Vũ Luyện Điên Phong

Trong thế giới mịt mù, tất cả mọi người đều như ruồi không đầu, Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa một lần nữa đến bên Dương Khai hỏi.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, liếc nhìn nàng,bỗng nhiên bật cười.

- Cười gì?

Thánh Nữ nhíu mày:

- Ta phát hiện con người ngươi có chút khó ưa.

- Vậy ngươi còn tìm ta nói chuyện?

- Ta không quen người ở đây, hơn nữa, lỡ như bị bọn họ phát hiện ra ta là Thánh Nữ...

Sau khi nàng tới đây, luôn trốn tránh, không dám đi lại trước mắt người khác, dù gì những cường giả của liên minh thất gia đã từng tiếp đãi nàng tại đảo, chắc chắn sẽ nhớ hình dáng nàng.

Từ trước đến nay, hình tượng Thánh Nữ là cao quý thuần khiết, nếu sự việc ngày hôm nay lan truyền ra ngoài, chẳng những có hại cho danh dự Thánh Nữ, e rằng ngay cả sự tôn nghiêm của Cửu Thiên Thánh Địa cũng bị tổn hại.

Vì vậy nàng rất sợ người khác nhận ra mình, mặc dù không thích Dương Khai, cũng chỉ có thể tìm hắn bàn bạc.

- Chúng ta chắc không ra được rồi.

Dương Khai liên tục lắc đầu, khẽ thở dài.

- Không phải chứ?

Thánh Nữ dung hoa thất sắc,

- Lẽ nào chúng ta bị nhốt tại đây suốt đời?

- Rất có thể!

Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.

- Ngươi đừng dọa ta, ta vẫn chưa tìm thấy Thánh chủ mà...

Thánh Nữ thực sự bối rối, qua vài lần tiếp xúc, Dương Khai cũng nhận ra, cô nương ngốc này tâm tư đơn thuần, không hiểu lòng người hiểm ác, chắc có liên quan đến nơi nàng sống.

Không như Dương Khai, khi còn rất nhỏ đã lang bạt bên ngoài, thường thấy sóng to gió lớn, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, không hoảng.

- Ta nghe nói Thánh chủ Thánh Địa Cửu Thiên các ngươi đều dựa vào những người mà Thánh Nữ tìm ở ngoài về, các ngươi có cách gì đặc biệt, để chọn đó có phải Thánh chủ hay không?

Dương Khai chợt hiếu kỳ hỏi.

- Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Ta tự có cách của ta!

Thánh Nữ có chút cảnh giác

- Đây là chuyện chỉ có Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa bọn ta mới có thể làm được, ngươi hỏi ta cũng không thể cho ngươi biết.

- Chỉ là hiếu kỳ thôi!

Dương Khai nhún vai

- Ngươi không nói thì thôi.

Thánh Nữ lặn im, dường như sợ Dương Khai tiếp tục hỏi bí mật của Thánh Địa, cũng lặng lẽ cách xa hắn một chút.

Thời gian trôi qua, hơn trăm vị võ giả không ngừng tìm kiếm, tiếc là không có thu hoạch gì.

Dần dần, nôn nóng, hoảng sợ và bất an, mọi ưu tư nổi dậy trong không gian mịt mù này, những võ giả này vừa tìm kiếm vừa chửi cái gì đó.

Sắc mặt các cường giả của thất gia liên minh cũng khó coi.

Họ cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Thần hồn của tất cả mọi người bị quang cầu kéo mạnh xuống không gian khó hiểu này, tìm không thấy đường ra thì chỉ có ở đây đợi chết!

Người ở đây, thực lực đều trên Thần Du Cảnh thất tầng, thần hồn bị kéo khỏi thể xác, thân xác vẫn ở bên ngoài, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không có việc gì, nhưng nếu thời gian kéo dài, thân xác chắc chắn sẽ chết.

Thân xác tử vong, thần hồn của bọn họ cũng sẽ thành cây không rể, nước không nguồn, nếu không tìm thấy thân xác thích hợp, sẽ nhanh chóng tiêu tan.

Nỗi hoảng sợ về cái chết lan ra, không khí dần căng thẳng.

Dương Khai bàng quang lạnh nhạt, thầm cảm thấy, lát nữa sẽ có chuyện không tốt xảy ra, lặng lẽ ra khỏi đám đông, âm thầm cảnh giác.

Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa cũng rất kỳ lạ, dường như cũng ý thức được như Dương Khai, hắn đi đến đâu, nàng cũng đi theo, luôn duy trì khoảng cách vừa phải.

Dương Khai cũng không để ý đến ý tứ của nàng, kệ nàng ở phía sau mình.

Cũng không biết bao lâu rồi, mọi người không tìm đường ra nữa, vì căn bản cũng không có đường ra.

Mọi người đều nghỉ ngơi tại chỗ, nét mặt vô cùng u ám.

Bỗng nhiên, có tiếng cãi vã từ một hướng truyền tới, dường như có hai võ giả đang cãi nhau, không ai nhượng bộ, càng cãi càng ầm ĩ, cuộc cãi vã giống như một ngòi nổ, phút chốc làm bùng lên sự bực bội trong lòng của không ít người.

- Tên này, nếu không phải ngươi kiên quyết muốn phá vỡ bức bình chướng, hôm nay chũng ta đã không bị rơi vào tình cảnh này, hiện tại tất cả mọi người đều bị nhốt ở đây, ngươi nói phải làm sao?

Có người đột xông lên, thét vào mặt lão giả họ Trình.

Có không ít võ giả hét thêm vào, hình như tất cả mọi người đều cho rằng nguyên nhân đại nạn này là do lão giả họ Trình.

Ngay cả nhiều người trong thất gia liên minh cũng đang nhìn y khó chịu.

Lão giả họ Trình vẻ lo lắng, cười nhạt:

- Chư vị, nói như ậy không đúng, mặc dù là ta kêu mọi người phá vỡ bình chướng, nhưng trước khi phá nó, sao không có ai ngăn lại, phản đối, các ngươi không phải cũng muốn tiến vào sau cung điện tìm kiếm bảo vật sao? Bây giờ cơ sự thế này, lại đổ trách nhiệm lên đầu ta, đây có phải là có chút vô lý không?

- Bất luận thế nào, đích thực là ngươi dẫn mọi người đến cơ sự này, nếu không tìm được đường ra, ngươi cứ chờ chết đi!

- Đúng vậy, họ Trình nhà ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm tìm đường ra, nếu không ngươi cứ chờ xem.

- Thất gia liên minh đều có trách nhiệm!

- Dù gì cũng chết, trước khi chết bọn ta nhất định không để ngươi yên.

Tất cả mọi người đều căm phẫn, đua nhau hét lên, một số người của thất gia liên minh không muốn chịu trách nhiệm liền sẵn sàng liều mạng.

Nhìn thấy họa đã đổ lên mình, Hải Vạn Cổ cũng lo lắng đứng lên:

- Trước khi đi, lão phu đã nói, nơi có lợi ích cũng chính là nơi sẽ có nguy hiểm, sinh tử có số, các gươi rõ ràng biết chuyến đi này có nguy hiểm vẫn bị lợi ích cám dỗ, liên minh thất gia bọn ta không có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của các ngươi, dù các ngươi có chết có can hệ gì đến bọn ta?

Lời này hoàn toàn đánh trúng tâm trạng của mọi người, tâm trạng mọi người vốn đã không tốt, câu nói của Hải Vạn Cổ đã xóa bỏ mọi quan hệ khiến không khí càng trở nên căng thẳng.

Lão giả họ Trình cười gằn, có một võ giả ăn nói ngông cuồng trước mặt y:

- Muốn ta chết, ngươi chưa đủ bản lĩnh!

Khi nói chuyện, có một nguồn sức mạnh thần thức từ thần hồn linh thể của y phát ra, như rắn nhe răng nanh, thè lưỡi, ầm ầm đi vào nội thể võ giả kia.

Một tiếng hét thảm truyền ra, võ giả này không có cơ hội đánh trả, thần hồn linh thể ngay lập tức bị đánh tan.

Thực lực của y cùng lắm chỉ là Thần Du Cảnh bát tầng mà thôi, dưới thủ đoạn của lão giả Siêu Phàm nhất tầng họ Trình, sao có đường sống?

Không một tiếng động, sự bạo động của mọi người lặng xuống, run rẩy nhìn vị trí võ giả kia biến mất.

Bọn họ không nghĩ rằng, lão giả họ Trình kia nói ra tay là ra tay, không báo trước liền ra tay giết người.

Nhưng rất nhanh, thần sắc những người xung quanh võ giả mới bỏ mạng trở lên kỳ quái, nét mặt lộ vẻ thoải mái, dường có được sự thoải mái vô cùng, ngay đến thần hồn linh thể của bọn họ cũng trở nên dày hơn.

- A?

Hải Vạn Cổ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn sang bên đó.

Cùng lúc đó, tất cả Siêu Phàm Cảnh nhân đều phát hiện ra một chút sự tình khiến họ ngạc nhiên.

Thần hồn linh thể của võ giả đã chết kia không ngờ lại biến thành từng cỗnăng lượng, được những võ giả xung quanh thu nhận, vì vậy mà thần hồn linh thể của họ mạnh lên không ít.

Dương Khai cũng nhìn thấy cảnh tượng này, nở nụ cười khó tả, nói khẽ:

- Cái này thú vị!

- Sao vậy?

Thánh Nữ Cửu Thiên Thánh Địa hỏi, khi nãy nàng đi sau Dương Khai, không nhìn được nhiều, Dương Khai đột nhiên nói ra câu đó, khiến nàng cảm thấy khó hiểu.

- Người ở đây, có lẽ phải chết khá nhiều!

Dương Khai lạnh nhạt cười,

Khi hai người nói chuyện, thần sắc của các Siêu Phàm Cảnh thất gia liên minh biến đổi không ngừng.

Người thường muốn tu luyện lực lượng thần hồn còn khó hơn luyện lực lượng nhục thể, nếu không có công pháp thần hồn tốt, chỉ có thể dùng đan dược bổ thần hồn, hơn nữa phải sử dụng lâu dài, như vậy mới có hiệu quả.

Nhưng trong không gian quỷ mỵ này, dường như có một loại quy luật khó hiểu, bất kể thần hồn linh thể của kẻ chết nào đều có thể bị kẻ khác thu nạp!

Điều này có sức hấp dẫn vô cùng lớn với bất kỳ ai.

Nhưng tình hình này lại đi cùng nguy hiểm, thần hồn linh thể của kẻ chết mang tất cả trí nhớ và những chuyện đã qua, nếu như thu nạp quá nhiều, tâm tính của mình có thể bị ảnh hưởng, đến ngay cả bản thân là ai cũng không nhớ. Đến lúc đó thần trí vô cùng hỗn loạn, có thể phát điên.

Dương Khai thu nạp năng lượng thần hồn của kẻ khác đều dùng Diệt Thế Ma Nhãn loại bỏ tạp chất, chỉ giữ lại năng lượng thuần khiết, nếu không như vậy, hắn sớm đã không còn là chính mình.

Như vậy dù lợi ích thu được ít nhưng tránh hậu họa, hơn nữa, sự thông hiểu về thiên đạo của kẻ địch khi còn sống vẫn có thể được bảo đảm nguyên vẹn, Dương Khai cần nhất chính là điều này.

Nhưng tất cả những người ở đây lại không suy nghĩ như vậy, trước nay chưa hề có loại công pháp nào có thể giúp võ giả trực tiếp cắn nuốt, thu nạp sức mạnh thần hồn của kẻ khác tăng cường sức mạnh của mình, dù có cũng chỉ là sự tồn tại ít ỏi, hiếm có.

Sau khi thấy được những kẻ xung quanh võ giả đã chết thu được lợi, các võ giả của thất gia liên minh không tránh khỏi động tâm.

Họ nhìn nhau, cười độc địa.

Từng đạo sức mạnh thần thức thuộc Siêu Phàm Cảnh bất ngờ bộc phát, mọi người ở đây không có thân thể, không có bí bảo có thể sử dụng, thứ duy nhất có thể dùng được là Thần Hồn Kỹ tự mình tu luyện.

Các loại hình Thần Hồn Kỹ đánh về phía đám đông, trong khi những võ giả kia chưa kịp phản ứng, liền có mấy chục người mất mạng, thần hồn linh thể bị đánh tan.

Các cường giả của thất gia liên minh đều trốn ra ngoài, đến vị trí những võ giả đã chết, điên cuồng thu nạp toàn bộ năng lượng thần hồn còn lại.

Dù là lão giả họ Trình hay Hải Vạn Cổ, nét mặt vừa phấn khởi, vừa kích động.

Trong phút chốc họ thấy mình trở nên mạnh hơn, nuốt năng lượng thần hồn của một người, tương đương họ khổ luyện hai năm.

Họ vốn không coi tính mạng những võ giả ngoại lai ra gì, chỉ mong sao bọn họ chết hết, như vậy, những bảo vật chiếm được trong di tích thượng cổ không cần chia cho người ngoài.

Bây giờ lại xuất hiện điều kiện hấp dẫn như vậy, tự nhiên đại khai sát giới, không chút lưu tình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui