Vũ Nghịch Càn Khôn

Sơn Lý Nhân đi đến trước mặt Như Nhan, đem Như Nhan ôm vào lòng, thâm tình nói:

- Tư nay về sau ta sẽ là ngọn núi của nàng, chuyện này hôm nay sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!

- Ưm.

Như Nhan thấp giọng đáp.

Một màn cố sự ái tình diễn ra trên chiến trường, Tiểu Tinh nhìn thấy, trong lòng chân thành chúc phúc. Sở Nam cũng nhìn thấy, hắn lại nghĩ đến người yêu của mình, nhớ đến tình cảm của mình, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, không biết hiện nay người yêu thương đang ở đâu, thầm nhủ:

- Mộng Nhân, Linh Vân, chờ ta, rất nhanh thôi, ta sẽ trở về.

Sở Nam cảm động, ôm con thỏ đến trước mặt hai người Như Nhan, nói:

- Như Nhan, nhận ta là vi huynh, ngươi có bằng lòng không?

Như Nhan lại lần nữa bị kinh hỉ đánh cho choáng váng, sau khi Tiểu Tinh nhắc nhở lần nữa mới hồi phục tinh thần, vội nói:

- Đại nhân, Như Nhan chỉ là…

- Chẳng lẽ ngươi không muốn làm muội muội của ta?

Sở Nam ngắt lời Như Nhan, Như Nhan nhìn chằm chằm Sở Nam, sau đó khom người cúi đầu nói:

- Nguyện ý, Như Nhan nguyện ý, Như Nhan bái kiến huynh trưởng.

Sở Nam gật đầu, lại quay đầu về phía Sơn Lý Nhân nói:

- Như Nhan là muội muội của ta, hoàn toàn xứng với thân phận thiếu tộc trưởng Sơn tộc của ngươi, ngươi vĩnh viễn phải đối tốt với nàng, không được cô phụ tấm chân tình của nàng, vĩnh viễn bảo vệ nàng!

- Đại nhân, Sơn Lý Nhân nguyện ý hạ Đồ Đằng huyết thệ, vĩnh viễn bảo vệ Như Nhan! Không rời! Không bỏ! Tương thủ tương duyệt!

- Tốt, ta sẽ đem phương pháp khiến sơn chi hồn lớn mạnh làm sính lễ, ngày kết hôn sẽ truyền cho ngươi.

Trong ánh mắt Sơn Lý Nhân nhất thời hiện lên vẻ sợ hãi và kinh hỉ, lại nghe Sở Nam tiếp tục nói:

- Thế nhưng, nếu ngươi vi phạm lời thề hôm nay, mặc kệ ngươi ở đâu, mặc kệ ngọn núi của ngươi cao bao nhiêu, cho dù vượt qua ngàn vạn đại lục, ta thề sẽ giết ngươi!

- Đại nhân xin yên tâm.

- Về sau, ngươi cũng giống Như Nhan, gọi ta là ca.

Sở Nam nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại Như Nhan cảm động đến ngây ngất.

Lúc Tiểu Tinh còn đang cảm động thì một tên thủ hạ tới bẩm báo:

- Tộc trưởng, chúng ta đã tìm mấy lượt, nhưng không hề phát hiện tung tích tộc trưởng Cửu Sư tộc.

- Cái gì?

Ánh mắt Tiểu Tinh thoáng rùng một cái, nói:

- Cho dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra cho được tộc trưởng Cửu Sư tộc!

Địa bàn của Cửu Sư tộc quả thật bị đào sâu ba thước, còn là bị đào đến ba lần, thế nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy cứ tung tích gì của tộc trưởng Cửu Sư tộc, cho dù ép hỏi những Cửu Sư tộc nhân có quan hệ huyết thống trực hệ thì cũng không ai biết.

Tiểu Tinh không cam lòng, nhưng cũng đành bỏ qua, sau khi vơ vét hết tất cả tài nguyên hữu dụng, lại để Hỏa Huyền Ý đem cả khu vực này đốt thành tro tàn. Sau đó lại để Thủy Lai Dật nhấn chìm cả khu vực này, lúc đó thì phẫn hận trong lòng mới giảm bớt.

Cho đến lúc Cửu Sư tộc bị diệt thì mọi người mới hồi phục tinh thần lại, cũng đã hiểu đến cùng phát sinh chuyện gì, bọn hắn lúc này còn cho rằng Thỏ Ngọc tộc sẽ dừng bước, trước hết đem những thế lực thuộc về Cửu Sư tộc tiêu hóa hết, thế nhưng Thỏ Ngọc tộc lại chuyển binh hướng, hướng về phía các khu vực thế lực xung quanh Thần Long tộc mà tấn công, tấn công bởi vì lúc trước Thần Long tộc đã khinh nhờn “Thần Thỏ” của bọn hắn, bọn hắn phải giữ gìn tôn nghiêm của “Thần Thỏ”.

Mọi người đều há hốc mồm, không biết Thỏ Ngọc tộc đến cùng muốn làm gì, chỉ mơ hồ cảm thấy sự tình có gì đó khác thường, có thể sẽ phát sinh đại sự. Chỉ có điều, dù vậy thì lực chú ý của mọi người vẫn đặt tại Vùng đất không rơi, bởi vì nếu đạt được bí mật đó thì sẽ có thể khiến thực lực của mình tăng mạnh, đến lúc đó, cái gì mà địa bàn, cái gì mà tài nguyên, còn không phải tiện tay là có thể đoạt, muốn đoạt bao nhiêu thì đoạt bấy nhiêu hay sao?

Lại nói, Lôi Vũ Quý cũng sắp đến rồi.

Thần Long tộc sau khi nhận được thông tin Thỏ Ngọc tộc tiến công cũng chỉ phái ra một vạn chiến sĩ, mặt khác lại để những Đồ Đằng tộc phụ thuộc gom góp mười vạn đại quân, thẳng hướng đánh trả Thỏ Ngọc tộc. Mà tinh anh của Thần Long tộc cũng đã bị phái đến Vùng đất không rơi.

Người của Thần Long tộc tự cho mình là loại “cao đẳng”, khẳng định sẽ đoạt được bí mật đó đến tay, thế nhưng không ngờ rằng hang ổ của mình lại sắp bị người khác phá hủy.

Cùng lúc đó, phương hướng chủ công của Kỳ Lân tộc cũng thay đổi, tập trung toàn lực tấn công Phượng Hoàng tộc. Vốn lúc thương nghị thì Kỳ Lân tộc sẽ chuẩn bị tiến công Thần Long tộc, bởi dù sao Thần Long tộc cũng là thực lực mạnh nhất, thế nhưng Sở Nam lại một lời định đoạt, Thỏ Ngọc tộc sẽ tiến công Thần Long tộc, tộc trưởng Kỳ Lân tộc mặc dù có phần nghi hoặc, thế nhưng vẫn lập tức đồng ý. Tộc trưởng Kỳ Lân tộc tất nhiên không biết rằng Sở Nam và tiểu Hắc còn phải đến Thần Long tộc để giải quyết một vài công việc.

Cứ như vậy, đại càn quét yên lặng không một tiếng động trong nháy mắt biến thành xu thế đại hỏa cháy hừng hực.

Có “Thần Thỏ” thần giá thân chinh, sĩ khí chiến sĩ Thỏ Ngọc tộc chưa từng biến mất, binh phong đi đến nơi nào thì nơi đó liền trở thành địa bàn của Thỏ Ngọc tộc, một đường đi thẳng, ngoại trừ thắng lợi vẫn là thắng lợi.

Theo từng trận thắng lợi diễn ra, đạo quang quyển trên người tiểu Hắc càng lúc càng lớn, càng ngày càng đậm, Sở Nam đã cảm thấy một chút uy áp, đến lúc này, Sở Nam đã dám khẳng định đạo quang quyển trên người tiểu Hắc chính là nơi tập trung tín ngưỡng của Thỏ Ngọc tộc nhân.

Sở Nam chỉ mơ hồ cảm thấy loại tín ngưỡng này thuộc về một loại niệm lực tinh thần nào đó, còn chưa biết rõ tín ngưỡng này đến cùng là loại lực lượng gì. Thế nhưng, điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến mệnh lệnh tiếp theo của Sở Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui