Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam nhìn thấy cuốn da thú Ngọc Tử Bội lưu lại, trong chốc lát liền dẫn dắt hắn đến từng màn xảy ra trên đại lục Đồ Đằng này.

- Theo như bên trên ghi chép, đại lục Đồ Đằng này có lẽ còn có một cỗ thế lực lớn tồn tại, áp đảo toàn bộ thế lực của tất cả Đồ Đằng tộc khác? Chỉ có điều, đại lục Đồ Đằng không xảy ra đại sự gì, hoặc bọn hắn không có gì cần thì sẽ không xuất hiện.

Sở Nam chợt nghĩ đến lời mà Kinh Cức nói: “Hắn nói hắn chính là trời của đại lục Đồ Đằng này!”

- Người tự xưng là trời này chính là người trong nhóm thế lực này sao?

Sở Nam suy đoán, biết bản thân mình đã rơi vào vũng xoáy lớn kéo dài hơn vạn năm, Sở Nam không hề sợ hãi, nhát gan, kinh hãi, khiếp sợ…

Võ đạo của Sở Nam, con đường tu luyện của Sở Nam chính là nghịch thiên chi lộ, không cho phép hắn sợ hãi hay run sợ.

- Đã bước vào vòng xoáy âm mưu này, ta sẽ đem vòng xoáy âm mưu này phá hủy, cho dù ngươi thật sự là trời, hay là so với trời còn cao hơn!

Sở Nam kiên định nói:

- Cho dù khó khăn thì cũng thể khó khăn hơn năm xưa ta thực hiện di nguyện của sư phụ là giết Huyền Vô Kỳ, diệt cả Thiên Nhất Tông, lúc đó ta cái gì cũng không biết, nhưng bây giờ, ta đã rõ mình nên đi con đường như thế nào, làm thế nào để khiến mình càng trở nên cường đại hơn.

Nói đến đây, Sở Nam lại ngẩng đầu lên, mặc dù bây giờ trước mắt hắn là một mảnh thổ nhưỡng đỏ như máu, nhưng trong đầu Sở Nam lại là ngôi sao đầy trời, còn có mặt trăng, mặt trời…

Sở Nam thu hồi suy nghĩ, lại lật mấy cuốn da thú bên dưới, da thú mà Ngọc Tử Bội lưu lại không chỉ nói ra nguyên nhân hậu quả Thỏ Ngọc tộc suy bại, mà còn để lại một nàng bảo đồ, chính là bảo tàng nàng lưu lại dùng để phục hưng Thỏ Ngọc tộc. Ngoài ra, còn có cả thuật luyện dược với rất nhiều dược phương.

Dược phương bên trong còn có cả dược hoàn gia tăng thọ mệnh.

Những thuật luyện dược và dược phương vốn thuộc về Thỏ Ngọc tộc, đều bị nam nhân kia hủy diệt, bây giờ thuật luyện dược của đám người Như Nhan là thuật luyện đan của đại lục Thiên Vũ do hắn truyền thụ.

Sở Nam đem những dược phương này xem qua một lượt, lại cầm lên một cuốn da thú ở dưới cùng, cuốn da thú này cũng không lớn, chữ ghi trên đó cũng không nhiều như lúc trước, nhưng thứ ghi chép bên trên lại là phương pháp luyện chế đan dược phá toái hư không, còn có cả tâm đắc luyện chế của Ngọc Tử Bội và những ghi chép liên quan đến luyện chế.

Sau khi xem xong cuốn da thú này, Sở Nam lại lần nữa vì sự yêu nghiệt của Ngọc Tử Bội mà chấn phục, người bình thường, cho dù có là thiên tài bình thường cũng không thể nghĩ ra được, không khỏi lẩm bẩm:

- 365 vị linh dược, phá toái hư không, phá toái hư không…

Sở Nam siết chặt cuốn da thú, con đường phá toái hư không, hắn đã tìm được một đường, thầm nghĩ:

- Ta muốn đi con đường này sao?

Mặc dù muốn luyện chế dược hoàn phá toái hư không cũng không phải là chuyện dễ dàng, bởi vì nó dùng trọn vẹn 365 vị linh dược, hơn nữa, những linh dược này còn trải qua một vạn năm, không ít linh dược đều đã mất tung tích, cho dù “Trận phủ” tùy tiện rút lên cũng đều là dược thảo quý hiếm thì cũng chỉ là một phần trong số đó mà thôi.

Thế nhưng, con đường này đối với việc trở thành Võ Thần trong truyền thuyết của đại lục Thiên Vũ mà nói, đối với trạng thái của hắn lại rất thực tế, một con đường rất đơn giản, có cuốn da thú trong tay, Sở Nam cũng có lòng tin, chỉ cần tìm đủ linh dược là hắn có thể luyện chế ra được dan dược phá toái hư không.

- Thật sự muốn đi con đường này sao?

Sở Nam lại hỏi bản thân một lần nữa, nhưng lại lắc đầu, dược hoàn phá toái hư không có thể trở thành trợ lực, cũng có thể tham khảo, để từ đó ngộ ra được nhiều thứ hơn. Thế nhưng, tuyệt đối không phải con đường mà hắn phải đi.

- Con đường của ta là dùng thực lực, dùng nắm quyền mà đánh nát mảnh hư không kia, cả mảnh thương khung kia!

Thanh âm cuẩ Sở Nam lộ ra một cỗ khí phác, chấp nhất tự cổ chí kim, Sở Nam quyết định như vậy, ngoại trừ bản tâm của hắn thích hợp với con đường này ra, cũng là bởi vì có ví dụ Ngọc Tử Bội trước mắt, có thể luyện chế ra dược đan dược nghịch thiên như thế, nhưng cuối cùng vẫn không bảo vệ được tộc nhân của nàng, rơi vào kết cục thân tử hồn diệt, cả tộc biến thành đồ chơi.

Hơn nữa, sau khi phá toái hư không thì sẽ đến thế giới nào?

Sở Nam không biết, nhưng hắn biết, địa phương nào có người thì nơi đó sẽ có giang hồ, tất nhiên sẽ có ân oán, cũng giống như Vạn Trận lão tổ đến từ đại lục Thập Phương, cũng không phải bị người ta vây khốn tại Vùng đất không rơi sao?

Mặc kệ thiên địa như thế nào, chỉ cần thực lực mình đủ mạnh thì mới có chỗ đứng, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

- Ta muốn bản thân mình trở nên cường đại hơn, cường đại đến mức nếu như ta luyện ra viên dược hoàn này, kẻ nào đến dám đến cướp đoạt, ta sẽ diệt kẻ đó, mặc cho hắn có ngàn vạn người!

Sở Nam tràn đầy cảm xúc mà nói, mặc dù hắn quyết định không đi con đường dùng đan dược để phá toái hư không, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn không luyện, hắn còn có cha mẹ, người yêu, huynh đệ và những người quan tâm đến hắn, bọn họ vẫn có thể dùng.

Thu hết mọi thứ ở đây, Sở Nam lại nói với bức tượng Thỏ Ngọc:

- Ngọc Tử Bội tiền bối, hôm nay ta đã từ chỗ ngươi nhận được rất nhiều chỗ tốt, ta hứa sẽ dốc tận khả năng bảo hộ Thỏ Ngọc tộc, không để Thỏ Ngọc tộc lại biến thành đồ chơi lần nữa.

Sở Nam trịnh trọng nói, sau đó đem những cuốn da thú, tượng Thỏ Ngọc cất kỹ, sau đó đi ra ngoài “Trận phủ”, đem “Thiên Vĩ Nhung” cho vào trong hộp ngọc, thu linh dược dùng để chế "Trường Thọ Đan" vào trong nhẫn trữ vật riêng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui