Vũ Nghịch Càn Khôn

Hỏa diễm nam khiếp sợ vạn phần, đồng thời điên cuồng hét:

- Nam nhân ôm thỏ, mặc dù không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng ngươi dùng hỏa diễm mà bổn đại thánh thi triển ra để đốt bổn đại thánh thì quả thực là chuyện nực cười, bổn đại thánh hoàn toàn không bị thương tổn chút nào cả!

Những lời này vang lên, hỏa diễm nam vừa nói xong liền cảm thấy từ da thịt truyền đến đau đớn kịch liệt, đau đớn kịch liệt khiến hỏa diễm nam không ngừng kêu gào thảm thiết.

Ngoại trừ hỏa diễm vây quanh Tiểu Tinh ra, tất cả những liệt hỏa còn lại đều bao trùm lên người hỏa diễm nam, mọi người nhìn lại, thấy tộc nhân của Thỏ Ngọc tộc vẫn hoàn hảo, hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn, thậm chí ngay cả một chút thứ bị thiêu rụi cũng không có, tất cả đều không khỏi choáng váng.

Lại nhìn Sở Nam đang ôm thỏ từng bước tiến về phía trước, bọn hắn càng kinh ngạc hơn. Đặc biệt là tên vừa nói Thỏ Ngọc tộc đáng đời, nên diệt vong, nên làm đồ chơi gì gì đó toàn thân không khỏi run rẩy.

- Hỏa, cũng có phân chia mạnh yếu đấy!

- Chơi lửa không chỉ Hỏa tộc nhân như ngươi biết, ta cũng biết!

- Hỏa của ngươi đối với ta chỉ là trò cười mà thôi, ngươi có năng lượng gì mà muốn tiêu diệt Thỏ Ngọc tộc?

Sở Nam liên tiếp nói ra ba câu, bước ra ba bước, liệt hỏa thiêu đốt hỏa diễm nam cũng tăng lên ba phần, hỏa diễm nam cảm thấy đau đớn, xuyên qua da thịt đến tận xương cốt, đau đến mức hít thở không nổi.

- Mau thả bổn đại thánh ra, bổn đại thánh nếu có gì thương tổn thì ngươi sẽ không yên ổn đâu.

Hỏa diễm nam vẫn không có giác ngộ của kẻ bị cầm tù, còn hét lên điên cuồng, Sở Nam chỉ cười nhạt rồi nói:

- Ngươi có mang theo đồ đặt cược?

- Đồ đặt cược? Đồ đặt cược gì? Ngươi còn không thả bổn đại thánh ra? Đừng tưởng bổn đại thánh không đánh lại ngươi, nếu như bổn đại thánh sử ra một chiêu cuối cùng, vậy ngươi…

Lời của hỏa diễm nam còn chưa dứt thì Sở Nam đã ngắt lời hắn, nói:

- Xuất ra đồ đặt cược, ta sẽ cho ngươi cơ hội sử dụng một chiêu cuối cùng đó!

- Bổn đại thánh muốn sử xuất một chiêu cuối cùng, há cần ngươi cho cơ hội?

Nghe thấy lời của Sở Nam, hỏa diễm nam càng thêm phẫn nộ, trong cổ họng như phát ra tiếng dã thú gầm rú.

- Vậy ngươi thử xem có thể thi triển hay không.

Thanh âm Sở Nam rất lạnh nhạt, sau khi nói ra chữ cuối cùng, màu sắc của hỏa diễm bao quanh người hỏa diễm nam từ hồng sắc liền biến thành tử sắc.

Hỏa diễm tử sắc này lập tức khiến tất cả mọi người bị chấn nhiếp sâu sắc, kể cả Sơn Lý Nhân, kể cả hỏa diễm nam lấy “Hỏa” làm Đồ Đằng, hỏa diễm nam nhìn thấy hỏa diễm tử sắc quanh người, liền lắp bắp nói:

- Tử Cực Thánh Hỏa!

Lập tức, hỏa diễm nam liền nhìn chằm chằm Sở Nam, quát:

- Ngươi đến cùng là ai? Làm sao có thể thi triển được Tử Cực Thánh Hỏa của tộc chúng ta?

- Thì ra các ngươi gọi nó là Tử Cực Thánh hỏa, vậy loại hỏa diễm này tộc nhân các ngươi gọi là gì?

Sở Nam dứt lời, lại đem hỏa diễm xung quanh hỏa diễm nam chuyển từ tử sắc thành lam sắc.

- Huyền Lam Thiên Hỏa!

Hỏa diễm nam lại lần nữa kinh hô, mà lần này, trong tiếng hô của hắn đã có phần sợ hãi, quát:

- Ngươi là ai? Không ngờ có thể luyện thành Huyền Lam Thiên Hỏa! Đây chính là hỏa diễm trong truyền thuyết của tộc ta!

Sở Nam nghe thấy lời này, vẻ nghi hoặc lại dâng lên thầm nghĩ:

- Hàn Ngọc Lam Viêm Vương tại đại lục Đồ Đằng gọi là Huyền Lam Thiên Hỏa? Thiên Hỏa? từ trên trời rơi xuống? Quả thật cũng có vài phần tương ứng với lai lịch của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, hỏa tộc hắn có ghi chép liên quan đế Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, đây quả là một kinh hỉ ngoài ý muốn, chỉ có điều, tại sao lại là truyền thuyết?

Thân thể hỏa diễm nam ở bên trong Hàn Ngọc Lam Viêm liền từ từ biến mất, hỏa diễm nam lại lần nữa bị đau nhức kịch liệt kéo trở về với thực tại, hắn cắn chặt răng một cái quát:

- Mặc kệ là Tử Cực Thánh Hỏa hay là Huyền Lam Thiên Hỏa trong truyền thuyết, đối với ta mà nói nó chính là cơ duyên, chỉ cần bổn đại thánh thôn hấp hỏa diễm của ngươi thì Huyền Lam Thiên Hỏa sẽ thuộc về bổn đại thánh rồi.

- Thôn hấp hỏa diễm của ta?

Sở Nam không khỏi bật cười, lại nói:

- Cho dù ngươi muốn thôn hấp cũng phải lấy ra đồ đặt cược, không có đồ đặt cược sẽ không có cơ duyên đâu.

Song thủ hỏa diễm nam xuất ra liệt hỏa, miệng lẩm bẩm, đồng thời thổ ra một ngụm tinh huyết, nhất thời, thân thể hỏa diễm nam liền biến thành hỏa diễm, nhưng vừa biến thành hỏa diễm thì hỏa diễm nam liền cảm thấy một cỗ lực lượng quỷ dị đem huyết mạch toàn thân hắn phong bế, muốn tiếp tục cũng không được.

- Đồ đặt cược? Chẳng lẽ ta thật sự phải lấy ra đồ đặt cược? Lấy ra đồ đặt cược cũng không tính là gì, chỉ cần có thể thôn hấp được Huyền Lam Thiên Hỏa, đem nó luyện hóa thì ta có thể cướp đồ đặt cược trở về. Thế nhưng lần này đến quá vội vàng, ta căn bản không mang theo bảo bối gì…

Hỏa diễm nam đã khuất phục rồi, nghĩ suốt nửa ngày mới giật cái dây nhỏ trên cổ xuống, sơi dây này không phải đeo ngọc bội mà là một khối bầu dục giống đá mà không phải đá.

- Thứ này có thể làm đồ đặt cược không?

Hỏa diễm nam đe sợi dây đưa cho Sở Nam, Sở Nam nhận lấy, kiểm tra một phen, sau đó vận chuyển Ngũ Hành nguyên dịch cảm ứng một phen, rồi nói:

- Có thể làm đồ đặt cược, nhưng còn chưa đủ!

- Còn chưa đủ?

- Đương nhiên là không đủ, còn thứ để ta đáp ứng sự khiêu chiến của ngươi nữa?

Hỏa diễm nam phẫn nộ, nhưng không thể không áp chế xuống, hỏi:

- Ngươi đến cùng là muốn gì?

- Ngươi không thể lấy ra vật nào khác?

- Không sai, ngoại trừ cái mạng ra, không còn gì nữa.

- Vậy được rồi, lấy mạng ngươi vậy, cả đời ngươi làm nô bộc cho ta, ta cho ngươi một cơ hội để thôn hấp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui