Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam ở trong bụng Huyết Mãng, rơi vào trong hôn mê sâu, không biết trời đất trăng sao gì!

Lần hôn mê này khiến Sở Nam ngủ say suốt mười ngày, nếu không phải hắn nuốt nội đan của Huyết Mãng, cắn nuốt một lượng lớn máu và thịt của Huyết Mãng mà ở trong bụng Huyết Sắc Cự Mãng thiếu không khí lâu như vậy thì có lẽ hắn đã sớm chết rồi.

Mười ngày sau, Sở Nam mở mắt ra, ánh mắt chỉ nhìn thấy một mảnh hắc ám, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có tròng mắt của hắn là lóe sáng.

- Đây là nơi nào?

Sở Nam tự hỏi, muốn chống tay đứng dậy thì bàn tay lại chụp vào một vũng máu tươi và đống thịt nát….

Sau đó, ký ức trước khi hôn mê chậm rãi hiện lên trong đầu Sở Nam: hao hết thiên tân vạn khổ thì hắn mới bò lên được đỉnh Long Giác sơn, lại nhìn thấy những đạo tia chớp bổ về phía Huyết Sắc Cự Mãng, tiếp đó bị Huyết Mãng nuốt vào trong bụng, hắn ở trong bụng nó bắt đầu thối rữa cho nên vì sinh tử tồn vong mà đã ăn hết nội đan của Huyết Mãng.…

- Nội đan?

Nghĩ đến đây, Sở Nam trực tiếp nhảy bật dậy, đụng vào phía trên thân rắn thì lại nặng nề ngã xuống, nhưng hắn vẫn không để ý chút nào, chỉ hưng phấn lẩm bẩm:

- Ta đã ăn hết nội đan của Huyết Mãng, ta có phải là đã thoát thai hoán cốt rồi không? Có phải đã nâng cấp được toàn bộ kinh mạch rồi hay không? Có phải là có thể tu luyện võ quyết, bên trong cơ thể sẽ có thể xuất hiện nguyên lực rồi hay không?

Tiếp theo, Sở Nam lập tức khoanh chân, dựa theo Diễm Hỏa Quyết mà bắt đầu tu luyện.

- Không hề có cảm giác đau nhức kịch liệt!

Trong lòng Sở Nam tràn ngập vui mừng, cho rằng như vậy là đã thoát thai hoán cốt, bởi vậy lại càng dụng tâm bắt đầu tu luyện, trong lòng dâng lên hi vọng vô tận…..

Thời gian cứ từng chút từng chút một trôi qua, Sở Nam ở trong bụng Huyết Mãng không biết bên ngoài là ngày hay đêm, nhưng hắn vẫn từ cảm giác biết rằng mình đã tu luyện khoảng năm sáu canh giờ, thế nhưng…. Trong người vẫn không có gì….

- Tại sao trong cơ thể lại không có chút nguyên lực nào?

Sở Nam trăm mối không thể lý giải, nhưng hắn vẫn không tin, lại tu luyện Mãng Sơn Quyết, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ ba, cứ từng tầng một lượt.

Thời gian lại dần trôi qua…..

Vẫn không có đau đớn phát sinh, đồng dạng, trong cơ thể cũng không hề xuất hiện nguyên lực….

- Tại sao?

Sở Nam bi phẫn đứng dậy, tinh tế cảm nhận thân thể thì phát hiện không còn đau nhức kịch liệt như muốn mạng người nữa, đó là bởi vì…. Kinh mạch đã không còn nữa….

Kinh mạch đã mất rồi thì còn lấy đâu ra cảm giác đau đớn?

- Lão thiên đáng chết, ngươi chơi ta còn chưa chán sao? Bây giờ đã không còn kinh mạch nữa, ta bây giờ phải làm sao, đến tột cùng phải làm gì để tồn tại đây?

Sở Nam gào lớn.

Giờ khắc này, Sở Nam tình nguyện chịu đau đớn do từng khúc kinh mạch đứt đoạn mang đến, bởi vì loại đau đớn này đã theo hắn 16 năm rồi, hắn không hề xa lạ với nó, điều đó khiến Sở Nam cảm thấy hắn vẫn là một con người, một con người vẫn đang sống sờ sờ…..

Nhưng bây giờ, kinh mạch đã không còn nữa, làm sao có thể sống được nữa đây? Sở Nam đã có chút khủng hoảng rồi…..

- Nội đan của Huyết Mãng sắp hóa rồng phi thăng rồi, chẳng lẽ còn không phải là thiên tài địa bảo sao? Chẳng lẽ không thể thoát thai hoán cốt sao? Vì sao không thể trùng sinh kinh mạch? Vì sao? Lão thiên đáng chết, ngươi nói cho ta biết đi?

- Lão thiên đáng chết, vì cái gì mà đối xử với ta như thế?

Sở Nam dù sao cũng chỉ là một người mới mười sáu tuổi, đâu từng gặp chuyện quái dị như vậy, hơn nữa giờ này lại còn đang ở trong bụng Huyết Mãng không có ánh sáng mặt trời, hắn theo bản năng gào thét phẫn nộ để xua đuổi sự khủng hoảng trong nội tâm.

Thế nhưng, Sở Nam lại không biết rằng hắn suýt chút nữa đã không còn mạng, cũng suýt chút nữa biết mất khỏi thế giới này….

Mà mạng của hắn bây giờ đã không còn là của hắn nữa rồi, mà chính là nội đan mà hắn luôn cho rằng là thiên tài địa bảo.

Không sai, đơn giản là Huyết Mãng hóa rồng đã không còn gọi là xà đan nữa rồi, mà phải gọi là long đan, bất kỳ lúc nào cũng phát ra khí tức của rồng.

Long đan này không chỉ là thiên tài địa bảo vạn năm khó gặp mà càng là thứ nghịch thiên, tuyệt đối chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Cũng là bởi vì bên trong long đan ẩn chứa chân nguyên, dược lực, linh khí vô cùng khổng lồ, long đan như vậy hiển nhiên có thể thoát thai hoán cốt.

Thế nhưng, cho dù là cường giả cảnh giới Võ Đế gặp phải long đan này cũng không dám trực tiếp nuốt vào bụng giống như Sở Nam, bởi nếu làm như vậy thì chỉ có một kết quả đó là kinh mạch bạo liệt mà chết.

Nhưng Sở Nam hắn bởi vì vốn là người tiên thiên kinh mạch đứt đoạn, sau khi bị Chân Dương chi hỏa của Bạch Trạch Vũ thiêu đốt thì kinh mạch đã bị hủy toàn bộ, kinh mạch đã mất thì làm sao có thể bạo? Bạo như thế nào?

Chỉ có điều, uy lực của chân nguyên hùng hậu bên trong long đan không chỉ dừng lại ở đó, mặc dù Sở Nam không có kinh mạch, không gặp phải kết cục bạo liệt kinh mạch mà chết, thế nhưng lại gặp phải hậu quả bạo thể mà chết.

Sở Nam cảm thấy trong thân thể của mình như có một ngọn núi lửa muốn bộc phát, đó chính là điềm báo trước khi sắp bạo thể mà chết.

Chỉ có điều, trong thoáng chốc sắp bạo thể thì Sở Nam lại uống máu tươi của Cự Mãng, máu tươi đi vào bên trong cơ thể Sở Nam, lập tức khiến tình trạng bạo thể dừng lại một khắc, điều này cũng giải thích tại sao Sở Nam lại cảm thấy thoải mái.

Lúc một lượng lớn máu tươi của Huyết Mãng bị Sở Nam uống vào bụng thì đã thẩm thấu vào mỗi nơi bên trong thân thể hắn, những chân nguyên của long đan điên cuồng bạo phát cũng dần trở nên ôn hòa, không còn xông phá ra ngoài nữa, mà theo từng chút máu tươi thẩm thấu ra vào mỗi góc trên thân thể Sở Nam, da, lông, huyết nhục, cốt cách, lục phủ ngũ tạng, cho đến từng tế bào….

Trong mười ngày Sở Nam ngủ say, chân nguyên của long đan đã đem thân thể của Sở Nam, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài cải tạo một lượt, còn có thịt rộng mà Sở Nam đã nuốt vào cũng đã bị tiêu hóa toàn bộ, dung hòa vào trong thân thể….

Vì thế, nếu nói là thân thể của Sở Nam đã hóa thành thân rồng cũng không phải là khoa trương chút nào, chỉ có điều hình dạng không giống mà thôi.

Đây cũng giải thích tại sao Sở Nam không còn kinh mạch vẫn có thể sống được.

Đương nhiên, đối với kỳ ngộ như vậy, Sở Nam cũng không thể biết được, hắn vẫn cứ điên cuồng gào thét, chất vấn ông trời.

Thật lâu sau, Sở Nam dường như đã rống mệt mỏi, bụng cảm thấy đói, ngồi xuống, bốc lấy một khối thịt rồng bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa nói:

- Được rồi, lão thiên chết tiệt, không có kinh mạch thì không có kinh mạch, dù sao ta vẫn chưa chết, chuyện của chúng ta vẫn còn chưa xong đâu!

- Trời muốn phế ta, ta không phế!

- Trời muốn ta chết, ta không chết!

- Ta phải sống, phải sống thật tốt, phải sống có tôn nghiêm!

……

Cứ như vậy, vừa nói vừa ăn, sau chừng nửa ngày thì Sở Nam lại phát hiện một vấn đề rất kỳ quái.

- Ta đã ăn hết không ít thịt rắn, tại sao vẫn cảm thấy đói như vậy chứ?

Sở Nam tiện tay cầm một mũi tên bên cạnh lên, dùng đầu mũi sắc bén cắt xuống từng khối huyết nhục Cự Mãng…..

- Keng…..

Sở Nam lại lần nữa đâm mũi tên xuống, trong bóng tối sâu thẳm truyền đến một tia lửa, tiếng kim thiết va chạm vang lên đinh tai nhức óc.

- Ồ?

Sở Nam kinh ngạc lẩm bẩm:

- Trong bụng Huyết Mãng này không ngờ lại có kim loại?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui