Vũ Nghịch Càn Khôn

- Ầm ầm ầm…

Tiếng nổ vang lên như sấm, Bạch lão đầu dùng uy năng vừa mới phá Huyễn Hồn Thủy Kính trận để đánh xuống tàn trận da thú, thế nhưng, Bạch lão đầu lại nhìn thấy tàn trận da thú không chút sứt mẻ, ngay cả lay động cũng không có.

- Đây là trận gì?

Bạch lão đầu kinh hãi, lại lần nữa nâng vòng vàng Thần Khí lên, vòng vàng biến lớn, cơ bắp toàn thân Bạch lão đầu cũng bành trướng lên, kim quang như nước không chảy ra nữa mà hóa thành một cái vòng vàng, bao phủ bên ngoài vòng vàng Thần Khí, tiếp đó nện mạnh xuống tàn trận da thú.

Rầm rầm rầm rầm…

Không có tiếng nổ vang kinh thiên động địa, chỉ không ngừng có thanh âm giòn giã vang lên, tiếng “bang bang” biến thành tiếng “phụt phụt” nặng nề, còn kèm theo tiếng vang “răng rắc”, Bạch lão đầu sững sờ, lập tức nghĩ đến một trường hợp, có thể tạo thành thanh âm vừa rồi thì ít nhất cũng là pháp bảo có cùng cấp bậc với vòng vàng này.

Nghĩ đến đây, thần sắc Bạch lão đầu thoáng cái trở nên phức tạp, chỉ có điều vẻ huyết hồng trong mắt lại chầm chầm tản đi, sau đó hắn lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, là nam nhân thì ngươi hãy ra đây, cùng lão phu đánh một trận đường đường chính chính!

- Ha ha ha…

Sở Nam giễu cợt một hồi, sau đó nói:

- Bạch lão đầu, ngươi tốt xấu cũng là Võ Thánh đại viên mãn, như thế nào lại dùng phép khích tướng thấp kém như vậy? Như vậy không phải mất uy nghiêm của ngươi sao?

Nghe thấy tiếng cười này, lông mày Bạch lão đầu nhướng lên, vẻ mặt trở nên giận dữ, nhưng lập tức bị mạnh mẽ áp chế, chỉ nghe hắn nói:

- Tiểu tử, ngươi không dám?

- Muốn chọc giận ta? Như vậy phải xem rốt cuộc là ai chọc giận ai!

Sở Nam vừa thầm nghĩ vừa để mọi người quen thuộc với Đại Ngũ Hành Tuyệt Sát trận, đồng thời nhàn nhạt nói:

- Muốn ta ra cùng chơi với ngươi một trận đường đường chính chính cũng không phải là không được, chỉ cần ngươi tự hủy đi một nửa thực lực, hoặc phế trở thành cảnh giới Võ Tôn trung cấp, sau đó đánh với ta một trận!

- Ngươi…

- Ta cái gì mà ta, chúng cùng tu vi đánh một trận, như vậy không phải mới gọi là đường đường chính chính sao?

Sở Nam trách móc:

- Nếu như ngươi cảm thấy tự hạ tu vi rất phiền toái thì ta có thể làm thay.

Dứt lời, hắn liền kích phát Diệt Nguyên Minh Đằng quấn quanh người Phong Dương quốc chủ, chỉ trong chốc lát, tu vi của Phong Dương quốc chủ đã giảm xuống kịch liệt, chỉ trong mười giây thì Phong Dương quốc chủ tu vi Võ Tôn đại viên mãn đã hạ xuống thành Võ Tôn trung cấp.

Đám người xung quanh không hẹn mà thân thể đồng loạt run rẩy, vẻ sợ hãi trên mặt Hứa Mãnh và đám Võ Thánh cao cấp lại đậm thêm ba phần, trong lòng thầm nghĩ:

- Đây là vật gì? Không ngờ có thể thôn hấp được tu vi võ giả.

- Lão tổ tông, nhanh cứu ta! Cứu mạng…

Phong Dương quốc chủ phục hồi tinh thần lại, lập tức tru lên như heo bị chọc tiết, phải biết rằng hắn từ Võ Tôn trung cấp tu luyện đến Võ Tôn đại viên mãn phải mất 60 năm, mà tâm huyết 60 năm qua, chỉ trong mười giây liền biến thành hư ảo.

Mà Sở Nam Sở Nam cũng hơi khựng lại, bởi vì tốc độ thôn hấp tu vi của Diệt Nguyên Minh Đằng so với trước kia nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, vừa rồi thôn hấp tu vi, phiến lá cây trong đan điền bắt đầu hưng phấn lay động. Sau đó bên trên phiến lá lập tức xuất hiện dịch tích, không phải một hai giọt mà là tràn đầy phiến lá.

Chỉ có điều, dịch tích cũng không rơi xuống.

Bạch lão đầu nghe thấy tiếng kêu cứu mạng của Phong Dương quốc chủ, giữa hai đầu lông mày liền xuất hiện một chút lo lắng, Sở Nam lại càng kích phát ra nhiều Diệt Nguyên Minh Đằng, thôn hấp tu vi của Phong Dương quốc chủ, đồng thời trong miệng còn nói:

- Bạch lão đầu, nhìn dáng vẻ của ngươi, cho dù một trăm năm cũng không phá được trận pháp mà ta bố trí, không bằng vậy đi, ngươi toàn lực nện vào ba lần, ta sẽ để tiến vào, thế nào?

- Cái gì?

Nếp nhăn trên mặt Bạch lão đầu càng thêm co rúm, tất nhiên là hắn không tin lời Sở Nam rồi.

- Thế nào? Ngươi thân là Võ Thánh đại viên mãn, không dám sao?

Sở Nam cười nhạo nói:

- Đã không dám thì quỳ xuống cho ta, dập đầu ba cái, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thuận tiện thả cho Phong Dương thượng quốc ngươi một con ngựa.

-DG-: tha cho một con đường sống

- Tiểu tử ngươi dám?

Bạch lão đầu cuối cùng không nhịn được quát to:

- Ngươi thực cho rằng lão phu sợ ngươi sao?

Lập tức, Bạch lão đầu điều khiển vòng vàng Thần Khí nện xuống lần nữa, Sở Nam lại quay đầu nói với Công Dã Dương:

- Đưa ngụy Thần Khí của ngươi cho ta, thuận tiện xóa bỏ ấn tích của ngươi, sau đó đem "Pháp tắc" hỏa thuộc tính của ngươi quán chú vào trong đó.

Công Dã Dương có chút do dự, ngụy Thần Khí này đã theo hắn rất lâu, cứu mạng hắn vô số lần, cũng giống như vừa rồi, nếu không có nghiên mực bằng đá này thì hắn đã chết đến không thể chết hơn được nữa rồi, nhưng lại nhân lại nói đưa cho hắn, nếu không đưa thì hậu quả…

- Đưa ta một kiện ngụy Thần Khí, ngày sau ta sẽ trả ngươi một kiện Thần Khí chân chính.

- Thật sao?

Công Dã Dương thốt ra, Sở Nam khẽ gật đầu, lúc này Công Dã Dương mới giải trừ ấn tích, quán nhập "Pháp tắc" hỏa thuộc tính vào trong nghiên mực bằng đá rồi đưa lên, Sở Nam nhận lấy, lại đưa cho người bên cạnh, để hắn đem "Pháp tắc" thổ thuộc tính của mình quán nhập vào, sau đó lại đếm "Pháp tắc" kim thuộc tính của Xương Nguyên, "Pháp tắc" thủy thuộc tính, "Pháp tắc" mộc thuộc tính…

Cứ như vậy, lúc nghiên mực bằng đá quán nhập đủ "Pháp tắc" của năm loại thuộc tính thì Bạch lão đầu cũng chuẩn bị đánh xuống đợt công kích thứ ba, Sở Nam đem sinh tử nhị khí quán chú và trong, mọi người đều không rõ Sở Nam muốn làm gì, nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng lại ngày càng nặng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui