Vũ Nghịch Càn Khôn

Không đợi Sở Nam trả lời, một tên bên cạnh nam tử đó liền quát:

- Lão đại, cùng hắn dông dài như vậy làm gì, hắn phát hiện ra chúng ta thì đã sao? Chúng ta có mười sáu người, còn hắn chỉ có một mình, chỉ cần đoạt toàn bộ mọi thứ trên người của hắn, chúng ta có thể chạy đi thật xa, còn kẻ nào có thể ngăn cản được chúng ta?

- Cướp bóc?

Trên núi có sơn tặc, trên biển có hải tặc, trong sa mạc, tự nhiên có sa đạo.

Sở Nam lắc đầu, nói hai chữ “cướp bóc”, tên nóng nảy vừa rồi lập tức quát:

- Không sai, chính là cướp bóc, chúng ta chính là 16 Sát Huyết Tri Chu tại mảnh sa mạc…

Nói đến đây, người này lại quát:

- Ngươi lắc đầu cái gì?

- 16 Sát Huyết Tri Chu, các ngươi là sa đạo rất có danh tiếng sao?

- Đó là đương nhiên, thức thời thì nhanh đem con thỏ biết bay trong ngực giao ra đây, còn cả phiến thạch bản và những thứ trên người ngươi nữa, chúng ta có thể lưu cho ngươi toàn thây.

Tên sa đạo này ngạo nghễ nói, trong lời nói tràn ngập tự hào, căn bản không để đám người Sở Nam vào mắt, mà lão đại của 16 Sát Huyết Tri Chu lại trở nên ngưng trọng, hàng lông mày nhíu chặt, nhưng hắn không ngăn cản thủ hạ càn rỡ.

Sở Nam lại hỏi:

- Vậy các ngươi trong nhóm thế lực sa đạo xếp thứ bao nhiêu?

- Thứ chín! Thế nào, 16 Sát Huyết Tri Chu chúng ta rất lợi hại đấy.

Tên sa đạo này nói xong, tiểu Hắc trực tiếp bật cười, người này liền quát:

- Chỉ một con thỏ cũng dám chê cười lão tử, lão tử đem ngươi…

Tên này còn đang nói, thân thể đột nhiên rơi xuống khỏi Sát Huyết Tri Chu chín chân.

- Lão Thất, ngươi không sao chứ?

Tên lão đại vội hỏi, những người khác cũng bày ra bộ dạng như lâm đại địch, thân thể lão Thất nhảy dựng lên, đứng lên Sát Huyết Tri Chu chín chân, trả lời:

- Lão đại, người yên tâm, ta không có chuyện gì, vừa rồi chỉ là do không cẩn thận…

- Phịch…

Lão Thất lại lần nữa rơi xuống dưới, nện trên mặt đất, 15 người còn lại đều nhìn chằm chằm lão Thất, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, lão Thất vội vàng đứng dậy, nói:

- Lão Đại, ta không sao, ta…

- Phịch…

Lão Thất lại rơi xuống, hai mắt lão Đại bắn ra hàn quang, nhìn chằm chằm Sở Nam, hắn dám khẳng định, khiến lão Thất không ngừng ngã xuống là kiệt tác của người trước mắt này, một lần là ngẫu nhiên, hai lần cũng có thể là ngẫu nhiên, nhưng sự bất quá tam, cả ba lần thì làm sao có thể là ngẫu nhiên được, tên sa đạo nào biết được đây không phải thủ đoạn của Sở Nam, chỉ là tiểu Hắc đùa giỡn mà thôi, lão Đại sa đạo lại nói:

- Các hạ là ai?

Tên lão Đại quyết định tìm hiểu lai lịch một chút, bởi vì bọn hắn biết rõ, mặc dù 16 Sát Huyết Tri Chu bọn hắn tung hoành sa mạc, nhưng vẫn có một ít người không thể chọc vào, bằng không thì bọn hắn cũng không phải xếp thứ chín, mà đã là thứ nhất rồi.

- Gọi lão nhân sống lâu nhất tại sa mạc này đến đây, đồng thời cũng gọi mười thế lực lớn trong sa đạo đến, ta sẽ không cướp các ngươi!

Sở Nam nhàn nhạt nói.

16 Sát Huyết Tri Chu nghe thấy Sở Nam nói vậy, có bảy tám người cười ha hả, lại có một người nói:

- Thật là nực cười, ngươi muốn cướp 16 Sát Huyết Tri Chu chúng ta sao? Cũng không đi hỏi thăm một chút xem 16 Sát Huyết Tri Chu chúng ta một chút, chúng ta dễ bị cướp vậy sao? Bất luận là ai, bất luận thế lực nào, chọc vào 16 Sát Huyết Tri Chu chúng ta đều chỉ có một kết quả, đó chính là chết, chết toàn tộc, chết cửu tộc!

- Phịch phịch phịch…

Liên tiếp tám tiếng vang lên, cùng với lão Thất, tổng cộng chín người ngã xuống đất, những người này đều là những người vừa cuồng tiếu.

Lần này cho dù là kẻ ngu cũng hiểu bọn hắn đụng phải tấm thiết bản rồi, người bọn hắn bao vây không dễ chọc, tên đầu lĩnh sa đạo nheo mắt lại, bắn ra sát cơ, làm sa đạo vốn đều là một đám liều mạng, cùng hung cực ác, tất nhiên sẽ không bị thủ đoạn như vậy dọa lui, nếu cứ như vậy bị dọa lui thì bọn hắn cũng không phải là 16 Sát Huyết Tri Chu xếp hàng thứ chín nữa rồi, lại nói, con thỏ kia, khối thạch bản kia, nhất định giá trị không nhỏ.

- Thứ ta muốn cướp ở đây chính là mạng của các ngươi, các ngươi xác định muốn cướp của ta?

- Nói rất ngông cuồng, không biết thực lực của ngươi có cuồng như vậy hay không?

Tên đầu lĩnh sa đạo lạnh lùng nói, tiểu Hắc không đùa giỡn nữa, chín người lão Thất lại đứng trên lưng Sát Huyết Tri Chu.

- Sát Huyết Tử Địa.

Tên đầu lĩnh sa đạo vừa quát, 16 người lập tức cắn nát ngón tay, đem máu nhỏ lên đầu Sát Huyết Tri Chu, lập tức, Sát Huyết Tri Chu phun ra một tơ máu, đa vào thành mạng nhện, đem Sở Nam vây bên trong, 16 Sát Huyết Tri Chu kia sau khi nhả tơ, lập tức chìm vào trong lòng sa mạc, sóng sa mạc lại lần nữa dâng lên, phô thiên lấp địa ập đến phía Sở Nam.

Bên dưới sa mạc, 16 Sát Huyết Tri Chu còn ngẩng đầu lên, cái chân ở giữa nhằm phía trên đâm lên, 16 tên sa đạo cũng bày ra tư thế kỳ quái tấn công Sở Nam.

Rất nhanh, 16 người liền phát hiện không đúng.

Cái chân thứ chín của Sát Huyết Tri Chu chín chân không thể đâm xuyên được cát mềm, thân thể cũng không lao ra ngoài được. Tên đầu lĩnh sa đạo liền vội vàng quát:

- Mau lui lại!

Thế nhưng, 16 người lại phát hiện, thân thể bọn hắn căn bản không nhúc nhích được, bọn hắn đã bị nhốt dưới sa mạc.

Sợ hãi lan tỏa khắp trong lòng mười sáu người, mặc dù nói bọn hắn là sa đạo, thế nhưng bọn hắn cũng không thể ở dưới cát một thời gian dài được, bọn hắn đều hi vọng người bên trên sẽ bị huyết tơ cắt thành ngàn vạn khối, hi vọng sóng sa mạc ập đến sẽ đánh chết hắn.

Ba phút sau, lúc 16 tên sa đạo sắp không duy trì được nữa thì đột nhiên phát hiện có thể động, bọn hắn lập tức xông lên, sau đó liền nhìn thấy sóng sa mạc đã không còn, huyết tơ cũng biến mất, phảng phất như không tồn tại.

- Rút lui!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui