Vũ Nghịch Càn Khôn

“Sinh Tử Băng Hỏa trận” mặc dù là một trận, nhưng lại do vô số tiểu trận tạo thành, bảy canh giờ, Sở Nam phá trọn vẹn bảy canh giờ, tiêu diệt hơn chín ngàn tiểu trận, nhưng bày ra trước mặt Sở Nam vẫn là tầng tầng tiểu trận không thấy điểm cuối.

Phá trận suốt bảy canh giờ, sớm đã khiến Sở Nam hao hết tâm lực để suy diễn trận pháp, Sở Nam một bên vừa phá trận vừa điên cuồng tính toán, tính toán Trận Hồn vừa rồi lại sinh ra bao nhiêu trận, phá vỡ một trận thì sẽ dẫn động bao nhiêu trận, tính toán Trận Hồn cải biến bao nhiêu trận…

Những tính toán này, nếu như tính sai một bước hoặc phá sai một cái thì Sở Nam sẽ phải đối mặt với công kích như sơn băng địa liệt của Trận Hồn. Mặc dù Sở Nam ở không gian vừa rồi rất nhẹ nhàng liền chiếm được thượng phong, phá được phương trận Thiên Địa. Thế nhưng, Sở Nam biết đó là do hắc động khinh thường hắn mà thôi, hơn nữa Trận Hồn vẫn còn ôm lòng muốn đùa giỡn.

Nhưng bây giờ, Trận Hồn sẽ không khinh thường Sở Nam nữa, chỉ cần Sở Nam lộ ra một chút sơ hở thì Trận Hồn sẽ đem toàn bộ uy lực ra công kích, tất cả sát chiêu trong trận, tận lực đem Sở Nam trảm sát, như vậy sẽ thắng cược.

Nếu như để Trận Hồn nắm lấy sơ hở này phát động công kích mạnh nhất, Sở Nam cho dù không chết cũng sẽ bị thương tương đối nghiêm trọng. Cho nên, đoạn đường này của Sở Nam cũng như không có nguyên lực, không có tu vi, không khác gì người bình thường đang đi trên một sợi tơ bắc ngang hai bờ vực sâu.

Lại một trận nữa bị phá, khóe miệng Sở Nam chảy ra máu tươi.

- Ngươi chảy máu rồi, ha ha ha… Ngươi chảy máu rồi, ta xem ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu…

Không gian trong trận vang lên một hồi âm thanh vui sướng của Trận Hồn, từ lúc Sở Nam vào trận đến nay, tâm tình của Trận Hồn vẫn luôn cực độ phiền muộn, bởi vì hắn có loại cảm giác giống như mình bị tên tiểu tử thực lực cực yếu kia đè ép, loại cảm giác này rất khuất nhục, thế nhưng, hắn ngay cả hung thần như Vạn Trận lão tổ, cường giả còn lợi hại hơn Sở Nam còn bị áp chế, huống gì Sở Nam.

Bởi vậy, vừa nhìn thấy khóe miệng Sở Nam chảy máu thì Trận Hồn liền có cảm giác phiền muộn tan biến, lại bắt đầu vui vẻ.

Sở Nam không trả lời Trận Hồn, hắn không có thời gian, cũng không có tinh lực nói chuyện, hắn đem tất cả tâm thần của mình chìm đắm trong việc phá trận, đem những trận pháp hắn thông suốt tại đại lục Thiên Vũ cùng với những trận pháp mà hắn dùng thủ đoạn lấy được từ Vạn Trận lão tổ, không ngừng phân giải, tổ hợp, lại phân giải, lại tổ hợp…

Máu, lại chảy ra thêm một giọt.

Sở Nam không khỏi cảm khái, nếu như thần niệm của hắn vẫn ở trạng thái đỉnh phong trước kia, như vậy hắn có thể phá trận này dễ hơn một chút, thần niệm chỉ gần 500 mét quả thật quá ngắn.

Trận pháp Vạn Trận lão tổ lấy ra rất nhiều. Thế nhưng Sở Nam vẫn có cảm giác không đủ, hắn chỉ có thể lợi dụng lý giải của bản thân đối với trận pháp, tùy cơ ứng biến. Tổn thương không nhỏ, đồng thời Sở Nam cũng lấy được không ít.

Đầu tiên, dưới áp bách gần như sinh tử, khả năng tính toán của Sở Nam sẽ bạo tăng giống như tu vi, tin rằng sau này đối với việc tính toán kinh mạch sẽ có trợ giúp lớn.

Tiếp theo chính là rèn luyện đối với tinh thần, áp lực cao như vậy, không phải người thường có thể chịu được.

Cuối cùng, càng khiến cho lý giải của Sở Nam đối trận pháp tăng thêm mấy tầng, Sở Nam mơ hồ cảm thấy “Động trận” mà Vạn Trận lão tổ nói cho hắn không phải chỉ có sinh mệnh, có “Trận Hồn” đơn giản như vậy.

Sở Nam nghĩ đến chính mình đem trận pháp luyện nhập trong nội đan, lại nhớ mình đã từng lấy thân luyện trận, nhìn trận pháp ngàn vạn trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra một ý niệm trong đầu:

- Trận pháp này có sinh mạng, thực ra cũng không khác biệt lắm với thân người! Trận Hồn chính là tinh thần, là tư tưởng, ý chí. Tài liệu trận pháp tọa thành trận chính là thân thể người, trong đại trận có vô số biến hóa, vô số tiểu trận, giống như da thịt, xương cốt và vô tận tế bào huyết nhục của người. Chỉ cần người không chết, tế bào huyết nhục cũng có thể tái sinh, cái này chẳng phải giống hệt những một vài trận vừa rồi bị diệt, lại khiến Trận Hồn sinh ra những trận mới sao? Trên thế giới có vô số người, mỗi người đều có thân thể của riêng mình, cùng với vô số trận pháp, mỗi trận pháp đều có tính năng, đạo lý riêng biệt.

Nghĩ vậy, Sở Nam chợt có một loại cảm giác bừng tỉnh.

Loại cảm giác này Sở Nam vô cùng khắc cốt ghi tâm.

Đây chính là giác ngộ.

Lập tức, Sở Nam liền phát hiện thần niệm không đến 500 mét đột nhiên bao trùm Sinh Tử Băng Hỏa trận, loại phát hiện này không giống như khiến thần niệm của hắn bạo tăng, mà là hoàn cảnh của Sinh Tử Băng Hỏa trận đều hiện lên trong tinh thần ý thức của hắn.

Sở Nam cũng không có cố gắng theo đuổi phát hiện này, bởi vì trong đầu hắn không ngừng luân chuyển hai hình vẽ, một chính là Sinh Tử Băng Hỏa trận, và một chính là thân thể người, Sở Nam chưa từng có nhìn qua thân thể người này.

Người này Sở Nam chưa từng gặp, nhưng lại vô cùng đột ngột xuất hiện trong đầu Sở Nam.

Hai hình vẽ này càng lúc càng xoay chuyển nhanh.

Nhưng bất luận chúng xoay chuyển nhanh như thế nào thì cả hai đều tồn tại trong ý thức của Sở Nam, cho nên Sở Nam “nhìn thấy” rõ ràng, phân bố mạch máu, khung xương, thậm chí độ dày da thịt bên trong thân thể đó.

Có thể “nhìn thấy” hướng đi của đại trận, trận nhãn, tài liệu bố trận…

Càng lúc càng khắc sâu, giống như khắc vào trong óc, muốn quên cũng không quên được, xoay chuyển càng nhanh thì càng khắc sâu, dần dần, hai hình vẽ “thân thể” và “đại trận” đã hợp lại thành một.

Thân thể chính là đại trận, đại trận chính là thân thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui