Vũ Luyện Điên Phong

Trên Băng Xuyên, mấy tên Băng Tông đệ tử quần áo trắng như tuyết đang vội vã chạy, đúng là mấy người đã làm giao dịch với bọn Hà Phổ.

Đám người kia dưới sự dẫn dắt của người thủ lĩnh trung niên, lúc rẽ trái lúc rẽ phải, phương hướng không rõ ràng.

Trên Băng Xuyên có rất nhiều động băng lớn nhỏ, bọn họ lại mặc quần áo trắng như tuyết, công phu kìm chế hơi thở cũng khá tinh diệu, nếu không điều tra cẩn thận, căn bản không thể nhận ra hành tung của bọn họ.

Người đầu lĩnh trung niên vừa dẫn các đệ tử chạy gấp, vừa nhíu mày, y có cảm giác bị theo dõi, nhưng phóng thần thức ra điều tra lại không thấy gì, không khỏi cảm thấy bất an.

Đã chạy nửa ngày, chẳng những không đến gần Băng Tông, ngược lại còn càng ngày càng xa Băng Tông.

Một nữ tử tuổi còn trẻ bên cạnh y rút cục không kìm nổi, mở miệng hỏi:

- Nghê Nhân sư thúc, sao chúng ta lại chạy về phía này?

Người trung niên kia cũng không trả lời, dường như không nghe thấy vậy.

Nữ tử trẻ tuổi bĩu môi, lại hỏi:

- Còn nữa, vừa rồi người kia muốn tìm Tô Nhan sư muội, tại sao sư thúc lại nói sư muội không ở Băng Tông này? Nàng rõ ràng vẫn ở đây, một năm trước ta còn gặp nàng.

Nghê Nhân lúc này mới lạnh lùng nhìn nàng một cái, bị y nhìn như vậy, nàng kia lúc này mới cảm thấy sợ hãi, vội vàng im lặng không nói nữa.

Một nam tử trẻ tuổi bên cạnh nữ tử an ủi:

- Sư muội đừng hỏi nữa, sư thúc làm như vậy đương nhiên là có đạo lý của sư thúc, cũng là vì lo cho chúng ta thôi. Bên ngoài lòng người hiểm ác, tên kia đầu trâu mặt ngựa, nhìn qua cũng biết không phải là người tốt, đến Băng Tông chúng ta tìm người, không biết là có mưu đồ gì.

- Vâng.

Nữ tử trẻ tuổi lên tiếng, trong lòng mặc dù vẫn ấm ức, nhưng cũng không dám hỏi thêm nữa.

Một đệ tử thoạt nhìn có vẻ điềm đạm, tăng tốc đến gần Nghê Nhân, nhje giọng dò hỏi:

- Sư thúc, không phải chúng ta bị người ta theo dõi đấy chứ?

Nghê Nhân nhíu mày, thản nhiên nói:

- Không biết, rất có thể cảm giác của ta là sai, trong đám người kia, hẳn là không ai có thể theo dõi ta mà không bị ta phát hiện được. Nhưng để đảm bảo thì chúng ta vẫn cứ nên chạy đường vòng một lúc đi.

- Vâng.

Nghê Nhân chau mày, nhớ lại dáng vẻ của Dương Khai, không ngừng lắc đầu, cảm giác có phải mình quá cẩn thận hay không.

Người trẻ tuổi kia tuy có khí chất không tầm thường, ở một người còn trẻ như vậy đúng là không bình thường, nhưng dù sao tuổi trẻ như vậy, e rằng tu vị cũng không quá cao.

Nhưng điều khiến Nghê Nhân để ý chính là, người hắn muốn tìm lại là Tô Nhan.

Hai năm trước đột nhiên nữ tử kia gia nhập Băng Tông!

Mới gia nhập không được bao lâu, nữ tử này đã khiến ai nghe thấy cũng phải kinh sợ trước tuyệt thế hào quang. Tông chủ và mấy vị trưởng lão đều nói, đợi một thời gian nữa, nàng nhất định có thể đạt tới tu vị Nhập Thánh tầng ba Đinh Tiêm!

Hơn nữa biểu hiện của nàng cũng làm cho người ta phải ngạc nhiên thán phục không ngừng. Khi gia nhập tông môn, nàng mới chỉ đạt đến Thần Du cảnh tầng tám, không đến một năm sau, nàng đã thành công thăng tiến lên Siêu Phàm cảnh, tu vị tiến triển cực nhanh. Theo như lời của Thiên Nguyệt trưởng lão, một năm này, Tô Nhan nữ tử luôn luôn bế quan tại Băng Tuyết Quật Nội, hiện giờ không biết đã tu luyện đến loại cảnh giới nào rồi.

Băng Tông Bí Điển và các loại bí kỹ, nàng chỉ nhìn thoáng qua đã tinh thông toàn bộ.

Điều này, trong lịch sử Băng Tông không ai có thể làm được.

Như vậy tư chất của nàng so với tư chất đặc thù trong truyền thuyết, Băng Tinh Du Thể cũng không kém là mấy. Đáng tiếc, Băng Tinh Du Thể thực sự quá khó đạt được, chưa từng phát hiện ra ai có thể chất đặc thù đầy đủ như vậy.

Nghê Nhân và Tô Nhan cũng chỉ mới tiếp xúc một vài lần, nhưng theo lời Thiên Nguyệt trưởng lão, nữ tử Tô Nhan chính là người tài giỏi nhất trong số những người từng tu luyện Băng Tông tuyệt học! Ban đầu là do Tông chủ cố gắng mới tiếp nhận nàng vào tông môn, nhưng sau khi phát hiện kinh thế tài hoa của nàng, Thiên Nguyệt trưởng lão liền lập tức thu nhận nàng làm đệ tử tâm huyết, ngoài việc cho nàng xem bí điển vũ kỹ, ngay cả cấm địa Băng Tuyết Quật nàng cũng được tùy ý ra vào.

Đáng tiếc là dường như cô nương kia cũng không phải tự nguyện gia nhập Băng Tông, khiến Thiên Nguyệt trưởng lão vừa hận vừa yêu, thật sự không có cách nào khác.

Dương Khai vừa nhắc đến Tô Nhan, khiến Nghê Nhân cảnh giác.

Nếu là đệ tử khác, Nghê Nhân có lẽ cũng không giấu diếm như vậy, nhưng sự việc có liên quan đến Tô Nhan, Nghê Nhân cảm thấy việc này tốt nhất nên báo lại với Thiên Nguyệt trưởng lão một lần, xem ý của trưởng lão thế nào.

Nghĩ như vậy, chân vẫn không ngừng bước, vẫn chạy qua chạy lại trong Băng Xuyên Băng Sơn.

Ở phương xa, đôi mắt Dương Khai hơi khép lại, khóe miệng chứa đựng một nụ cười lạnh lẽo.

Dường như đối phương đã phát hiện mình đang theo dõi, nhưng lại không thể chắc chắn, cho nên mới đi lòng vòng như vậy, âm mưu bỏ rơi mình.

Nhưng đối với thần thức cường đại của Dương Khai, Nghê Nhân làm mọi việc đều chỉ phí công.

Ba ngày sau, Dương Khai nhận thấy đám người kia đột nhiên biến mất ở một ngọn núi băng, sinh mệnh khí tức liền đột ngột biến mất một cách quỷ dị.

Yên lặng chờ đợi một lát, Dương Khai mới cau mày, vô tình đi đến khu núi băng dày đặc trước mặt.

Cẩn thận dò xét một hồi, Dương Khai cũng không tìm thấy gì, chỉ có thể xác định, bên trong núi băng này nhất định ẩn chứa điều gì đó.

Tuy nhiên điều khiến hắn vô cùng phấn chấn chính là: hắn cảm nhận được hơi thở của Tô Nhan!

Bởi vì tu luyện âm Dương Đoàn Tụ Công, chỉ cần hai bên ở trong một phạm vi nhất định thì có thể cảm thấy sự tồn tại của nhau.

Hơn nữa trong cơ thể của nhau còn chảy năng lượng của âm Dương yêu sâm, khiến mối quan hệ tâm linh được tăng cường không ít.

Tô Nhan cách chỗ mình cũng không xa, ở trong một núi băng, hơi thở đều đều, dường như đang ngủ say. Mặc cho Dương Khai truyền đạt thần niệm như thế nào cũng không thể nhận được sự đáp lại của nàng.

Sắc mặt Dương Khai trong nháy mắt trở nên âm trầm.

E rằng Tô Nhan đã xảy ra chuyện gì không ngờ! Bằng không khi phát hiện mình đến đây, nhất định nàng sẽ vui vẻ mà chạy đến.

Trong phút chốc, lửa giận trong lòng Dương Khai dâng lên bừng bừng, sát khí nổi lên bốn phía, ánh mắt trở nên tà ác.

Bên trong núi băng, khắp nơi đều trong suốt lấp lánh.

Cơ nghiệp của Băng Tông ở trong núi băng này, nhiều năm về trước, Băng Tông vẫn là một thế lực to lớn trên Thông Huyền Đại Lục mà ai cũng biết đến. Nhưng vì một chuyện không ngờ đến, khiến Băng Tông dời đi, ẩn cư ở nơi này, không bao giờ tiếp xúc với bên ngoài nữa, cũng không tiếp nhận thêm người ngoài.

Cách mỗi mười mấy năm, các trưởng lão Băng Tông đều ra ngoài du lịch, tìm kiếm một số ít đệ tử có tư chất tuyệt hảo mang về, bổ sung vào thành phần chính của Băng Tông, mà những người này, không ai không phải là cô nhi lang thang bên ngoài.

Tuyển chọn đệ tử nghiêm khắc khiến mỗi Băng Tông đệ tử đều có tư chất và thực lực kinh người.

Băng Tông nhân số không nhiều, tính cả Tông chủ thì ước chừng chỉ có hơn năm trăm người mà thôi, nhưng cao thủ lại có không ít, cao thủ Nhập Thánh cảnh cũng có vài vị, hai ba mươi người Siêu Phàm cảnh, có thể thấy được sự độc đáo trong việc dạy dỗ và khả năng tìm kiếm đệ tử của Băng Tông.

Lúc này, ở trung tâm một ngọn núi băng, trong một gian phòng băng, Nghê Nhân đang báo cáo với Thiên Nguyệt trưởng lão về chuyến giao dịch lần này.

Thiên Nguyệt là một nữ nhân trung niên xinh đẹp, tuy tuổi tác không lớn, nhưng thực ra đã là cao thủ Nhập Thánh cảnh tầng một, có đôi cánh màu đỏ, có thuật Trú Nhan.

Lắng nghe toàn bộ báo cáo của Nghê Nhân, Thiên Nguyệt khẽ vuốt cằm:

- Làm việc không tồi, các ngươi vất vả rồi, ngươi đưa những đệ tử kia đi lĩnh chút vật tư tu luyện đi.

- Tạ ơn trưởng lão.

Nghê Nhân cung kính nói, nhưng không rời đi ngay, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

- Còn có chuyện gì nữa?

Thu Nguyệt quan sát y, đã nhạy bén nhận ra điều gì, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói.

- Là như thế này thưa trưởng lão, lúc giao dịch đã xảy ra một chuyện khiến đệ tử phải để ý.

- Nói rõ một chút đi!

- Có một nam nhân tuổi còn trẻ, hỏi đệ tử tung tích của Tô Nhan, cũng không biết hắn biết được tin tức này từ đâu, dường như biết Tô Nhan đang ở Băng Tông chúng ta!

- Hắn tìm Tô Nhan ư?

Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Nguyệt khẽ rùng mình, đôi lông mày hơi nhíu lại.

- Nam nhân đó như thế nào?

Nghê Nhân liền tranh thủ miêu tả lại bộ dáng Dương Khai một lần, còn bổ sung:

- Hắn tuổi không lớn, nhưng có chút quỷ dị, đệ tử vô dụng, không thể biết được thực lực của hắn như thế nào, nhưng hắn cho đệ tử một cảm giác bị chèn ép.

- Hắn chèn ép ngươi sao?

Thiên Nguyệt thần sắc kinh ngạc, ngẫm nghĩ một chút, lầm bầm nói:

- Chẵng lẽ là người mà lão già kia và Tông chủ đã nhắc tới? Tại sao nhanh như vậy đã tìm tới?

Năm đó khi lão già kia đem Tô Nhan tới Băng Tông giao cho Tông chủ, đã từng nói: một ngày nào đó, sẽ có một nam nhân tuổi còn trẻ đến tìm Tô Nhan, đến lúc đó, kính xin Tông chủ nhất định phải cho phép, nếu không rất có khả năng sẽ gây ra rất nhiều chuyện phiền phức.

Tông chủ và mình lúc ấy cũng không biết Tô Nhan có tư chất xuất sắc như vậy, đương nhiên là tức giận đồng ý. Nhưng hiện giờ, sau khi thấy được trí tuệ của Tô Nhan, mình thực sự không muốn để nàng rời khỏi đây, chỉ cần ở lại Băng Tông, với tài năng của nàng, nhất định có thể kế thừa vị trí Tông chủ, trở thành một thủ lĩnh tài giỏi.

Hơn nữa điều khiến cho Thiên Nguyệt khó xử chính là, hiện giờ Tô Nhan đang có chút rắc rối, không phải lúc có thể gặp người khác.

Nam nhân trẻ tuổi kia nhất định có quan hệ vô cùng thân mật với Tô Nhan, nếu để hắn nhìn thấy trạng thái hiện giờ của Tô Nhan, không chừng sẽ phát sinh chuyện không hay.

Thiên Nguyệt không khỏi day trán, cảm thấy đau đầu, dò hỏi:

- Nam nhân kia đã đến Băng Tông rồi sao?

- Không đâu.

Nghê Nhân lắc đầu.

- Đệ tử cảm thấy việc này nên hồi báo trước cho trưởng lão, cho nên cũng chưa nói cho hắn biết tình hình thực tế.

- Được, làm tốt lắm!

Thiên Nguyệt hài lòng gật đầu, đang định khen vài câu, bỗng nhiên biến sắc, phóng thần thức ra dò xét, hừ lạnh nói:

- Nghê Nhân ơi Nghê Nhân, ngươi quả thực vô dụng! Người ta đi theo ngươi đến Băng Tông chúng ta rồi mà ngươi còn không phát hiện ra hay sao?

- Hả?

Nghê Nhân kinh hãi.

- Không thể nào, ta đã cố ý đi lòng vòng ở bên ngoài vài ngày, xác định không có vấn đề gì mới trở về, hắn làm sao…

- Hừ!

Thiên Nguyệt hừ lạnh.

- Ta nói hắn đã đến, hắn đương nhiên đã đến, hơn nữa tiểu tử này dường như rất bất mãn với Băng Tông chúng ta, lúc này hơi thở đã có chút thô bạo rồi.

- Trưởng lão bớt giận, để đệ tử đuổi hắn đi!

Nghê Nhân vội vàng nói, trên mặt tỏ vẻ căm tức.

Lúc quay về, y đã rất cảnh giác rồi, nhưng vẫn bị người ta đuổi theo đến tận của nhà, thực sự đã khiến y phải mất mặt.

- Đi đi, mang theo vài người, tiểu tử này không phải người lương thiện, giáo huấn hắn một chút là được rồi, tuyệt đối không được lấy tính mạng hắn.

Thiên Nguyệt dặn dò, dù sao cũng có chút quan hệ với lão già kia, nếu thật sự giết hắn, trước mặt lão già kia và Tông chủ cũng không tiện ăn nói.

Vì Tô Nhan xảy ra chuyện không ngờ, Tông chủ đã răn dạy mình một lần rồi, Thiên Nguyệt cũng không muốn lại bị răn dạy nữa.

Nghê Nhân vội vàng vâng lời, khom người rời khỏi, thần sắc âm u lạnh lẽo đến cực điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui