Vũ Nghịch Càn Khôn

Không thể vô duyên vô vô cớ vẫn lạc được. Là lực lượng gì mới có thể
khiến cho ngôi sao vẫn lạc? Khiến ngôi sao chết? Khiến cho trời vong?

Đôi mắt Sở Nam bắn ra một luồng tinh quanh mãnh liệt, chiến ý đột nhiên sản sinh.

- Sinh, tử, Hắc Bạch ngư, liệu có thể khống chế được tinh thần nhật nguyệt không?

Nghĩ đến đây, Hắc Bạch ngư đang xoay tròn trong đan điền Sở Nam đột nhiên gia tốc, thậm chí còn lóe lên tia sáng.

Sở Nam bước lên trước, đám người Thiên Nhiên cũng bước lên trước, lẳng
lặng đứng một bên chờ đời, bốn người Văn Phiến Tử nhìn thấy ngôi sao vẫn lạc, trong mắt lóe lên tia sáng kinh hỉ, trong lòng Văn Phiến Tử thầm
nhủ:

- Ngôi sao vẫn lạc, loạn tượng phát sinh, chính là thời cơ
tuyệt hảo, chỉ tiếc là bây giờ chúng ta đã rơi vào tay người khác, không thể giúp Thần thượng náo loạn Nam Xuyên châu này, hơn nữa sinh tử cũng
khó lường.

Nghĩ đến đây, Văn Phiến Tử quay đầu lại nhìn Sở Nam, trong mắt tràn đầy hận ý mãnh liệt:

- Đều là tại người này, nếu không phải hắn thì kế hoạch của ta sẽ không
thất bại, lúc trước, Thần thượng đã nói Tinh Thần đại trận còn chưa hoàn chỉnh, Tinh Thần cung cũng là dùng trận pháp đó làm cơ sở, do Thần
thượng đích thân xuất thủ, mới có thể nghiên cứu ra Tinh Thần đại trận
này, Thần thượng còn nói, dưới Võ Thần, tuyệt đối không người nào có thể thoát ra khỏi Tinh Thần đại trận, không ngờ rằng, hắn…

Hận ý dày đặc lan khắp toàn thân, hắn còn lẩm bẩm:

- Không ngoài dự liệu, trên người tên này khẳng định cũng có một bộ trận
pháp Tinh Thần đại trận, nếu có thể để Thần thượng có được, nói không
chừng có thể tạo ra một Tinh Thần đại trận vây khốn được Võ Thần, như
vậy thì ngày Thần thượng trở thành đỉnh phong tại Nam Xuyên châu này sẽ
không còn bao xa, thế nhưng, làm thế nào mới có thể đem tin tức này
truyền đi đây?

Lúc này, Sở Nam lại đem suy nghĩ kinh thiên trong
lòng dằn xuống, thu hồi ảnh mắt, cảm thấy hận ý từ trên người Văn Phiến
Tử truyền đến, lạnh lùng nói:

- Ngươi tốt nhất nói ra chuyện về
ngươi và Thần thượng của ngươi, bằng không thì ngươi sẽ cảm nhận được
sâu sắc cái gì gọi là sống không bằng chết.

- Một Võ Tôn nho nhỏ
cũng dám ở trước mặt ta càn rỡ, nếu không phải dựa vào trận pháp, bằng
vào thực lực của ngươi, sao có thể bắt ta được? Ngươi ở trước mặt ta,
ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có. Không đúng, ngay cả tư cách
liếm ngón chân ta cũng không có.

Văn Phiến Tử cố gắng miệt thị Sở Nam, trong lòng lại dâng lên một loại cuồng hỉ nào đó…

Nghe tiếng quát vô cùng chói tai của Văn Phiến Tử, Sở Nam không hề cảm thấy
có chút áp lực nào, biểu tình lạnh lùng dần trầm tĩnh lại, cười nói với
Văn Phiến Tử:

- Thực lực? Ta mặc kệ trận pháp kia có thuộc về
thực lực của ta hay không, ta chỉ biết bây giờ ngươi đã thất bại, đã rơi vào tay ta!

Vẻ mặt Văn Phiến Tử lập tức trở nên khó coi, trong lòng cảm thấy lạc lõng, lại không cam lòng mà quát:

- Võ Tôn nho nhỏ cũng dám ở trước mặt lão phu càn rỡ, ngươi dám thả lão phu ra, cùng lão phu tử chiến một trận không?

- Ngươi có bệnh nhưng ta lại không có bệnh.

Sở Nam nhàn nhạt cười đáp.

Văn Phiến Tử càng thêm kích động, hét lên:

- Ngươi dám không? Ngươi không dám! Lão phu chắc chắn là ngươi không dám!

Sở Nam lắc đầu, nói:

- Phép khích tướng chẳng có chút thú vị gì, không đáng qua tâm, lại nói
mục đích của ngươi cũng không phải là muốn đánh, mà là muốn tìm một cơ
hội…

Văn Phiến Tử nghe thấy lời này, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, thầm nghĩ:

- Hắn không trúng kế, xử lý thế nào đây? Làm sao truyền tin tức ra?

Lúc Văn Phiến Tử uể oải vạn phần, Sở Nam còn nói:

- Muốn ta xuất thủ, thả ngươi ra, lại cùng ngươi tử chiến cũng không phải không thể. Ví dụ như đánh cuộc, nếu ngươi thắng ta sẽ để ngươi đi. Còn
nếu ngươi thua thì phải nói cho ta biết tại sao ngươi lại bắt người của
ta, có kế hoạch gì, Thần thượng là ai?

Không đợi Sở Nam nói tiếp, Văn Phiến Tử đã vội nói:

- Được, ta đánh cuộc với ngươi, ta thắng thì ngươi sẽ thả ta?

- Điều kiện tiên quyết là ngươi thắng!

Văn Phiến Tử gật đầu, bộ dạng kiên quyết, hắn phải nắm bắt lấy cơ hội này,
hắn nhìn chằm chằm Sở Nam, đợi Sở Nam giải trừ trói buộc, Sở Nam nhìn
Thiên Nhiên rồi nói:

- Thả hắn ra!

Thiên Nhiên không biết
mục đích của Sở Nam là gì, chỉ vung tay một cái, Phong xuất ra, Văn
Phiến Tử liền cảm thấy thân thể khôi phục tự do, có thể tùy ý di động,
nhất thời cuồng hỉ, Văn Phiến Tử không nhìn Sở Nam, cũng căn bản không
có ý định cùng tử chiến một trận với Sở Nam.

Đang lúc thân hình
Văn Phiến Tử vừa quay lại, muốn hành động thì chỉ thấy một quyền của Sở
Nam xuất hiện trong tầm mắt, Văn Phiến Tử kinh hãi, không ngờ tốc độ của Sở Nam lại nhanh như vậy, Văn Phiến Tử vội vàng tụ lực để ngăn cản, nắm quyền của Sở Nam vẫn nện mạnh lên.

Sở Nam không xuất ra Diệt
Thiên Quyền, chỉ dùng "Chí Quyền", bởi vì bản thân hắn trọng thương, mà
Văn Phiến Tử cũng hư nhược đến cực điểm, nào còn thực lực Võ Thánh đại
viên mãn, Sở Nam tất nhiên không cần thiết phải xuất động Diệt Thiên
Quyền.

Chỉ có điều, mặc dù là "Chí Quyền" thì Văn Phiến Tử cũng
không chịu nổi rồi, năng lượng hắn ngưng tụ được trực tiếp bị đánh tan,
thân hình cũng bị đánh bay qua một bên, không biết đã có bao nhiêu xương cốt vỡ vụn.

Sở Nam đánh ra một quyền, lại cúi đầu thầm nghĩ:

- Dường như uy năng của "Chí Quyền" cũng tăng trưởng không ít, mặc dù có
phần nguyên nhân bởi vì thực lực của ta tăng trưởng, nhưng đây không
phải là nguyên nhân chính yếu nhất.

Lúc đang nghĩ, Sở Nam chợt
ngẩng đầu lên nhìn Thiên Nhiên, Phong công chúa vốn rất lạnh nhạt, khóe
miệng hơi nhếch lên, nhưng không nói gì, Sở Nam cũng không nghĩ ra, nên
cũng không nghĩ tiếp nữa, Thiên Nhai Chỉ Xích bước ra, "Chí Quyền" lại
đánh đến.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm…

Sở Nam trình diễn màn
bạo lực, "Chí Quyền" giống như cuồng phong bạo vũ, đem Văn Phiến Tử đánh cho tàn tạ, ngay cả mật cũng thổ ra, Sở Nam nói:

- Ngươi thua rồi.

- Ta…

- Nói, kế hoạch của ngươi là gì? Thần thượng là ai?

Văn Phiến Tử muốn thổ ra máu, nhưng lại không thổ ra được, dốc hết toàn lực, gương mặt trở nên vặn vẹo khủng bố vô cùng, quát:

- Ngươi cứ nằm mơ đi, ta không có khả năng nói cho ngươi biết… Muốn biết Thần thượng là ai sao? Ha ha ha…

Tiếng cuồng tiếu bị tiếng ho cắt ngang, sau khi ho khan xong, hắn lại nói:

- Đến lúc ngươi chết rồi, ngươi sẽ biết Thần thượng là ai!

- Ta rất ghét kẻ không có phẩm chất đánh cuộc.

Sở Nam nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt kiên quyết của Văn Phiến Tử, quay đầu nói với Thiết Thương Hùng:

- Chiến Thần, ngươi có ghét người không dám thực hiện đánh cuộc không?

- Ghét, ta cực kỳ ghét loại người đó!

Thiết Thương Hùng ở trước mặt Sở Nam đã không còn xưng là “gia gia” như trước nữa, sở dĩ không gọi là bởi vì có một lần nó và Sở Nam đánh cuộc thua,
hơn nữa còn bị thịt nướng hấp dẫn, cho nên Thiết Thương Hùng không xưng
“gia gia” nữa, mà là gọi “lão đại”. Đương nhiên là chỉ nhằm vào Sở Nam
mà thôi, đối với những người khác, Thiết Thương Hùng vẫn mở miệng là tự
xưng “gia gia”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui