Vũ Nghịch Càn Khôn

Nhìn thấy Thiên Vĩ Nhung, trái tim Sở Nam đã trải qua tôi luyện Càn Khôn Cửu Chuyển cũng không nhịn được mà nhảy lên, lẩm bẩm:

- Còn thiếu một thứ nữa, chỉ còn thiếu Huyết Tiên Tần Hoàn mà thôi! Kiếm được linh dược này là có thể động thủ luyện chế "Trường Thọ Đan" cho cha mẹ rồi, không biết liệu có thể tìm được Huyết Tiên Tần Hoàn ở đây hay không?

Sở Nam đối với động phủ linh dược này rất có lòng tin, trong động phủ này, ngoài “Thiên Vĩ Nhung” ra còn có rất nhiều dược thảo quý hiếm, không biết trong động phủ này còn loại thảo dược nghịch thiên nào không.

Đột nhiên, trong đầu Sở Nam chợt xẹt qua một tia nghi vấn, thầm nghĩ:

- Nơi này tại sao lại có nhiều dược bảo quý hiếm như vậy? Bên trên đại lục Đồ Đằng cũng chưa từng gặp qua, ngay cả Vùng đất không rơi cũng không có, trên đại lục Đồ Đằng này, có thể sử dụng nhiều dược thảo như vậy thì chỉ có Luyện Dược Sư, mà Luyện Dược Sư nổi danh nhất chính là Thỏ Ngọc tộc trong truyền thuyết…

Nghĩ đến đây, trong mắt Sở Nam liền lóe lên tinh quang, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ động linh dược này có liên quan đến Thỏ Ngọc tộc? Là có liên quan hay không thì tiến vào sẽ biết.

Sở Nam duỗi tay ra, hướng về phía gốc “Thiên Vĩ Nhung” mà nhổ, lúc chuẩn bị đem gốc linh dược này đặt trong hộp ngọc, Sở Nam chợt phát hiện ra chuyện kỳ quái, không ngờ Sở Nam lại không thể nhổ được.

Tuy nhiên Sở Nam cũng không định dùng sức, ngược lại còn có chút cẩn thận, nhưng lực lượng của hắn cũng không yếu đi chút nào, thế nhưng lực lượng như vậy mà vẫn không thể nhổ ra “Thiên Vĩ Nhung” được.

Sở Nam lại tăng lực, vẫn không nhổ ra được. Một lát sau, Sở Nam liền tăng đến hơn vạn cân lực, nhưng gốc “Thiên Vĩ Nhung” kia vẫn không chút sứt mẻ.

Sở Nam thật sự kinh ngạc, dừng tay lại, cẩn thận nhìn những kỳ hoa dị thảo này, nhìn lướt qua một phen, hoàn toàn lộn xộn, không có gì đặc biệt, nhưng nhìn cẩn thận một phen, Sở Nam lại phát hiện những dược thảo sắp xếp lộn xộn này lại tạo thành một cái trận.

Nhìn động phủ linh dược trước mặt, lại nhìn những kỳ hoa dị thảo nằm lộn xộn giống như bụi cỏ dại, một lúc lâu sau, Sở Nam mới nói:

- Lợi hại! Cả một tòa động phủ này còn là một trận phủ, trận phủ do ngàn vạn trận cấu thành, mỗi gốc linh thảo, hoặc linh hoa, thậm chí những thổ nhưỡng hồng sắc như huyết dịch này đều là một phần của trận phủ, muốn dùng vài vạn cân lực mà phá thì quả thật là không thể…

Đương nhiên, lực lượng của Sở Nam cũng không chỉ vài vạn cân, nếu như áp súc vài lớp lực lượng, lại đánh ra "Chí Quyền", thậm chí Hắc Động quyền, muốn dùng lực phá trận phủ này thì vẫn có khả năng.

Chỉ có điều, Sở Nam chắc chắn sẽ không dùng lực phá trận, chỉ riêng “Thiên Vĩ Nhung” kia thôi thì hắn đã quyết định không dùng lực để phá rồi, thật vất vả mới kiếm được một vị linh dược, tất nhiên không thể để nó bị hủy diệt như vậy được.

Tòa “trận phủ” trước mắt so với “Sinh Tử Băng Hỏa trận”, hiển nhiên chỉ có hơn chứ không kém, chỉ có điều Sinh Tử Băng Hỏa trận là Động trận, có sinh mạng, có Trận Hồn. Còn tòa “trận phủ” trước mắt, Sở Nam dùng giác ngộ “nhân trận hợp nhất”, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra có Trận Hồn tồn tại.

“Trận phủ” là Tĩnh trận, muốn phá cũng không phải dễ, ngàn vạn trận cấu thành “Trận phủ”, phần lớn đều là những trận mà Sở Nam chưa từng gặp, chỉ có một ít là nhận ra nhờ nghiên cứu ở đại lục Thiên Vũ và thu được sở học của Vạn Trận lão tổ.

- Dùng trận phá trận, cũng là một chuyện rất thú vị!

Sở Nam từ lúc bắt đầu nhận thức về trận, bắt đầu nghiên cứu, tính toán, đem từng đại trận phân giải, sau đó lại vươn xa ra, xem có bao nhiêu trận dùng trận này làm trung tâm.

Một lần phân giải, bất tri bất giác đã một tháng trôi qua. Trong một tháng này, Sở Nam không hề nghỉ ngơi một chút nào, trong mắt hiện đầy tơ máu, đầu tóc đen so với mớ linh thảo lộn xộn kia còn loạn hơn nhiều, nhưng trên người Sở Nam lại tràn ngập một loại tinh thần, giống như nhiệt huyết sục sôi.

Đồng thời, hai đầu lông mày của Sở Nam cũng có vài phần u sầu, thầm nghĩ:

- Nếu tiếp tục phân giải, mặc dù có thể phá trận, nhưng lại tiêu hao quá nhiều thời gian, thậm chí rất có thể là vài năm. Không biết có biện phá nào hóa phức tạp thành đơn giản, giống như Động trận vậy, Động trận có thể xem như một người, phá người như phá trận, còn Tĩnh trận thì sao?

Sở Nam quay đầu nhìn lại trận pháp mà hắn đã phân giải suốt nửa tháng, theo từng trận duyên (bên cạnh) và trận tâm của từng tiểu trận nhìn lại, trong đầu bất giác nhớ đến bức vẽ ngôi sao, linh cơ khẽ động, Sở Nam liền đem vị trí của trận duyên và trận tâm hợp thành một tuyến.

Sau đó, Sở Nam lại nhìn những tuyến rậm rạp chằng chịt đó, lại trầm tư:

- Những tuyến này, giống cái gì? Giống như…

Đột nhiên Sở Nam nghĩ đến một vật, cả kinh nói:

- Mạng nhện.

Sau đó, Sở Nam lại chăm chú nhìn lần nữa, bắt đầu đối chiếu với trận hình, sau đó nói:

- Quả nhiên rất giống mạng nhện.

- Trận như mạng nhện này, ta sẽ thăm dò cẩn thận!

Hiểu rõ đạo lý đó, tòa “Trận phủ” này, tựa như một nữ nhân không mảnh vải che thân, đặt trước mặt Sở Nam, tùy ý bị Sở Nam công thành chiếm đất, đùa giỡn đủ loại kỹ năng. Sở Nam theo mạng nhện mà phá, quả nhiên một đường thế như chẻ tre.

Chỉ có điều, mạng nhện này quá khổng lồ, bỏ ra trọn vẹn nửa ngày mới có thể rút tận tơ, lột tận kén, hiểu rõ tuyệt thế mỹ nữ “trận phủ” này, lột cái khăn che mặt của “trận phủ” xuống.

Sở Nam cho rằng có thể đơn giản bước vào, thế nhưng, kỳ hoa dị thảo trước mắt sau một hồi biến hóa, cửa ra vào “trận phủ” đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, bên cạnh lỗ hổng còn có một hàng chữ: “Không có huyết mạch Thỏ Ngọc tộc ta, không được đi vào!”

- Quả nhiên là cùng Thỏ Ngọc tộc có quan hệ.

Sở Nam lúc trước đã tùy ý suy đoán, nhưng trước mắt lại trở thành sự thực, không khỏi suy nghĩ:

- Không biết vị cao nhân Thỏ Ngọc tộc kia ẩn ốc đảo và sông cát trong lòng đất ba vạn sáu ngàn mét, còn bày ra một cái “trận phủ”, mặc dù một vạn năm qua, sa mạc không ngừng biến hóa, gia tăng độ dày và chiều sâu không ít, đặc biệt “trận phủ” này càng hao phí tâm lực, bỏ ra công phu lớn như vậy vì cái “trận phủ” này, trong đó đến cùng có gì?

Sở Nam nhìn lỗ hổng kia, thể tích của nó giống hệt phiến thạch bản, Sở Nam lại lấy Thiên Long Hồn và khối thạch bản ra, sau đó đem khối thạch bản lắp vào đó, “trận phủ” không có nửa điểm biến hóa, Sở Nam lại nhìn câu nói bên trên, khẽ lẩm bẩm:

- Huyết mạch Thần Hồn? Muốn nghiệm chứng có phải huyết mạch Thỏ Ngọc tộc hay không thì tất nhiên phải dùng đến huyết…

Lập tức, Sở Nam từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một vài bình huyết dịch, huyết dịch trong bình chính là huyết dịch của tộc nhân Thỏ Ngọc tộc, đây là phần còn sót lại khi nghiên cứu bí mật Đồ Đằng.

Đem tinh huyết cho vào trong phiến đá, “trận phủ” lại lần nữa phát sinh biến hóa, cửa phủ xuất hiện, Sở Nam hít sâu một hơi, đến Vùng đất không rơi này, hao tốn nhiều thời gian như vậy mới phát hiện bí mật trong đó, bây giờ bí mật đã xuất hiện trước mắt hắn rồi.

- Bên trong liệu có tồn tại nguy hiểm nào chăng?

Sở Nam đem thần niệm đã khôi phục đến gần 500 mét quét một lượt dò xét, không phát hiện điều gì mới bước vào, không gian bên trong “trận phủ” không lớn, chỉ vẻn vẹn năm mét vuông.

Trước hết, Sở Nam liền tìm kiếm “Huyết Tiên Tần Hoàn” khắp nơi.

Thế nhưng, nhìn quanh một lượt, Sở Nam lại thất vọng, một chút bóng dáng “Huyết Tiên Tần Hoàn” đều không có, cũng không có linh thảo nào khác…

Chỉ có một bức tượng.

Bức tượng này là một con thỏ, một con thỏ đứng thẳng như người, phía trước có để một bình thuốc.

Tất cả đều giống như lời Tiểu Tinh nói lúc trước.

- Truyền thuyết kia là thật? Thật sự?

Mặc dù Sở Nam lúc trước đã suy đoán và phân tích truyền thuyết kia là thực, nhưng khi tìm được chứng cứ xác thực, chứng minh truyền thuyết kia là thật thì Sở Nam vẫn kích động không thôi, thầm nghĩ:

- Truyền thuyết là thật, đan dược phá toái hư không thì ra cũng là thật.

Sở Nam áp chế nội tâm kích động, tiếp tục nhìn, phần trên con thỏ, ánh mắt bắn ra tinh quang lẫm liệt, một cỗ uy nghiêm không giận tự uy tràn ra, tay phải con thỏ nâng lên cao, trong tay nắm một cái chày giã thuốc, giống như đang hướng bình thuốc đập xuống.

- Đây mới chính là Đồ Đằng tượng thực sự của Thỏ Ngọc tộc.

Sở Nam nói xong, lại nhìn khắp bốn phía, xem còn tồn tại nào khác không, thế nhưng, ngoại trừ bức tượng này ra, quả thật không còn vật gì, chỉ có một hàng chữ trên mặt đất:

- Tộc nhân của ta, đứng ở đây đều phải tế bái ta.

Sở Nam đọc qua một lượt, hiển nhiên không tin toàn bộ bí mật bên trong trận phủ này chỉ có một bức tượng Đồ Đằng, nếu như đổi lại là tượng Đồ Đằng khác, Sở Nam nhất định sẽ không khách khí mà đem nó hủy đi, xem bên trong bức tượng, trong bình thuốc, trong chày giã thuốc còn ẩn chứa huyền cơ nào khác không.

Thế nhưng, dựa vào uyên nguyên của Thỏ Ngọc tộc và Sở Nam, Sở Nam tự nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, vì thế hắn lẩm bẩm:

- Được rồi, có được “Thiên Vĩ Nhung” là đủ rồi, lại còn có nhiều linh dược trận quý cùng phương pháp tôi luyện ngôi sao, cũng tìm ra được phương pháp phá trận, như vậy là quá đủ rồi.

Lại đọc câu nói kia một lần nữa, Sở Nam lại lẩm bẩm:

- Nếu có thể luyện thành "Trường Thọ Đan" thì quả thật mang ân tiền bối.

Nói xong, Sở Nam liền tiến lên, đứng ở trước mặt bức tượng, cúi đầu bái ba bái, sau đó đem tượng Thỏ Ngọc thu vào trong nhẫn trữ vật, chuẩn bị mang về Thỏ Ngọc tộc, nhưng vừa dời bức tượng Thỏ Ngọc đi thì một chiếc hộp phát sáng đột nhiên xuất hiện.

Ánh sáng vừ hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt Sở Nam, Sở Nam vươn tay ra bắt lấy nó, nhìn chằm chằm một phen, cái hộp này cũng không phải dò tài liệu cứng rắn gì tạo thành, mà chỉ là một phiến lá lớn, cũng không biết do loại lá của linh thảo nào tạo thành.

Sở Nam mở lá cây ra, bên trong có vài tấm da thú, Sở Nam mất rất ít thời gian liền xem xong mấy tấm da thú, đại khái hiểu một chuyện, xây dựng nên tòa “trận phủ” này, đồng thời lưu lại bức tượng Thỏ Ngọc này chính là tộc trưởng Thỏ Ngọc tộc đời thứ ba Ngọc Tử Bội, Ngọc Tử Bội chính là tuyệt thế thiên tài của đại lục Đồ Đằng, thuật luyện dược có thể nói là kinh thiên động địa, yêu nghiệt đến cực điểm, nàng đã đem thế lực của Thỏ Ngọc tộc mở rộng đến đỉnh phong.

Thế hưng, cũng chính bởi vì Ngọc Tử Bội quá yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức luyện ra dược hoàn phá toái hư không, vốn là một chuyện tuyệt đối bí mật, nhưng lại để lộ, bị một người muốn có được nàng nhưng lại không thể, vì yêu nên sinh hận điều tra ra được, sau đó tiết lộ ra ngoài.

Lập tức, thiên hạ đều biết, thiên hạ sôi trào.

Ngọc Tử Bội liền hiểu ra dược hoàn phá toái hư không kia sẽ mang đến cho Thỏ Ngọc tộc tai họa ngập đầu, cái này gọi là thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, Thỏ Ngọc tộc mặc dù thế lực cường đại, nhưng phương diện thực lực thì lại rất yếu nhược, ngoại trừ nàng cảnh giới Đồ Đằng Thánh ra, người tu vi cao nhất cũng không quá lục phẩm Đồ Đằng sư, phần lớn đều là nhị phẩm Đồ Đằng sư, lại thêm nơi luyện dược của Thỏ Ngọc tộc sớm đã bị những Đồ Đằng tộc khác ngấp nghé, cho nên tai khiếp không thể tránh.

Cho dù Ngọc Tử Bội có đem viên dược hoàn đó ra thì cũng vô dụng, Thỏ Ngọc tộc vốn có quá nhiều tài bảo, căn bản không thể dùng một viên dược hoàn để tiêu trừ sự tham lam của bọn chúng. Ngọc Tử Bội cũng không muốn đem tâm huyết của mình dâng cho người khác, cho nên ngay cả dược hoàn cũng không đưa ra, nói chi đến dược phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui