Vũ Nghịch Càn Khôn

Tên lão Đại rống lớn một tiếng, 16 người nhanh chóng thối lui, bọn hắn đều dùng sát chiêu mạnh nhất của mình, nhưng không biết người kia đã phá như thế nào. Nhưng mười sáu người vừa chuyển thân, bọn hắn liền trông thấy một bức tường lửa càn đường, nhiệt độ rất cao, nóng đến mức Sát Huyết Tri Chu theo bản năng sợ hãi lui về phía sau, thế nhưng, đằng sau cũng bị tường lửa lấp kín.

Trước có hỏa, sau có hỏa, bay lên không được, nhập xuống đất cũng không xong, 16 Sát Huyết Tri Chu lâm vào tuyệt vọng, không ít người bị nhiệt độ cao của hỏa diễm khiến cho rú thảm, tên đầu lĩnh sa đạo vội hét lớn:

- Đại nhân, người muốn chúng ta làm gì cũng được, chúng ta đều đáp ứng.

Lại trôi qua ba giây, sau khi bọn hắn thổ huyết thì Sở Nam mới thu lại hỏa diễm, vung tay một cái, 16 viên đan dược bay thẳng vào trong miệng bọn hắn, cũng mặc kệ bọn hắn há miệng ngậm miệng thì đan dược đều phá miệng mà vào, sau đó lập tức trượt xuống bụng.

- Các ngươi vừa rồi đã uống đan dược kịch độc, sáu canh giờ sau nếu như không có giải dược thì các ngươi sẽ bị thối rữa mà chết.

- Đại nhân, chúng ta nhất định sẽ nghe theo, sẽ đi mời những người kia, thế nhưng, thế lực của bọn hắn đều cao hơn chúng ta, sẽ không nghe lời chúng ta mời đến.

Tên đầu lĩnh sa đạo cũng không đi kiểm nghiệm xem Độc đan này là thật hay giả, bởi vì hắn tin Độc đan là thật, dù sao thì đối phương cũng cường đại như vậy, không cần thiết phải đùa giỡn bọn hắn.

Nghe vậy, Sở Nam lập tức nhớ đến Vạn Trận lão tổ, lại nói:

- Các ngươi hãy đem tin tức truyền ra, nói ở đây có bảo bối khai quật, có Đồ Đằng chiến kỹ một bước lên trời, có Tăng Mệnh Đan có thể tăng thêm trăm năm tuổi thọ, tất cả những thứ các ngươi nghĩ đến đều có thể nói ra.

- Rõ, đại nhân.

Tên đầu lĩnh sa đạo mang theo thủ hạ rời đi, bọn hắn chỉ có sáu cnah giờ, mà Sở Nam lại phóng ra một đạo quang mang tam sắc, bay thẳng về phía chân trời, chấn động cả mảnh sa mạc.

- Quang mang tam sắc?

- Vì sao nơi đó lại xuất hiện tam sắc quang mang? Chẳng lẽ là có bảo vật xuất thế?

- Đoán chừng là vậy, không bằng chúng ta đến nhìn xem, nếu như không phải thì thôi, còn nếu như có bảo vật thì chúng ta xem như không bỏ lỡ…

Người trong mảnh sa mạc này nhìn thấy đạo quang mang tam sắc phóng lên trời, gần như đều nghĩ vậy, sau đó liền hướng về phía đạo quang mang tam sắc phóng lên mà chạy đến.

Không lâu sau, mảnh sa mạc này liền truyền ra một tin tức, nơi có đạo quang mang tam sắc phóng lên kia thực sự có bảo vật xuất thế, hình như là một cái Tăng Mệnh Đan có thể tăng thêm thọ mệnh, còn có Đồ Đằng chiến kỹ một bước lên trời… Đủ loại truyền thuyết về các bảo vật truyền đi khắp boonsp hương tám hướng, chỉ trong nháy mắt liền truyền khắp cả mảnh sa mạc này, cho dù có một vài người không tin, nhưng khi nhìn thấy quang mang tam sắc thì cũng không khỏi tin vài phần, vô số người liền điên cuồng chạy đến.

o0o

- Sa Hải, tụ tập 3000 huynh đệ trong bang, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến vị trí quang mang tam sắc!

Bang Chủ Sa Độc của Sa Độc Bang tại sa mạc này xếp hàng thứ nhất, chợt lên tiếng.

o0o

- Tăng Mệnh Đan kia nhất định phải đoạt đến tay, chỉ cần tăng thêm trăm năm tuổi thọ, nói không chừng ta có thể đột phá được Đồ Đằng linh, đạt đến cảnh giới càng cao hơn.

Bang chủ Ưng Trảo Bang lên tiếng.

o0o

- Đồ Đằng chiến kỹ một bước lên trời, nếu như ta lấy được thì Vô Sa bang ta sẽ trở thành sa mạc đệ nhất bang rồi, cái gì mà Sa Độc bang, Ưng Trảo bang, chả là gì cả.

Mạc Lang bang bài danh thứ sáu đỏ mắt nói…

o0o

Tất cả thế lực lớn nhỏ trong sa mạc đều suốt đêm lên đường, bởi vì đến chỗ Sở Nam mà cả sa mạc liền trở nên nhộn nhạo, về phần 16 Sát Huyết Tri Chu thì đi mời những người sống lâu nhất trong sa mạc và những người tri thức uyên bác đến…

Bầu trời tối đen, trong sa mạc này, ban ngày trời cực nóng, còn buổi tối thì lại lạnh lẽo, còn có bão cát gào thét, nhưng tất cả những thứ này đối với Sở Nam mà nói thì căn bản không là gì, những hạt cát thổi tới, lúc còn cách Sở Nam khoảng vài trăm thước liền tự động tránh qua hướng khác.

Ngôi sao trong sa mạc so với những nơi khác thì sáng hơn rất nhiều, ánh sao ban đêm có thể khiến người ta dấy lên vô tận tưởng niệm, Sở Nam đem những người trong lòng nghĩ qua một lượt, nhìn chằm chằm tiểu Hắc đang ngủ say, trong lòng thầm nghĩ:

- May là còn có tiểu Hắc đi cùng ta, bằng không thì quả thật cô đơn rồi.

Ngay lập tức, Sở Nam lại nghĩ đến Tiểu Lam, lẩm bẩm:

- Không biết Tiểu Lam có sống sót hay không, Tiểu Lam là Vương của Ngọc Chi San Hô trùng, có lẽ không dễ chết như vậy, nói không chừng Tiểu Lam cũng bị đưa đến đạilục nào đó.

Thật lâu sau, Sở Nam áp chế đủ loại tưởng niệm trong lòng, nằm trên cát nhìn ngôi sao trên trời, chợt nghĩ đến Tinh Thần tộc ở Vùng đất không rơi, không khỏi thầm nghĩ:

- Trên không trung có nhiều ngôi sao như vậy, bọn hắn có thể hướng về phía một ngôi sao để mượn lực, Đồ Đằng tộc như vậy nếu luyện đến cảnh giới cao thì quả thật đáng sợ, còn cả Nguyệt tộc và Thái Dương tộc nữa…

Nhìn xong một lượt, trong mắt Sở Nam đột nhiên lóe lên Thất Tinh trận trên bầu trời đầy sao, chính là Thất Tinh xếp liền thành Thất Tinh trận, Sở Nam giật mình một cái, trong mắt không còn những ngôi sao nào khác, chỉ còn lại bảy ngôi sao kia.

Cứ nhìn như vậy suốt một canh giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui