Vũ Nghịch Càn Khôn

Lãm Nguyệt Hiên.

Trong Thượng Triêu Thành cực kỳ nổi danh, mười
năm một lần mỹ nhân đại bỉ. Ba trăm năm trở lại đây, mỗi một kỳ hoa khôi đều rơi vào Lãm Nguyệt Hiên. Hơn nữa, nghe nói nữ tử Lãm Nguyệt Hiên
đều tu luyện một loại mị thuật, có thể khiến cho con người có cảm giác
dục tiên dục tử, lưu luyến không muốn quay về, vui đến quên cả trời đất, cộng thêm thủ đoạn củng cố danh tiếng, Lãm Nguyệt Hiên mỗi ngày đều
chật ních. Mặc dù là ban ngày, cũng có người đến người đi, đông vui như
chợ. Đêm đến thì càng không cần phải nói, quả thực là có thể sánh với
thịnh hội.

Nữ tử đón khách tại cửa lâu vừa dắt theo một con dê
béo đi vào, đúng lúc nàng muốn theo vào, chợt ngẩng đầu nhìn lên, thấy
được đám người Sở Nam, trực giác cho nàng biết so với con dê béo vừa
nãy, đây tuyệt đối là thu hoạch lớn hơn. Ánh mắt nàng cực kỳ sắc bén,
liếc mắt một cái đã nhận ra Sở Nam là trung tâm, lập tức tranh thủ thời
gian tiến lên nghênh đón, mặt mày tươi cười như hoa nói.

- Công tử! Hoan nghênh đến Lãm Nguyệt Hiên, tại đây chỉ có vui vẻ, không có bất cứ ưu sầu nào!

Nữ tử đón khách vừa mở miệng, lập tức đã thao thao bất tuyệt. Trong nháy
mắt, Sở Nam thấy được nữ tử đón khách, lập tức nội tâm cảm thấy chấn
kinh, không phải bởi vì tướng mạo của nàng xinh đẹp kinh người đến cỡ
nào mà bởi vì nàng có tu vi Võ vương trung giai. Đương nhiên, bởi vì đã
tập mãi thành quen, cho nên cũng không cảm thấy quá khác thường, bất quá Sở Nam hắn quả thực có chút bó tay rồi, Võ giả tu vi Võ vương lại dùng
để canh cửa, hơn nữa còn là cửa của một thanh lâu. Điều này chứng minh
thế lực của Lãm Nguyệt Hiên khổng lồ đến cỡ nào, mặt khác còn chứng minh tu vi phổ biến của Võ giả Nam Xuyên Châu thực sự cao. Bằng không cũng
không có nhiều tồn tại Võ thánh như vậy, hơn nữa còn có Võ thần tồn tại.

Sở Nam ổn định khiếp sợ trong lòng, tiến vào bên trong Lãm Nguyệt Hiên,
đập vào mắt hắn không phải là hình ảnh nam nhân cùng nữ nhân cợt nhả,
liếc mắt đưa tình, mà là từng tòa từng toà đình viện vô cùng đặc sắc,
cảnh vật xung quanh cũng rất không tệ. So với hậu hoa viên Sở Nam thấy
được trong đại khánh hoàng cung còn đẹp hơn.

- Công tử, ngài thích hoa gì? Nơi này có hoa mai, hoa sen, hoa cúc, hoa hồng...

Nữ tử đón khác nói hoa, đương nhiên đây không phải là hoa thực sực. Sở Nam nhìn thoáng qua dãy đình viện phía trên chỉ thấy chúng lớn nhỏ khác
nhau, hoa văn cũng không giống nhau. Sở Nam lập tức minh bạch đây là
chuyện gì, Lãm Nguyệt Hiên này dùng hoa để ví người. Ví dụ nếu như hoa
sen, như vậy nữ tử thoạt nhìn sẽ thanh thuần, đáng yêu. Nếu là hoa hồng, nữ tử sẽ nóng bỏng, cuộn trào...

Sở Nam không chờ nữ tử đón khách nói xong, lập tức quay đầu cười.

- Nếu như ta muốn sở hữu toàn bộ hoa?

Nữ tử đón khách sững sờ, cũng không biết là nên nói cái gì, sau đó kịp phản ứng cười nói.

- Công tử không nên đùa ta như vậy, hoa trong Lãm Nguyệt Hiên có chừng
sáu mươi ba loại, mỗi một loại có một đóa hoa cực phẩm, 9 đóa hoa thượng phẩm, 18 đóa hoa trung phẩm, 36 đóa hoa hạ phẩm.

Nữ tử đón khách tuyệt đối không tin lời Sở Nam vừa nói. Chỉ là nàng vừa nói xong, đã thấy Sở Nam mở miệng.

- Còn tưởng rằng không đủ ngươi, hiện tại xem ra không cần đi lầu khác
rồi. Như vậy đi, trước tiên đưa toàn bộ hoa cực phẩm cùng thưởng phẩm
lên. Sau đó bên trong hoa trung phẩm, mỗi loại ngươi chọn ra một ít tốt
nhất, tập hợp đủ bảy trăm ba mươi năm đóa sau đó đưa lên đây.

Sở
Nam nói xong, nữ tử tính ra bảy trăm ba mươi năm đóa tương đương với bảy trăm ba mươi năm vị nữ tử. Nữ tử đón khách vừa đưa ra được cái kết luận này, nội tâm đã vô cùng khiếp sợ, không khỏi mở miệng hỏi.

- Công tử, ngài nói là sự thật?

- Đương nhiên là thật!

Nữ tử đón khách thấy Sở Nam tựa hồ không giống như là đang nói chơi, nội
tâm lập tức cuồng hỉ. Nếu thực sự như vậy, khoản tiền nàng thu về sẽ
tuyệt đối vô cùng khả quan, lập tức tranh thủ thời gian nói.

- Công tử, mời đi bên này.

Nữ tử đón khác dẫn đám người Sở Nam tới tòa "Họa Nguyệt Đình", trong Lãm
Nguyệt Hiên "Họa Nguyệt Đình" được xếp vào loại thượng đẳng, vừa cười
vừa nói.

- Công tử, xin ngài chờ một chút, ta mời ma ma đến!

Sở Nam nhìn thoáng qua 15 vị Võ thánh, sắc mặt càng ngày càng hồng, nếu
không phải giải độc "Dục Xuân Hương", cũng sẽ không cần quy củ như vậy,
lúc này muốn đoạt người rồi, liền cười nói.

- Làm nhanh lên, tiền nong không thành vấn đề!

- Vâng, công tử!

Nữ tử đón khách dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, chỉ mấy hơi sau, đã đứng ở trước mặt một vị nữ tử huyền y dung mạo như chim sa cá lặn. Nữ tử huyền y nghe xong lời thuật lại của nữ tử đón khách, không những không cười,
mà còn quát mắng.

- Một đám xú nam nhân, coi nữ nhân chúng ta là cái gì? Bảy trăm ba mươi năm đóa, bọn hắn cũng thực là có gan chơi!

- Ma ma, cần gì quản bọn hắn muốn làm cái khỉ gió gì, muốn chơi cái gì?
Dù sao, bọn hắn cũng có tiền, chúng ta cứ hung hăng mà làm thịt là được!

Nữ đón khách nói, nữ tử huyền y nghe xong chỉ lạnh nhạt nói.

- Không có đơn giản như vậy, bây giờ là buổi tối, hoa thượng phẩm cùng
hoa cực phẩm còn lưu lại bên trong khuê phòng còn được mấy đóa? Nếu như
đem toàn bộ cho bọn hắn, những người khác phải làm sao? Đắc tội với tất
cả sao?

- Như vậy, cuộc làm ăn này chúng ta bỏ sao?

Nữ tử huyền y khẽ nhíu mày nói.

- Đi, xuống dưới xem qua một chút, để xem rốt cục đám người này có lai lịch gì, có thể trả giá như thế nào?

Giờ phút này, Sở Nam vẫn đang đánh giá dãy đình viện, vốn chỉ tùy tiện nhìn qua một lần, nhưng ánh mắt vừa lướt qua, Sở Nam lập tức phát hiện ra
bên trong ẩn chứa huyền cơ, trong nội tâm lẩm bẩm.

- Có ý tứ, tài liệu xây dựng lên những tòa đình viện này thật không đơn giản. Cự hoa
trọng tinh, Băng Hàn Thiết chí ít phải đến ba ngàn năm, Dương Canh
kim.....

- Hơn mười loại tài liệu luyện khí thượng phẩm, luyện
khí sư lại càng không phải người đơn giản, ngay cả hoa văn cũng rõ ràng
như vậy, lại có thể khiến cho cường giả, bình thường cũng không nhìn
ra..

Sở Nam càng ngày càng khiếp sợ.

- Đình, không nhiều
không ít, vừa vặn một trăm lẻ tám tòa, tạo thành một tòa đại trận. Trong đại trận, có 81 tiểu trận, biến hóa khôn lường!

Sở Nam thở dài.

- Thực là một đại thủ bút, một tòa thanh lâu có thể tạo ra được thứ này, xem ra tuyệt đối không hề đơn giản.

Than thở xong, Sở Nam quay đầu nhìn cảnh sắc xung quanh, mặc dù Sở Nam không thể thấy rõ ràng, nhưng Võ giả bản năng lại mách bảo cho hắn biết, nơi
này không hề đơn giản.

- Không biết thế lực đứng sau Lãm Nguyệt Hiên này là ai?

Sở Nam theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến cỗ thế lực đang âm thầm nổi lên, trong đầu đột nhiên xuất hiện một chủ ý. Đúng lúc này, nữ tử huyền y
mang theo năm người đi tới Họa Nguyệt Đình. Tuy rằng nữ tử huyền y cười
nói hướng Sở Nam thi lễ, nhưng Sở Nam lại nhạy bén phát hiện ra, nữ tử
huyền y đang khinh bỉ hắn. Nữ tử huyền y thoạt nhìn còn rất trẻ, tuy
nhiên Sở Nam biết, nói không chừng nàng chính là một lão yêu bà có số có ma, có thể làm ma ma bên trong thanh lâu này, khẳng định thực lực của
nàng cũng sẽ không đơn giản.

- Ta tên Thiên Huệ, không biết tôn tính đại danh của công tử?

- Sở Nam.

Sỏ Nam cũng không có giả danh, rất sảng khoái trực tiếp trả lời, Thiên Huệ nghe xong khen một tiếng.

- Tên rất hay!

Sau đó cười nói,

- Công tử, bảy trăm ba mươi năm đóa hoa, ngài thưởng thức hết sao?

- Không phải ta thưởng thức, mà là bọn hắn thưởng thức!

- A.

Thiên Huệ đảo mắt nhìn thoáng qua mười năm người đặc biệt chú ý đến hai người nữ giả nam trang Thiên Nhiên cùng Hồng Hồ, nói.

- Giá cả của bảy trăm ba mươi năm đóa hoa có thể vô cùng đắt, đặc biệt chúng ta còn đắc tội với rất nhiều....

Chưa đợi Thiên Huệ nói hết câu, Sở Nam lấy ra một cây quạt màu xanh, sau đó lập tức nói.

- Một kiện thần khí, đủ chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui