Vũ Nghịch Càn Khôn

Diệp Chính Phi nghe thấy câu quen thuộc này, đầu tiên là dâng lên phẫn
nộ, sau đó phẫn nộ lan khắp toàn thân, chỉ có điều lúc lan khắp toàn
thân thì không phải là phẫn nộ nữa, mà là sợ hãi.

Dưới ánh mắt như muốn giết người kia, Diệp Chính Phi sao dám lựa chọn để Sở Nam động thủ?

Do dự chừng ba giây, Diệp Chính Phi lại lấy ra một kiện pháp bảo, phẩm cấp không cao, chỉ khoảng chừng Thần Khí, đang lúc muốn đâm lên người thì
Sở Nam lại nói:

- Ngươi chắc chắn đây là pháp bảo uy lực lớn nhất trên người ngươi?

Diệp Chính Phi ngẩng đầu lên, ngoan độc nhìn chằm chằm Sở Nam, còn chưa kịp
tiếp xúc với ánh mắt của Sở Nam thì hắn đã ném kiện Thánh Khí đi, lại
móc từ trong nhẫn trữ vật ra một kiện Thần Khí, đây là một thanh viên
đao, còn là thanh đao mà hắn sau khi khôi phục, sư tôn dẫn hắn đi cướp
đoạt mà có, hắn còn chưa từng sử dụng nó, không ngờ lần đầu tiên sử dụng lại là dùng chính trên người mình.

Bất luận trong lòng ủy khuất
như thế nào thì Diệp Chính Phi cũng đành hạ quyết tâm một phen, cố gắng
sống qua kiếp này, toàn bộ hi vọng sống sót của hắn đều ký thác lên
người Thiên Quy, hi vọng Thiên Quy vẫn muốn kiên trì tự ra tay diệt hắn, có như vậy thì hi vọng sống sót của hắn mới lớn.

Nghĩ đến đây,
viên đao lại nhằm về phía đùi đâm xuống, còn đâm về ngực phải một cái,
chỉ một giây thì Diệp Chính Phi đã đâm hết chín đao, lúc này mới ngừng
tay, sau đó yếu ớt hỏi:

- Tiền bối, đủ chưa?

- Chín đao? Không thêm chút nữa sao?

Sở Nam nghi vấn hai tiếng, Diệp Chính Phi biết chín đao này còn chưa đủ,
đành phải nâng đao đâm thêm một lần nữa, lần đâm này cũng đến sáu đao,
đâm mười lăm đao, mặc dù không phải là vị trí chí mạng, nhưng bị thương
cũng rất nặng, Diệp Chính Phi nhanh chóng rơi vào tình trạng hấp hối,
toàn thân hắn phát lạnh, nhưng trong lòng thầm nghĩ:

- Sư tôn đã
chạy rồi, lúc này còn ai có thể trong thời gian ngắn giúp ta khôi phục
đây? Bọn chúng biết rõ ta trọng thương, chỉ e không cần chờ đến lúc
Thiên Quy diệt trừ ta thì bọn hắn cũng đã…

Đúng lúc này, Sở Nam
mới nhẹ nhàng lấy viên đao trong tay Diệp Chính Phi đi, vận dụng năng
lượng kiểm tra một phen, quả nhiên tìm thấy bên trong có một ấn ký, chỉ
có điều ấn ký này so với trên Thần Khí "Hùng Phong" thì yếu hơn rất
nhiều.

Sở Nam hỏi:

- Ấn ký này là gì?

Diệp Chính
Phi nghe xong, lập tức nghĩ đến việc dùng chuyện này để áp chế Sở Nam,
cũng đồng thời kiếm thêm lợi ích cho bản thân, nhưng còn không đợi hắn
mở miệng thì đã nghe Sở Nam hỏi:

- Muốn sống không?

Nghe thấy câu hỏi này, Diệp Chính Phi liền biết tâm tư của mình đã bị Sở Nam nhìn thấu, vì vậy khẽ gật đầu, Sở Nam lại nói:

- Muốn sống thì hãy ngoan ngoãn hợp tác!

Diệp Chính Phi suy tư một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:

- Đó là Hồn ấn!

- Hồn ấn? Cụ thể một chút!

Nếu như đã mở miệng thì Diệp Chính Phi cũng sẽ không cố kỵ gì nữa, nói:

- Cái gọi là Hồn ấn, cũng giống như ấn ký thông thường trong nhẫn trữ
vật, chỉ có điều, đem khí tức trong đó biến đổi thành Hồn, Hồn ấn có thể khiến cho người dùng càng dễ dàng khống chế pháp bảo, hơn nữa còn là
khống chế ở cự ly xa, phương pháp lưu lại Hồn ấn là…

Sở Nam đợi sau khi Diệp Chính Phi nói xong mới hỏi:

- Nếu như Hồn ấn bị phá, hoặc là pháp bảo có Hồn ấn bị hủy thì bản thân cũng sẽ bị thương không nhẹ, đúng không?

- Đúng là vậy.

Sở Nam lúc này mới đem lực lượng mênh mông tràn vào viên đao, đồng thời
còn đem lôi điện rót vào, lập tức, Hồn ấn của Diệp Chính Phi bên trên
viên đao liền bị phá, Diệp Chính Phi lập tức thổ ra máu tươi.

- Nghe qua về Thần Hồn chưa?

Sở Nam nhớ đến lời Vạn Trận lão tổ nói ngày trước, thuận miệng nhắc đến,
Diệp Chính Phi lắc đầu, Sở Nam cũng biết hơn phân nửa sẽ là kết quả này
cho nên cũng không chán nản, lại phất tay với Diệp Chính Phi:

- Bỏ lại tất cả mọi thứ trên người, sau đó cút thật xa, hãy nhớ, lần sau muốn giết ta thì phải bố trí thế cục thật lớn…

Dứt lời, Sở Nam lại phá Hồn ấn trên nhẫn trữ vật của Diệp Chính Phi, Diệp
Chính Phi cũng thổ ra máu tươi, Sở Nam nhìn lướt qua bên trong nhẫn trữ
vật, nói:

- Còn nữa, lần sau chuẩn bị nhiều thứ tốt một chút.

Diệp Chính Phi sau khi nghe xong, vội vàng quay người, vét sạch toàn bộ năng lượng trong cơ thể, liều mạng chạy, sợ rằng chạy chậm thì Sở Nam sẽ hối hận, sau đó một đao lấy đầu hắn.

Thiên Quy nhìn về phía Diệp Chính Phi chạy đi, không khỏi siết chặt nắm quyền, trong lòng thầm hạ quyết tâm:

- Đây là lần thứ hai rồi, lần tiếp theo, ta nhất định phải đem hắn giẫm xuống đất.

Trong hư không còn có tầm mười tên Võ Thánh, sắc mặt mỗi tên đều ửng hồng,
hiển nhiên dược lực của “Dục Xuân Hương” đã phát huy rồi, mọi người đều
muốn gấp rút rời đi, thời gian của bọn chúng đã không còn nhiều, hơn nữa đi tìm bảy bảy bốn mươi chín nữ nhân, cũng không phải là chuyện dễ
dàng, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy hành vi tàn nhẫn vừa rồi của Sở Nam,
không kẻ nào dám đào tẩu, một tên Võ Thánh nói với Sở Nam:

- Tiền bối, ta… chúng ta…

- Mặc kệ vì sao, người ra tay với ta, muốn cứ như vậy mà rời đi thì không được.

- Tiền bối còn gì phân phó?

- Có hai con đường, một là cùng ta đối đầu, đem toàn bộ chúng ta giết
sạch, lúc đó các ngươi muốn làm gì thì làm. Hai là giao ra một giọt tinh huyết!

Sở Nam vừa nói xong, liền kích phát Diệt Nguyên Minh
Đằng, đem sinh mệnh lực rót vào Thiết Thương Hùng, Tam Vĩ Hồng Hồ và cả
đám người Minh lão tổ tông, trợ giúp bọn họ nhanh chóng khôi phục thương thế.

Mười tên Võ Thánh nghe xong lựa chọn thứ nhất đều run rẩy,
bọn hắn nếu như có thể trảm sát được thì cần gì phải chờ đến tận bây
giờ, đã sớm động thủ từ lâu rồi, con đường thứ nhất quả thật không thể
chọn, sau khi do dự một lát, mười tên Võ Thánh đều chọn con đường thứ
hai, đó là giao ra tinh huyết.

Sở Nam luyện hóa tại chỗ, bỏ ra
chừng một phút mới khống chế được mười tên Võ Thánh, mười tên Võ Thánh
cảm nhận được đạo ấn ký trong đầu đều khiếp sợ không thôi, trong lòng Sở Nam cũng thầm nghĩ:

- Còn may là thực lực đã tăng lên một ít,
bằng không quả thật không thể khống chế được nhiều người như vậy, phải
nhanh chóng tấn thăng Võ Thánh thôi, tiếp theo còn phải tìm Hỏa Hồn và
lĩnh ngộ Hỏa "Pháp tắc", cả hai đều là thuộc hỏa…

Nghĩ đến đây,
trong đầu Sở Nam không khỏi hiện lên Hỏa Long "Pháp tắc" mà Sửu Đạo Nhân thi triển, hàng lông mày nhíu chặt, lại nghĩ đến Hỏa "Pháp tắc" không
trọn vẹn của Huyền Vô Kỳ. Vài giây sau, lông mày giãn ra, hắn lẩm bẩm:

- Lúc đầu, ta có thể dùng thân thể để nện vào thạch sơn, dùng phương pháp đó để tôi luyện thân thể, khiến thân thể càng thêm cường hãn, còn có
thể tôi luyện dị Hỏa, dị Thủy và các loại Ngũ Hành, những chuyện này đều có thể, tại sao không thể dùng "Pháp tắc" để tôi luyện? Nếu như có thể
tôi luyện đến mức bỏ qua "Pháp tắc", như vậy…

Nghĩ đến đây, Sở
Nam rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được nữa, trở nên kích động, lập
tức quyết chủ ý, muốn dùng "Pháp tắc" để tôi luyện cơ thể, sau đó dùng
uy năng ngôi sao tôi luyện cơ thể. Nghĩ xong xuôi, Sở Nam lại đem tử khí tràn vào trong cơ thể bọn họ, kháng cự “Dục Xuân Hương”, lấy độc trị
độc, dùng để kéo dài thời gian bộc phát “Dục Xuân Hương”, mười mấy tên
Võ Thánh thấy vậy, đều thở phào một hơi.

Làm xong tất cả, Sở Nam lại nhìn về phía Thiên Long Hồn, Thiên Long Hồn kinh hồn táng đởm đứng ra trước mặt Sở Nam, nói:

- Chủ nhân.

- Đã làm sai thì phải chịu giáo huấn, bằng không thì lần sau sẽ còn tái phạm.

- Chủ nhân, ta tuyệt đối sẽ không, ta…

Sở Nam không để ý, gọi Hung Giao bốn trảo đến


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui