Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam tại tầng thứ nhất của Tàng Thư Các, hoàn toàn lâm vào thiên địa của võ giả.

Không hề biết lúc này mọi người trong Trưởng Lão điện đang phát rầu vì tên yêu nghiệt hắn, không biết Tử Mộng Nhân đang bị cấm túc vẫn không ngừng lẩm bẩm “Tên ngốc”, cũng không biết Tử Đông Lai đang đi đến nơi ở của Lăng gia, lại càng không biết tại một nơi u ám ở sâu bên trong Tàng Thư Các đang có một nam tử mũi ưng vẻ mặt càng lúc càng âm lệ, càng lúc càng sốt ruột….

Từng ngày trôi qua, Sở Nam giống như đói khát hấp thu những tri thức võ học này, xem qua đủ võ quyết và vũ kỹ về năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, hết quyển này đến quyển khác….

Mặc dù đang ở tại tầng thứ nhất, nhưng trên cơ bản đều là võ quyết và vũ kỹ Hoàng cấp, còn có một vài giới thiệu về tri thức cơ sở, thế nhưng Sở Nam vẫn cảm thấy vô cùng hữu ích, bởi vì chỉ một ít thông tin cũng này vừa vặn bù đắp nhu cầu của hắn.

Ngày hôm nay, Sở Nam đã xem hết một quyển vũ kỹ, đem nó trả lại giá sách, trong miệng thầm lẩm bẩm:

- Vũ kỹ này đúng là một cái gợi ý cho mình, nếu như mình có thể đem ba loại thuộc tính tương sinh Kim, Thổ, Hỏa kết hợp trong Khai Thiên vũ kỹ, như vậy thì đương nhiên cũng có thể đem ba loại nguyên lực này kết hợp trong Loạn Phong Cương Trảm, nếu thế thì uy lực của Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai nhất định sẽ tăng lên gấp bội.

- Chỉ có điều, chuyện này dù sao cũng có chút khó khăn, dù sao thì việc kết hợp ba loại thuộc tính nguyên lực vẫn phải bảo đảm tốc độ!

Sở Nam thầm nghĩ, nhớ lại 108 đạo kiếm ảnh trong động Cương Phong, khẽ lẩm bẩm:

- Làm thế nào mới có thể khiến tốc nhanh hơn, chém ra được càng nhiều kiếm hơn? Ngoại trừ nguyên lực, tinh lực, lực mẫn tiệp, lực bạo phát,…. Còn có biện pháp nào có thể khiến tốc độ nhanh hơn không?

Suy tư trong chốc lát, Sở Nam nghĩ đến cương phong hết lớp này đến khác, không hề ngừng nghỉ thì chỉ có thể lẩm bẩm:

- Cũng chỉ có gió mới có thể làm được mà thôi.

Nghĩ đến gió, Sở Nam liền nghĩ đến Hàn gia gia, khẽ lắc đầu, hắn đã ở lầu một xem sách nhiều ngày như vậy cũng không tìm được ghi chép gì có liên quan đến gió, không khỏi lẩm bẩm:

- Gió không có chỗ nào là không có, quả thật khiến người ta vừa hận lại vừa yêu.

Sở Nam đem vấn đề gió chưa giai quyết được đặt sang một bên, lại rút ra một quyển võ quyết khác, vừa nhìn thì đập vào mắt chính là hàng chữ Mãng Sơn Quyết, chính là Mãng Sơn Quyết trọn vẹn chín tầng.

Mãng Sơn Quyết này thoạt nhìn còn rất mới, có lẽ bình thường cũng không có mấy người đọc nó, dù sao thì đây cũng chỉ là một quyển võ quyết gia tăng lực lượng mà thôi, có ai lại hao phí tâm sức tu luyện một quyển võ quyết như vậy chỉ để tăng cường khí lực và cường độ thân thể chứ?

Thế nhưng, Mãng Sơn Quyết này đối với Sở Nam mà nói thì tuyệt đối không giống.

Đầu tiên, Mãng Sơn Quyết ở trong hồi ức của Sở Nam đã được hắn luyện hơn mười năm, mặc dù tác dụng không lớn, thậm chí có thể nói là hầu như không có chút tác dụng nào, thế nhưng lại khiến hắn nhớ lại khoảng thời gian cùng phụ thân và mẫu thân bên nhau, có khổ, có hạnh phúc.

Mà bây giờ, hắn chỉ một thân một mình ở bên ngoài, cũng không biết phụ thân và mẫu thân bây giờ như thế nào, càng không biết đến lúc nào mới có thể về nhà.

Không ngừng suy nghĩ, trong lúc bất tri bất giác thì Sở Nam đã bắt đầu tu luyện Mãng Sơn Quyết, dựa theo hồi ức hơn mười năm, trước tầng thứ ba của Mãng Sơn Quyết hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, Sở Nam giống như nước chảy mây trôi, tu luyện qua tầng một, tầng hai, tầng ba cũng không gặp chút trở ngại nào.

Tu luyện hết tầng thứ ba, võ quyết ở bên dưới đã không còn thuộc phạm vi hiểu biết của Sở Nam nữa, thế nhưng hắn vẫn đắm chìm trong việc tu luyện Mãng Sơn Quyết, không kìm được mở ra, đọc qua võ quyết tầng thứ tư, sau đó tiếp tục tu luyện.

Vẫn không có gì khó chịu, trái lại còn có một loại cảm giác rất thoải mái, giống như ở bên trong dòng suối ấm vào mùa đông vậy, thầm cảm thấy sảng khoái.

Tiếp theo là tầng thứ năm, tầng thứ sáu.

Hầu như đều chỉ một lần là xong.

Thẳng cho đến tầng thứ bảy thì Sở Nam mới cảm thấy có chút khó khăn, giống như một tòa núi nhỏ chắn ngang trước mặt hắn.

Hoàn toàn là theo phản ứng bản năng, Sở Nam muốn chinh phục ngọn núi nhỏ này, đem tầng thứ bảy luyện thành.

Nhưng đúng lúc này, Sở Nam lại giật mình, cũng có thể nói là sợ ngây người.

- Đây…. Đây…. Xảy ra chuyện gì vậy?

Sở Nam hoàn toàn không thể tin được những chuyện xảy ra trước mắt, không chỉ là bởi vì hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy mà luyện đến tầng thứ bảy.

Khiến cho Sở Nam khiếp sợ nhất chính là Mãng Sơn Quyết và Nghịch Càn Khôn không có chút xung đột nào.

Mặc dù thân thể của Sở Nam không hề có thuộc tính, tương đương với năm loại thuộc tính, toàn thuộc tính. Mặc dù hắn cũng đã từng nghe mọi người nói song thuộc tính có thể đồng thời tu luyện hai loại võ quyết, thế nhưng võ quyết Nghịch Càn Khôn của Sở Nam lại không giống vậy, không thể nào hòa hợp với những võ quyết khác.

Cho nên, cho tới nay thì Sở Nam vẫn luôn dựa theo võ quyết Nghịch Càn Khôn để tu luyện Ngũ Hành nguyên lực, chưa từng thử qua võ quyết khác, mặc dù Càn Khôn Cửu Chuyển là võ quyết Địa cấp thượng phẩm đã khắc sâu trong đầu hắn, nhưng hắn cũng không hề thử tu luyện nó.

Thế nhưng, bây giờ võ quyết tuyệt đối không thể hòa hợp lại khiến Sở Nam chỉ trong chốc lát tu luyện đã đến tầng thứ bảy, hơn nữa Sở Nam hoàn toàn có lòng tin chinh phục tầng thứ bảy này.

- Tại sao lại có thể như vậy?

Sở Nam tự hỏi chính mình, cũng chỉ có thể tự trả lời chính mình:

- Chẳng lẽ bởi vì đường kinh mạch xuất hiện cho nên sinh ra dị biến sao? Hay là bởi vì nguyên nhân khác mà ta không biết.

Cứ như vậy, Sở Nam cầm Mãng Sơn Quyết suy nghĩ đến phát ngốc, lẳng lặng suy tư, đệ tử khác nhìn thấy Sở Nam như vậy thì đều hiếu kỳ không thôi, thậm chí có người đã từng thấy Sở Nam ở trên lôi đài tỷ thí giác ngộ nên không khỏi phát ra tiếng kinh hô:

- Trời, chẳng lẽ hắn lại giác ngộ sao?

Tu vi của những đệ tử này đều tương đối thấp, nếu như tu vi cao thì bọn hắn chắc chắn sẽ không đứng ở tầng thứ nhất này, mà đã đứng ở tầng cao hơn, bởi vậy, bọn hắn căn bản không thể phân biệt được giác ngộ chính là một loại cảnh giới đặc thù huyền diệu không linh.

Cũng bởi vậy nên nguyên cả đám người bọn hắn lúc nhìn về phía Sở Nam thì trong ánh mắt đã tràn ngập hâm mộ, ghen ghét, đố kỵ,…. Sau đó tất cả đều biến thành bội phục, võ quyết và vũ kỹ tại tầng thứ nhất có thể xem là cấp thấp, thế mà cũng có thể giác ngộ, quả nhiên không hổ là đệ tử hàng đầu trong đám đệ tử mới, không hổ có thể đánh bại cường giả như Lý Hạo sư huynh….

Sau khi bội phục, bọn hắn lại muốn xem xem thứ gì khiến cho “Đệ nhất nhân” này nảy sinh giác ngộ, cẩn thận nhìn, vừa vặn nhìn thấy đó chính là quyển Mãng Sơn Quyết.

Mọi người lại lần nữa kinh hãi, Mãng Sơn Quyết? Làm sao có thể chứ? Đó chỉ là một quyển võ quyết Huyền cấp trung phẩm mà thôi, đặc biệt là chỉ thuần túy gia tăng lực lượng, gia tăng độ cường hãn của thân thể mà thôi, làm sao có thể khiến hắn giác ngộ chứ?

Kết quả là mọi người lại lần nữa xấu hổ, lại lần nữa thở dài, người với người quả thật cuối cùng vẫn không thể so sánh, người ta có thể đến tầng thứ sáu, nhưng hết lần này đến lần khác lại ở tầng thứ nhất này, điều này cũng không tính làm gì, vậy mà hắn còn hết lần này đến lần khác giác ngộ?

Mọi người lắc đầu, đem lực chú ý đặt tại trên võ quyết hoặc vũ kỹ của mình, trong lòng không ngừng lẩm bẩm:

- Ta cũng phải giác ngộ, ta cũng phải giác ngộ, người ta có thể giác ngộ, tại sao ta không thể giác ngộ?

Nếu như bọn hắn biết rõ Sở Nam đang bị sự tình khốn nhiễu chứ không phải giác ngộ, thì không biết bọn hắn có thổ huyết hết ba cân không?

Sở Nam vẫn còn đang suy tư, hắn cảm thấy hắn đang bước trên một con đường ánh sáng rộng rãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui