hào hứng mà chạy qua đây, nói với Phi Vũ vài câu, sau đó dùng đội mắt đẹp của mình không ngừng đánh giá Dương Khai, ngạc nhiên hỏi:

- Tên tiểu bạch kiểm này là ai vậy?

Dương Khai tối sầm mặt:

- Ngươi nói xem?

Mễ Na không kiềm được bịt miệng lại, không ngừng ngạc nhiên mà nhìn Dương Khai, chỉ vào hắn mà nói:

- Ngươi… sao ngươi lại…

Bỗng nhiên nhớ tới, vỗ tay nói:

- Đúng rồi, Đỗ lão tặng ngươi vật kia, thiếu chút nữa ta quên mất.

Vừa nói vừa chìa tay ra nhéo khuôn mặt của Dương Khai, tấm tắc kêu kỳ lạ.

Đỗ lão và Phi Vũ đứng kế bên cười ha ha, cũng không có suy nghĩ ngăn cản

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, mới đến Phù Vân Thành đã gây ra chuyện lớn như vậy, đúng là đến đâu cũng không an phận.

Mễ Na hi hi cười duyên, đùa giỡn với khuôn mặt trắng noãn của Dương Khai, vẻ mặt hưng phấn.

- Các ngươi nghe nói rồi sao?

Đôi mắt dễ thương duyên dáng của Phi Vũ nhìn Mễ Na mà hỏi

- Đúng vậy, cả Phù Vân Thành đều biết rồi

Mễ Na khẽ gật đầu, tiếp tục nhéo mặt của Dương Khai, giống như đang tìm một thứ đồ chơi mới vậy

Dương Khai nổi giận đùng đùng, giọng trầm trầm nói:

- Ngươi lại nhéo nữa, ta sẽ đánh trả, tiểu nha đầu, đừng có được voi đòi tiên!

Nói như vậy, có dụng ý nhìn bộ ngực căng tràn đầy của nàng ta, trong ánh mắt tràn đầy ý nghĩ dâm tà gian ác.

Mễ Na lập tức lui về phía sau, cánh tay để ngang trước ngực, nghiến răng sẵng giọng nói:

- Lưu manh!

- Đỗ lão, lần này các vị muốn đi đâu?

Dương Khai không để ý đến nha đầu ngốc này, quay đầu nhìn Đỗ Vạn dò hỏi

- Bên kia quảng trường có một hội thi đấu luyện đan, là tổng hội đan sư cử hành, lão hủ này là muốn mang Mễ Na đến đó đăng kí thi đấu, hiếm khi ra đây một chuyến, dĩ nhiên là muốn nó tăng thêm kiến thức.

Đỗ Vạn giải thích, đột nhiên cũng mong đợi mà hỏi:

- Dương tiểu hữu có muốn tham gia không? Tuy nói là đã qua thời gian đăng kí nhưng mà lão này này đề cử thì tham gia thi đấu không thành vấn đề.

- Đi nha đi nha, đều là những người trẻ với nhau, nếu ngươi đi, thì cũng có thể vì Hiệp hội đan sư Cự Thạch Thành chúng ta nở mày nở mặt!

Mễ Na vội vàng nói.

Dương Khai nhéo nhéo cái mũi, mỉm cười nói:

- Đỗ lão các vị cố tình đi đường vòng tới đây sao?

Đỗ Vạn cười ha hả:

- Bị Dương tiểu hữu nhìn thấu rồi?

Không có lý nào bọn Đỗ Vạn lại trùng hợp từ bên này tới, cái ngày mà cùng Phi Vũ đi dạo khu giao dịch, Dương Khai cũng nghe ngóng thông tin của trận đấu luyện đan này, nên biết là sân thi đấu không thể đi theo hướng này được.

Suy cho cùng cũng là vì chuyện Thiên Niên Ma Hoa mà Phù Vân Thành hội tụ vô số Luyện đan sư. Đây là một cảnh tượng hiếm có, tổng hội đan sư tự nhiên cũng muốn ở phương diện này làm chút văn vẻ, kiểm nghiệm xem trình độ của Luyện đan sư thế hệ này như thế nào, cũng coi như là cho mọi người một sân chơi giao lưu thi đấu.

- Thật ra là Đỗ lão đánh cược với vài người bạn, cược xem người trẻ tuổi của nhà nào lợi hại nhất, bọn họ đều là người một nhà trong Hiệp hội đan sư của những thành trì khác nhau, tiền đánh cược là bất kì vật gì trong túi Càn Khôn của bọn họ. Mấy lão gia này trong túi họ đều rất phong phú đó.

Đỗ Vạn thể hiện ra vẻ mặt đầy lợi ích

Mễ Na nói tiếp:

- Nếu mà là người chiến thắng cuối cùng, tổng hội đan sư sẽ tặng cho y một lễ vật rất lớn, tất cả đều là dược liệu trân hiếm, thậm chí là có một cực phẩm đan lộ.

Nói đến đó, lạng choạng chấp tay năn nỉ Dương Khai, ỏn a ỏn ẻn rồi nói:

- Dương Khai ca ca, huynh phải đi nha, người ta rất muốn cái đan lộ đó, cái đó là Thánh cấp đan lộ đấy.

Dương Khai nổi hết da gà, giật nảy rùng mình một cái, bất đắc dĩ nói:

- Đỗ lão cũng đã nói như vậy rồi, ngươi đừng lung lay nữa, lắc tới đầu tôi choáng váng rồi

- Huynh đồng ý rồi sao? Tốt quá rồi!

Mễ Na lập tức hưng phấn lên.

Dương Khai trầm ngâm hạ giọng nói:

- Được rồi, nếu có thể là kẻ chiến thắng cuối cùng, ta hy vọng có thể từ trong món quà cược và phần thưởng đó chọn ra được những dược liệu ta cần, Đan lộ ta không cần.

- Đó không thành vấn đề.

Mễ Na gật đầu như gà con mổ thóc

- Ngươi đừng vui mừng như vậy, nhiều Luyện đan sư lợi hại trong thiên hạ đều đến, không nhất định là chúng ta có thể cười đến trận cuối cùng.

- Nhất định là được, đây là cuộc so đấu của những người trẻ tuổi, không ai lợi hại hơn huynh rồi

Mễ Na có cả trăm lòng tin đối với Dương Khai


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui