Vũ Nghịch Càn Khôn

Thiên Quy hét lớn một tiếng “tỷ phu”.

Một giây sau đó, Vân Cương Sơn vốn vẫn đứng thẳng tắp, vô cùng yên tĩnh, lập tức bắt đầu sụp đổ.

Tiếng nổ ầm ầm khiến Sửu Đạo Nhân sắp xuất thủ chế trụ Thiên Nhiên không khỏi sững sờ, liền nhìn chằm chằm vào Vân Cương Sơn đã tan tành mây khói, nụ cười ngưng lại, đồng thời lộ vẻ ngưng trọng…

Đám người Thiên Quy ngây người, lập tức trên mặt hiện vẻ cuồng hỉ.

Về phần Diệp Chính Phi thì vẻ mặt càng đại biến, tình cảnh lúc trước bất
chợt hiện ra trong đầu hắn, lần trước, khi đến Thần Lai Sơn, chính vào
thời khắc sắp thắng lợi thì tên kia chui ra. Lần này, mắt thấy sư tôn
sắp bắt được Thiên Nhiên rồi, chẳng lẽ lại dẫm vào vết xe đổ như tại
Thần Lai Sơn?

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong bụi mù nồng đậm, nhìn lên không trung, Diệp Chính Phi theo phản xạ có điều kiện hét lớn:

- Sư tôn, mau giết tên kia, giết hắn…

- Kẻ nào muốn giết ta?

Thanh âm lạnh lùng từ trên không trung rơi xuống, tiếng quát của Diệp Chính Phi không khỏi ngưng trệ, tiếp đó cuồng hỉ, nói:

- Phàm Võ Thánh, là ngươi!

- Nói nhảm, không phải lão phu thì còn có thể là ai?

Bụi mù tản đi, thân ảnh người vừa lên tiếng lập tức xuất hiện trước mắt mọi người, chỉ thầy hắn là một lão đầu gầy gò, toàn thân hôi y ( y phục màu tro), xương gò má cao cao, sau lưng còn có khôi lỗi bị Thiên Long Hồn
chiếm cứ.

Nhìn thấy cảnh này, nội tâm Diệp Chính Phi thoáng cái
liền thả lỏng, lông trên toàn thân đều kích động dựng lên, Diệp Chính
Phi cũng không biết tại sao mình lại hưng phấn như vậy, trong lòng hắn
điên cuồng gào thét:

- Tiểu tử kia rốt cuộc cũng chết rồi, bổn Vương sẽ không bao giờ bị bức phải tự hại mình nữa…

Mà phía bên kia, nụ cười trên mặt đám người Thiên Quy thoáng cái ngưng
trệ, tiếp đó hiện lên vẻ tái nhợt, trong lòng dâng lên chán nản cùng
cực, cả đám lại nhìn xuống Vân Cương Sơn đã sụp đổ hoàn toàn, tay chân
và trái tim đều trở nên lạnh buốt, tất cả mọi người và ma thú đều không
tin nổi vị Đại nhân kia đã thật sự chết rồi.

Thiên Nhiên nhìn lão đầu gầy gò, trong lòng chợt xuất hiện một loại cảm giác kỳ quái. Thiên Quy lẩm bẩm:

- Tại sao có thể như vậy? Tỷ phu không thể chết, hắn biến thái, yêu
nghiệt như vậy, lẽ ra phải gây họa ngàn năm mới đúng, sao có thể chết
như vậy được?

Diệp Chính Phi cuồng hỉ, còn quay đầu lại, cẩn thận hỏi lão đầu gầy gò:

- Phàm Võ Thánh, tiểu tử kia thật sự đã chết rồi sao? Phải không?

Trong mắt Diệp Chính Phi tràn đầy khát vọng, khát vọng tột độ…

- Ngươi nói kẻ có hình dáng như thế này sao?

Phàm Võ Thánh vừa dứt lời, liền ngưng tụ ra một bức tượng, Diệp Chính Phi
vừa thấy, liền vội vàng gật đầu không ngừng, vội hét lên:

- Không sai, chính là hắn, hắn có phải đã chết rồi không?

- Chết rồi, chỉ có điều tiểu tử này quả thật có chút khó nhằn, lão phu
phải phí hết lực chín trâu hai hổ mới có thể chế trụ được hắn, hắn là
ai?

Nghe thấy câu này, Diệp Chính Phi liền thở phào, cũng không
giải thích với Phàm Võ Thánh, ngược lại quay về phía Thiên Quy cười hết
sức càn rỡ:

- Ha ha ha, Thiên Quy, tỷ phu của ngươi đã chết rồi,
bổn Vương muốn xem xem còn kẻ nào có thể cứu được ngươi, chỉ dựa vào
ngươi, còn cho rằng có thể đích thân giết bổn Vương, quả đúng là tự tìm
đường chết, hắn đã chết rồi, ha ha ha… Không bằng để sư tôn của ta làm
tỷ phu của ngươi vậy!

Diệp Chính Phi đang đắc ý thì Sửu Đạo Nhân
chợt mỉm cười, đong đưa cây côn trong tay, đạp bước về phía trước. Diệp
Chính Phi lại quay đầu, ra lệnh cho lão đầu gầy gò:

- Phàm Võ Thánh, ngươi quả thật đến rất đúng lúc, cho bọn hắn một kích cuối cùng đi!

- Được!

Phàm Võ Thánh đáp ứng, thân ảnh chợt lóe lên, liền xuất hiện sau lưng Thiên
Nhiên, còn khôi lỗi Thiên Long Hồn thì lại tiến đến gần Diệp Chính Phi,
thật ra một màn này quả thật rất kỳ quái, cũng rất khác thường, thế
nhưng không người nào hoài nghi. Sửu Đạo Nhân lúc này đang cho rằng bản
thân sắp đạt được Dịch Âm thể, trở thành Võ Thần. Còn Diệp Chính Phi thì lại đắm chìm trong vui sướng khi nghe tin Sở Nam chết, thấy khôi lỗi
kia đến gần mình, hắn còn cho rằng Phàm Võ Thánh muốn bảo vệ hắn cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Nhìn thấy Phàm Võ Thánh bay đến, Thiên
Nhiên càng cảm thấy kỳ quái hơn, trên mặt đám người Minh lão tổ tông thì xuất hiện vẻ kinh ngạc, bởi vì bọn hắn vừa rồi đã thử cảm giác xem đạo
ấn tích sinh tử kia có còn hay không thì phát hiện sinh tử ấn vẫn còn rõ ràng vô cùng, lập tức nhìn về phía lão đầu gầy gò, cả đám dường như
hiểu ra điều gì đó, trên mặt Tam Vĩ Hồng Hồ cũng chợt xuất hiện nụ cười.

- Đem tiểu tử kia bắt lại, nữ nhân kia là của lão phu, ngươi không được động vào!

Sửu Đạo Nhân quát với Phàm Võ Thánh, Phàm Võ Thánh gật đầu, trên người bùng lên kim quang. Ngay lúc Sửu Đạo Nhân đem “Hùng Phong” nện xuống Thiên
Nhiên, năm người Minh lão tổ tông cũng nhất tề đem ba kiện Thần Khí ném
về phía Sửu Đạo Nhân, sau đó kích bạo, “Hùng Phong” của Sửu Đạo Nhân
đánh ra xung quanh, trong không gian lập tức xuất hiện bốn cái côn động, không chi lực truyền ra, đem uy năng bạo tạc của ba kiện Thần Khí hút
hết vào bên trong côn động.

- Muốn chơi trò này sao? Lão phu đã
sớm dự liệu rồi, chỉ đợi các ngươi kích bạo mà thôi, bây giờ các ngươi
còn Thần Khí để bạo hay không?

Sửu Đạo Nhân đắc ý, thân ảnh Phàm
Võ Thánh cũng phóng về phía Thiên Quy, Thiên Nhiên theo phản xạ có điều
kiện muốn giãy dụa thân thể bị thương để cản Phàm Võ Thánh, đúng lúc
này, trong cơ thể Thiên Nhiên đột nhiên xuất hiện một đạo năng lượng
quen thuộc, chính là cỗ năng lượng mà đêm đó Sở Nam truyền cho nàng,
khiến phẩm cấp Phong của nàng tăng thêm một tầng.

Cảm nhận được
cỗ năng lượng này dũng mãnh tràn vào, Thiên Nhiên lập tức hiểu ra, mặc
dù hiểu nhưng nàng vẫn không dừng hành động, ngược lại dốc hết tất cả
năng lượng của mình hướng về phía Phàm Võ Thánh xông đến, bộ dạng liều
mạng như muốn đồng quy vu tận với Phàm Võ Thánh.

Lúc này, Sửu Đạo Nhân cũng đã lao đến trước mặt Thiên Nhiên, muốn chế trụ nàng.

Thế nhưng, vô cùng đột ngột, thân hình Thiên Nhiên chợt tránh sang một bên, tên tay Phàm Võ Thánh cũng xuất hiện bốn kiện pháp bảo, tất cả đều là
Thần Khí, trong mắt Sửu Đạo Nhân lộ vẻ kinh ngạc, đang lúc kinh ngạc thì bốn kiện Thần Khí cũng bay thẳng về phía hắn, Sửu Đạo Nhân vừa định sử
dụng “Hùng Phong” xuất ra côn động thì bốn kiện Thần Khí đã nổ tung.

Sửu Đạo Nhân tinh quang bạo xạ, đem toàn bộ năng lượng xuất ra, bộc phát
toàn bộ thực lực, ngăn cản uy năng Thần Khí bạo tạc, nhưng bốn kiện Thần Khí bạo tạc nào phải đơn giản, Sửu Đạo Nhân liền hộc một ngụm máu, thân thể không ngừng thối lui về phía sau.

Mà “Phàm Võ Thánh” lại
chợt xuất quyền, đánh thẳng về phía Sửu Đạo Nhân đang thối lui, cùng
truy sát còn có Thiên Nhiên, Thiết Thương Hùng, Tam Vĩ Hồng Hồ và đám
người Tam Vĩ Hồng Hồ…

Nhìn thấy nắm quyền kia, trong đầu Thiên Quy linh quang chợt lóe, kinh hô:

- Tỷ phu!

Cùng lúc đó, Diệp Chính Phi giật mình một cái, quát lớn:

- Là ngươi! Ngươi không phải Phàm Võ Thánh, ngươi là…

Mới nói đến đây thì khôi lỗi do Thiên Long Hồn khống chế liền chộp lấy cổ Diệp Chính Phi, nói:

- Đừng lộn xộn, động đậy thì ta sẽ khiến ngươi thân tử hồn diệt.

Diệp Chính Phi liền bị chế trụ.

Trước sau chênh lệch quá lớn, Sở Nam mà hắn cho rằng đã chết lại xuất hiện
trước mặt hắn, Diệp Chính Phi nói thế nào cũng không thể tiếp thụ sự
thật này được, hắn ngẩn ra như con rối, sau đó lẩm bẩm:

- Hắn tại sao lại không chết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui