Vũ Nghịch Càn Khôn

- Phong công chúa, cụ thể là chuyện gì thì thuộc hạ cũng không biết, chỉ nghe nói lúc Võ Thần đại nhân phân phó thì rất vội vàng!

Thanh âm của người này vô cùng cung kính, bên trong sự cung kính còn ẩn hàm sự ngưỡng mộ, Thiên Nhiên biến sắc, thầm nghĩ:

- Gia gia vội vàng, như vậy thì đây chắc chắn là việc vô cùng trọng yếu, bằng không thì…

Nghĩ đến đây, Thiên Nhiên liền biết việc chuyện trở về đã định rồi, nhưng
trong lòng nàng vẫn có chút không nỡ, nàng nhìn tiểu đệ của mình, Thiên
Ngã nói:

- Tỷ, ngươi trở về đi, ta sẽ nghe lời của tỷ phu.

Thiên Ngã bây giờ nói ra lời này không còn ẩn hàm trêu chọc nữa, mà là sự
thật, hắn cảm thấy xứng đáng với tỷ của mình cũng chỉ có Sở Nam, hắn
thật tâm thật ý muốn tỷ và Sở Nam cùng một chỗ, đặc biệt là lúc Tiên
Nguyệt xuất hiện thì ý định đó càng sâu hơn.

Thiên Nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Nam, ôn nhu nói:

- Sở Nam, tiểu đệ đành nhờ ngươi.

Thanh âm ôn nhu này khiến cho tên truyền tin đang quỳ trên đất thoáng giật
mình, ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn Thiên Nhiên, hắn cho đến nay vẫn chưa từng nghe qua Phong công chúa dùng ngữ khí như vậy để nói
chuyện bao giờ.

Sở Nam mỉm cười gật đầu, nói:

- Yên tâm đi, tất cả đã có ta.

- Ừm.

Thiên Nhiên nhẹ nhàng nói, sau đó lại nhìn Thiên Ngã, nâng nắm quyền lên, nói:

- Tiểu đệ, đợi chờ tin tức tốt của ngươi.

- Ta sẽ cố hết sức.

Sau khi Thiên Ngã nói xong, Thiên Nhiên lại nhìn thoáng qua Ngũ Nguyên Sơn
phía xa, sau đó kiên quyết quay người rời đi, Sở Nam lại để cho đám
người Minh lão tổ tông trở về Ngũ Nguyên Sơn trước, còn hắn thì đưa tiễn Sở Nam, Sở Nam vốn muốn gọi Thiên Ngã đi cùng, thế nhưng Thiên Ngã lại
cự tuyệt, còn bảo tên truyền tin đi trước một bước, người đó mặc dù
không hiểu, tuy nhiên vẫn làm theo.

Sở Nam có Thiên Nhai Chỉ
Xích, Thiên Nhiên có "Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lí", cả hai thứ đều
có tốc độ cực nhanh, thế nhưng, lúc này hai người lại đi rất chậm, bầu
không khí xung quanh có chút đạm nhạt. Sở Nam nghĩ đến tình cảnh lần đầu gặp Thiên Nhiên, Thiên Nhiên thì lại nghĩ đến những việc đã trải qua
cùng Sở Nam. Cả hai không ai nói một lời.

Nửa canh giờ sau, Thiên Nhiên dừng bước lại nói:

- Đến đây được rồi.

- Cũng được.

Nghe thấy hai chữ này, trong lòng Thiên Nhiên có chút lạc lõng, nhưng vẫn nói:

- Bảo trọng!

- Bảo trọng!

Thiên Nhiên quay đầu, bước ra ba bước, sau ba bước thì hai bàn tay không khỏi siết chặt, thân ảnh yểu điệu quay lại, cười hỏi:

- Ngươi có muốn làm tỷ phu thực sự của tiểu đệ ta hay không?

- Hả?

Sở Nam kinh ngạc, Thiên Nhiên không đợi Sở Nam trả lời thì đã như một cơn
gió biến mất ngay trước mắt Sở Nam, một câu nói vẫn truyền vào trong tai Sở Nam:

- Ta chưa bao giờ nuốt lời, ta nhất định sẽ làm việc cho ngươi mười năm!

Lời vừa dứt, trong hư không không còn một tia khí tức tức nào của Thiên
Nhiên, Sở Nam ngưng thị nhìn chừng ba giây, sau đó thu hồi ánh mắt, lại
nghĩ đến Mộng Nhân, Linh Vân, nói:

- Chờ ta, sau Vụ Cấm Hải chính là Tỏa Hải Không Bình, bất luận con đường phía trước khó khăn như thế
nào, cũng tuyệt đối không thể ngăn được ta đi tìm các nàng! Các nàng
phải bảo trọng, nhất định phải bảo trọng!

o0o

Tại một hải đảo nào đó, một bóng hình xinh đẹp nhìn về nơi mà mặt trời và mặt biển giao nhau, trong lòng thầm nghĩ:

- Tên ngốc, bây giờ ngươi thế nào? Ta rất nhớ ngươi!

Đang nghĩ thì chợt có một con Ngọc Chi San Hô trùng tử sắc bay đến trước mặt nàng, phát ra tiếng kêu ti ti, lập tức, vẻ nhu tình trên gương mắt xinh đẹp biến mất, khí khái hào hùng lộ ra, lạnh nhạt nói:

- Bọn hắn thật sự là khinh người quá đáng, thực sự cho rằng Thần Khí Phái ta không có người sao?

o0o

Trên một tòa núi cao, một gương mặt thanh tú đang ngậm hai cái lá cây, thổi
một khúc tưởng niệm, quanh người có một đôi Hồ điệp đang nhẹ nhàng bay
múa, khẽ nói:

- Sư phụ đã nói, chờ sau khi ta tu luyện xong toàn bộ Dược Thần điển thì có thể xuống núi, đến lúc đó, ta có thể giúp ngươi rồi.

o0o

Tại quên hương của Sở Nam, lúc này, cả một mảnh đất lớn gần như hoang tàn,
chỉ có trấn Tự Do là vẫn ổn. Một nam tử hùng tráng đang đi trên con
đường hoang tàn, trong lòng thầm nghĩ:

- Đã sắp ba năm rồi, tồn tại theo lời điện chủ, tại sao lại không thấy bóng dáng?

o0o

Những chuyện này, Sở Nam ở tại Nam Xuyên châu rất xa, đều không biết, hắn
mang theo chút tơ vương mãnh liệt trong lòng trở về, sau khi thuấn di
vài lần thì đã trở lại Ngũ Nguyên Sơn, gọi Tương Hân đưa đến một ít đan
dược, sau đó lại đưa “Vân Phi Phong” lấy được từ trong tay Minh lão tổ
tông giao cho nàng để đề cao thực lực của nàng, nói:

- Tận hết
khả năng của ngươi, đề cao thực lực bản thân! Có gì không hiểu thì ngươi có thể tìm những Võ Thánh kia để hỏi, ngoài ra, phát lệnh khắp thiên
hạ, thu thập loại mảnh toái phiến như vậy.

Sở Nam lấy mảnh toái
phiến ra, để Tương Hân xem qua một lượt, Tương Hân liền thi hành, đồng
thời cũng đem những dược thảo, trận pháp,… thu thập những ngày qua giao
cho Sở Nam, Sở Nam thăm dò một phen, thế nhưng vẫn không có vị dược
“Huyết Tiên Tần Hoàn” cuối cùng để luyện chế "Trường Thọ Đan", lại xem
những địa đồ mà mình có cũng không hề phát hiện dấu vết của quê hương,
chỉ có điều, “Bát Kinh châu” lại có một ít tin tức, Sở Nam tạm thời
không hứng thú, đem trận pháp, vũ kỹ, và vật chứa nguyên lực bỏ vào
trong nhẫn trữ vật.

Tiếp đó, Sở Nam lại mất ba ngày, tập hợp trận pháp và võ đạo, tạo ra một trận pháp mới, Sở Nam gọi nó là “Tích Thủy
trận”, sau đó lại dùng tám cây Chân Vũ Trụ làm chủ trận tài, đồng thời
sử dụng một ít tài liệu cực kỳ quý hiếm làm phụ trận tài, bày bố “Tích
Thủy trận”.

Bên trong “Tích Thủy trận” quả thật đều chứa toàn
nước, thế nhưng, những nước này không phải là nước bình thường, mà là
nước "Pháp tắc" do chúng Võ Thánh hao tổn khí lực thi triển, Sở Nam đem
bản thân ngâm bên trong Thủy "Pháp tắc" này, mỗi thời mỗi khắc đều dùng
Thủy "Pháp tắc" để tôi luyện.

Đồng thời, dốc lòng nghiên cứu “Hồn Ấn”.

o0o

Phía bên kia, Thiên Nhiên mất vài ngày thi trở về, lập tức đi đến nơi tu
luyện của Thiên Dương Võ Thần, nơi tu luyện của Thiên Dương Võ Thần
không phải là trong bí thất, mà là trên một tòa núi đất.

Núi đất
như vậy tại Nam Xuyên châu không có hàng tỷ cũng có ngàn vạn, muốn bình
thường bao nhiêu có bình thường bấy nhiêu, thế nhưng, nơi tu luyện của
Võ Thần, sau có thể giống những tòa núi đất khác được?

Trên tòa
núi đất, khắp nơi lấp lánh hào quang, nhìn kỹ lại thì thấy trên núi cắm
đầy kiếm, đủ loại kiếm, trường kiếm, đoản kiếm, khoan kiếm, trách kiếm,
đoạn kiếm…

Thật sự khiến người khác hoài nghi đây có thật sự là tòa núi đất, hay là một tòa kiếm sơn?

Nhiều kiếm như vậy, thế nhưng lại không thể cảm nhận được chút kiếm khí hay
sát khí nào, nhưng khi một con chim lớn từ trên không trung hạ xuống đất thì lập tức bạo liệt, không chút âm thanh vang lên thì nó đã dung nhập
vào hư vô, giống như chưa từng xuất hiện.

Thiên Nhiên đến nơi
này, toàn thân được Phong "Long quyển" bao phủ, sắc mặt hơi tái nhợt,
lúc này chợt có một tiếng hét sảng khoái vang lên:

- Tôn nữ, ngươi cuối cùng cũng trở về cho lão già này nhìn rồi sao?

- Gia gia.

Thiên Dương Võ Thần thoáng hiện, toàn bộ khí tức trên kiếm sơn đều tan biến
vào trong hư vô, trên mặt Thiên Nhiên cũng khôi phục vẻ hồng nhuận,
Thiên Dương Võ Thần nói:

- Nghe nói ngươi đã tìm được nam nhân tương xứng?

Thiên Nhiên xấu hổ, nói:

- Gia gia, người bảo ta vội vàng trở về là có chuyện gì?

- Đúng, trước tiên nói chính sự đã, gia gia đã tìm được cho ngươi một thứ tốt, chỉ cần ngươi luyện hóa nó, bảo đảm trong ba năm, ngươi sẽ tiến
nhập Võ Thần chi cảnh!

Thiên Dương Võ Thần cười nói, sau đó thoáng đánh giá Thiên Nhiên một chút, sắc mặt hơi thay đổi, vui mừng nói:

- Không thể ngờ ngươi lại phát triển nhanh như vậy, tôn nữ của ta, như
vậy xem ra không đến ba năm, thậm chí có thể không đến một năm nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui