Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam ôm hi vọng, lấy ra khối hắc sắc lệnh bài này cho Thiên Long Hồn ký thác, muốn thử xem Thiên Long Hồn có thể cảm ứng được sự tồn tại của những hắc sắc lệnh bài khác hay không. Thế nhưng, khiến Sở Nam thất vọng chính là Thiên Long Hồn căn bản không thể tiến vào.

Mặc dù hai khúc xương kia bài xích Thiên Long Hồn ký thác, nhưng cuối cùng vẫn có thể thoáng vào được một chút. Còn khối hắc sắc lệnh bài này lại hoàn toàn bài xích Thiên Long Hồn, không mảy may tiến vào được chút nào.

- Khối hắc sắc lệnh bài này so với khúc xương kia còn thần bí hơn?

Sở Nam thầm nghĩ, Thiên Long Hồn lại vội vàng biểu hiện trung thành:

- Chủ nhân, ngài yên tâm, chờ đến lúc ta hoàn toàn khôi phục, nhất định có thể tiến vào, chỉ là một cái hắc sắc lệnh bài, làm sao có thể cản được bước chân ta vì ngài mà cúc cung tận tụy được?

Sở Nam thu hồi ý niệm, nhìn về phía sa mạc vô biên, Sở Nam chỉ cảm thấy lòng dạ thoáng cái khoáng đạt vô cùng, cảm giác được một cổ đại khí, càng cảm thán quỷ phủ thần công (*) của thiên nhiên:

- Sa mạc mênh mông như vậy, không biết ta phải đạt đến cảnh giới nào mới có thể thi triển ra.

(*) tạo hóa của trời đất.

Lúc đang nghĩ ngợi, thanh âm của Thiên Long Hồn lại vang lên:

- Chủ nhân, căn cứ theo hình vẽ trên phiến thạch bản thì rất nhanh sẽ đến một ốc đảo và sông cát (sa chi hà) rồi, sau đó dựa theo vị trí của sông cát đó, chúng ta có thể đến được nơi ghi chép.

Sở Nam gật gật đầu, trong lòng lại không lạc quan giống Thiên Long Hồn, khối thạch bản này không biết đã tồn tại bao lâu, nói không chừng so với tuổi thọ của lão quái vật kia còn dài hơn, mà trong mấy ngàn năm dài đằng đẵng này, có trời mới biết được sa mạc này đã phát sinh biến hóa giống như thương hải tang điền nào.

Quả nhiên, sau hơn ba canh giờ, Thiên Long Hồn sống nhờ trong khối thạch bản liền lẩm bẩm đầy lo lắng:

- Không đúng, rõ ràng theo biểu hiện trên phiến đá, nơi này đã từng có một phiến ốc đảo, thế nhưng ốc đảo ở đâu? Ốc đảo ở đâu?

Tiểu Hắc nhảy ra, thỏ chưởng đánh khối thạch bản bay ra ngoài, xoay tròn hơn ba trăm vòng, sau đó mới nói:

- Ngươi không phải nói nơi này còn có sông cát sao? Hơn phân nửa là bị sa mạc vô tận chôn vùi rồi, ngươi đi xuống xem thử có sông không, như vậy chẳng phải sẽ biết sao?

Thiên Long Hồn xoay tròn 300 vòng rồi nói:

- Tiểu thư anh minh, chuyện khó khăn như vậy đặt trước mặt tiểu thư quả thực chỉ là một bữa sáng…

Thiên Long Hồn sợ hãi Sở Nam, càng sợ hãi tiểu Hắc hơn, loại sợ hãi này là bẩm sinh, vĩnh viễn không thể biến mất.

Còn không mau xuống dưới?

- Rõ, tiểu thư.

Khối thạch bản Thiên Long Hồn rơi xuống, chừng ba phút sau, Thiên Long Hồn lại xuất hiện trước mặt Sở Nam, yếu ớt nói:

- Tiểu thư, không có sông ngầm, bên dưới chỉ là cát, tất cả đều là cát, ngay cả một chút ẩm ướt cũng không có.

- Ngươi lặn bao nhiêu mét?

- 3000 mét.

- Không đủ, ngươi lặn xuống 9000 mét, nhìn lại lần nữa xem.

- 9000 mét?

Thiên Long Hồn lẩm bẩm, tiểu Hắc lại cười nói:

- Ngươi không muốn sao?

- Muốn, muốn, đương nhiên là muốn rồi.

Thiên Long Hồn vội trả lời, lại lần nữa lặn xuống, lần này thời gian khá lâu, trọn vẹn một khắc sau, Thiên Long Hồn mới xuất hiện, câu trả lời vẫn là không có, Sở Nam lại nói:

- Xem ra chúng ta phải tìm người hỏi một phen rồi.

- Chủ nhân, nơi này là sa mạc, đi đâu để tìm đây?

Lại nói, trong sa mạc này làm gì có người sinh tồn?

- Trong sông băng vạn năm còn có người sống sót, hơn nữa còn sống sót. Sa mạc vô tận này tất nhiên cũng có người sống, hơn nữa, bọn hắn đã đến rồi, tới lúc đó, ngươi muốn hỏi thế nào thì hỏi.

Sở Nam nói đến đây, Thiên Long Hồn liền nhảy lên không trung, liền nhìn thấy cách đó 1000 mét, có một cơn thủy triều sa mạc từ bốn phương tám hướng vọt về phía hắn, Thiên Long Hồn lại hạ xuống, nói:

- Chủ nhân, ta đi giải quyết bọn chúng.

- Vào đi.

Sở Nam mở túi linh thú ra, Thiên Long Hồn cực kỳ không muốn, nhưng lại không thể không chui vào trong đó, Sở Nam lại ôm tiểu Hắc trong ngực.

Thủy triều sa mạc đến rất nhanh, chỉ trong chín giây thì cơn thủy triều sa mạc đã đứng cách Sở Nam khoảng mười mét, vậy mà cơn thủy triểu sa mạc này lại không khiến bụi cát tràn ngập, ngay cả một hạt bụi nổi lên cũng không có.

Hơn nữa, thủy triều sa mạc khổng lồ này không phải mấy trăm, mấy ngàn người tạo thành, chỉ có mười sáu người, Đông Tây Nam Bắc bốn phía, mỗi phía có bốn người, bên dưới mười sáu người này đều là một Huyền thú giống nhau, hình dáng như Tri Chu, nhưng thể tích so với đại tượng còn lớn gấp đôi. Mặt khác, mười sáu con Tri Chu này có chín cái chân, hai bên trái phải mỗi bên bốn chân, ở giữa có thêm một chân, mười sáu con Tri Chu lúc này đang trừng mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Sở Nam.

Mười sáu người tạo nên sóng sa mạc, xem như cũng không đơn giản, nhưng bọn hắn lại cảm thấy có chút không đúng, bởi vì người trước mắt quá trấn định rồi, theo kinh nghiệm trước kia của bọn chúng, bọn chúng chưa bao giờ gặp loại tình huống này. Bình thường, lúc còn cách bọn chúng khoảng trăm mét, người bị vây đều run rẩy, chờ đến khi bọn hắn xông đến chỉ còn cách 10 mét thì hơn phân nửa đều bị dọa ngã ra đất, cái gì mà thổ huyết, vỡ mật, đái ra quần, đều có.

Duy nhất chỉ có một loại không có, đó là trấn định như thế này.

- Cùng chúng ta đi xa như vậy mới động thủ, dường như hơi khó cho các ngươi đấy.

Sở Nam mở miệng nói, lời này vừa nói ra, mười sáu người liền sợ hãi, ở phía Đông, một nam tử trên trán có hoa văn cưỡi trên một Tri Chu cũng có hoa văn đồng dạng lạnh giọng quát:

- Ngươi phát hiện chúng ta lúc nào?

- Các ngươi đi theo ta từ lúc nào?

Sở Nam hỏi lại một câu, sắc mặt của nam tử càng thêm lạnh lẽo hơn, nói:

- Từ lúc mới bắt đầu, ngươi biết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui