Vũ Nghịch Càn Khôn

Võ Nghịch Càn Khôn

Cửu Võ đi tới, Sở Nam có chút nghi hoặc:

"Ta dựa vào sức nổi của Thần Lai Thuỷ hồn, hắn dựa vào cái gì?"

Sở Nam ngừng trên không, không có tiếp tục đi về phía trước mà dùng ánh mắt như Cửu Võ lúc nhìn hắn vận chuyển Sinh Tử Quyết, xem Cửu Võ như thế nào đối phó cỗ hấp lực đến từ phiến đầm lầy này.

Hấp lực của đầm lầy, không kém.

Sở Nam thấy rõ ràng, Cửu Võ đi trên không, Sở Nam cảm giác được toàn thân Cửu Võ tản ra loại kiếm khí giống như đối phó Khôi Ô Hổ lúc trước, hấp lực này, phảng phất như bị kiếm khí này trảm đi vậy!

Cảm giác lúc này, so với lúc trước còn sâu hơn nhiều, dù sao phiến đầm lầy này lớn như vậy, Sở Nam tựa hồ thấy được từ bên trong hấp lực còn truyền tới từng tiếng "ô ô" thảm thiết, trong nội tâm mọc lên vô số nghi vấn.

"Kiếm khí, thanh âm đều có thể, kiếm khí tự nhiên đều có thể hình thành Pháp tắc, Kiếm khí pháp tắc? Đem hấp lực chém vỡ, hắn có thể trảm hấp lực, trọng lực tự nhiên cũng có thể trảm, sức nổi cũng không ngoại lệ a!"

Sở Nam chờ Cửu Võ đi bến người, Sở Nam nói:

- Ngươi rất mạnh!

- Ngươi cũng mạnh!

Một câu Cửu Võ nói kia Sở Nam đặc biệt chú ý, không biết từ đâu Cửu Võ lại đưa ra cái kết luận này, cho dù nói cùng Tôn Long Võ Thần chiến một trận, Sở Nam hoàn toàn tin tưởng Tôn Long Võ Thần tuyệt đối không làm gì được Cửu Võ này mảy may, không có lý do gì, chỉ là trực giác.

Ý niệm vừa hiện, Sở Nam hỏi:

- Vì cái gì?

Cửu Võ tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, chừng ba lần hít thở sau hắn mới lên tiếng nói:

- Ngươi đã vượt qua Hoả kiếp?

Sở Nam co rụt con mắt lại, nói:

- Sau đó thì sao?

- Quả nhiên là ngươi, như vậy, người dẫn tới ngôi sao kia vẫn lạc cũng chính là ngươi rồi. Còn có trước kia, dẫn tới tinh tú thiểm hiện, vẫn là ngươi rồi.

Cửu Võ nói ra lời này bên trong còn có vẻ kinh ngạc không thể che dấu.

So với hắn, Sở Nam càng thêm khiếp sợ. Đêm đó, một màn cùng đoàn người Văn Phiến Tử chém giết thoáng hiện ra trước mắt, lúc không trung loé lên, tinh tú thoáng ẩn thoáng hiện mà từ đó lĩnh ngộ ra tàn trận trên tấm da thú, lợi dụng Tinh Thần đại trận ứng phó Văn Phiến Tử một trận...

Cũng chính lúc đó, ngôi sao vẫn lạc.

Lúc ấy, Sở Nam còn có một phen cảm ngộ rất sâu, nếu như tinh tú có thể chết, vậy có hay không phiến thiên không này cũng có thể chết. Nhưng mà, Sở Nam tuyệt đối không ngờ khoả vẫn tinh kia vậy mà lại có quan hệ tới hắn, nay lại nghe Cửu Võ nói ra lời này, khoả tinh tú kia chính là hắn mà vẫn lạc rồi.

Còn có vài ngày trước dẫn tới tinh tú thoáng hiện?

Sở Nam nhắm mắt suy nghĩ một chút, chỉ có lúc cùng Tôn Long Võ Thần chiến đấu hắn "quan sát" ba mươi sáu khoả tinh tú!

Mấy cái tin tức này xác thực là đủ kinh người, nhưng hiện tại Sở Nam đang nghĩ lại hoàn toàn không phải chuyện này, hắn đang nghĩ chính là:

"Tinh Thần trận đến tột cùng là trận pháp thế nào? Nếu có thể dẫn đến vẫn tinh, trong đầu "quan sát" cũng có thể khiến cho tinh tú thoáng hiện, nếu như để toàn bộ Tinh Thần trận tập hợp đầy đủ, sẽ dẫn đến oanh động tới mức nào?"

Tiêu hoá xong tin tức Sở Nam lại nhàn nhạt nói ra bốn chữ lúc trước:

- Sau đó thì sao?

- Ngươi đi theo ta một chuyến!

- Đi nơi nào?

- Đi ngươi sẽ biết.

Sở Nam nhìn chằm chằm vào Cửu Võ, nói ra từng chữ từng chữ một:

- Nếu như ta không đi thì sao?

- Ngươi sẽ đi.

- Cậy mạnh?

Cửu Võ nhún vai:

- Ngươi thoạt nhìn tu vi không cao nhưng động thủ ta cũng không nắm chắc bắt được ngươi, mà một khi ngươi xảy ra chuyện ta lại không thể nào báo cáo được, cho nên ta sẽ chờ ngươi, chờ tới thời điểm ngươi muốn đi, vậy ta mang ngươi đi là được rồi.

- Vì cái gì?

- Ngươi cuối cùng rồi sẽ rời khỏi nơi này, không phải chỉ là Nam Xuyên châu mà còn là Thiên Võ đại lục này.

Nói xong, Cửu Võ liền ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Sở Nam cũng không hỏi tiếp mà quay người đi về phía trước, trong nội tâm lại đang phân tích lời của Cửu Võ.

"Hắn muốn đi báo cáo công tác, vậy trên hắn còn có người, vẫn không thể làm ta thương tổn?"

Trong đầu Sở Nam đã có một tia manh mối nhưng hắn lại không có lên tiếng hỏi, hai người cứ như vậy mà đi tới trước mặt Bích Phù Vân Mị Chi. Lúc Sở Nam thò tay muốn hái thì đột nhiên ngưng tay lại, hắn quay người nói với Cửu Võ:

- Ngươi nói, trời xanh này, có chết hay không?

Sắc mặt Cửu Võ từ trước tới nay vẫn một mực lạnh nhạt, đột nhiên đại biến.

Sở Nam nở một nụ cười, không đợi Cửu Võ trả lời mà quay người đem một cây Bích Phù Vân Mị Chi thu vào trong tay.

Xác thực như lời Tam Vĩ Hồng Hồ nói, không có hung thú xuất hiện, bất quá, đám sương mù đem Bích Phù Vân Mị Chi vây lại kia lại có nguy hiểm. Sở Nam vận chuyển Hắc bạch ngư mới có thể từ trong đám mây mù hái được Bích Phù Vân Mị Chi.

Tam Vĩ Hồng Hồ theo bên người hắn thời gian không ít, nhưng nàng cảm giác được chủ nhân vĩnh viễn là thâm sâu khó dò, ví dụ như phi hành trên đầm lầy, ví dụ như huyết nhục xuyên qua sương mù hái Bích Phù Vân Mị Chi. Tam Vĩ Hồng Hồ nhớ rõ, lúc nàng hái lấy Bích Phù Vân Mị Chi này thiếu chút nữa là tiêu cái mạng nhỏ, bằng không lúc trước nàng không chỉ có ngắt được một cây như vậy mà là toàn bộ...

Ba phút sau, Bích Phù Vân Mị Chi bị hái sạch, Sở Nam trước lúc đi tâm tư khẽ chuyển, đem đám sương mù kia hít vào trong người một ít, hắn muốn thử xem, đám sương mù này có hay không cùng với đám hắc vụ kia có quan hệ gì.

Phi hành trên đầm lầy, Sở Nam không khỏi nghĩ tới chiêu Chiểu Trạch Vực kia của Tôn Long Võ Thần. Trọn vẹn ba canh giờ sau Sở Nam mới quay trở lại bờ, mắt nhìn Cửu Võ, Cửu Võ cũng đối nhãn với hắn, trong ánh mắt có chút lập loè, Sở Nam cười nói:

- Giúp ta hộ pháp.

Cửu Võ nhẹ gật đầu, đám người Thiết Thương Hùng, Minh lão tổ cũng thủ hộ ở chung quanh, Sở Nam lúc này phục dụng lấy một cây Bích Phù Vân Mị Chi, Sinh mệnh lực vận chuyển tốc độ cao, sau một phút liền hoàn toàn luyện hoá. Sở Nam phát hiện, thần niệm gia tăng, gia tăng tới 800m!

Nhưng mà, Sở Nam lại không có kinh hỉ, bởi vì thần niệm nguyên thuỷ gia tăng hoàn toàn không đạt tới 100m, so sánh ra, thần niệm như vậy đối với người khác mà nói có lẽ đã đủ rồi, nhưng mà đối với Sở Nam lại xa xa không đủ.

"Nếu như thần niệm gia tăng này cũng chỉ có cường độ như vậy, vậy chút ít thần niệm này, tiếp tục gia tăng sẽ hữu dụng!"

Sở Nam thầm nhủ trong lòng, lại mạnh mẽ nghĩ tới Tu La Ngục thôn phệ thần niệm của kẻ khác.

"Người khác có thể nuốt, chính mình đấy vì sao lại không thể nuốt được?"

Lập tức, Sở Nam lập tức vận chuyển thần niệm 100m tối nguyên thuỷ của bản thân chuyển thành Tu La Ngục, đem lượng thần niệm gia tăng từ Bích Phù Vân Mị Chi cùng thần niệm thôn phệ được từ bốn người Hoa Long cùng một chỗ tiêu hoá.

Mười phút sau, tiêu hoá hoàn toàn, thần niệm 100m kia quả nhiên được tăng cường không ít.

Sở Nam đại hỉ, đang muốn cầm lấy cây Bích Phù Vân Mị Chi thứ hai nuốt vào thì Cửu Võ với tâm trạng đã bình tĩnh kia lại nói ra:

- Ngươi nuốt cái này, là lãng phí.

- Ngươi có chủ ý gì?

- Ngươi không phải am hiểu luyện đan sao? Ta nơi này có một đan phương, gọi là Cường Thức đan, không chỉ có thể làm thần niệm gia tăng mà còn có thể biến cường thần niệm!

Sở Nam không có trả lời, Cửu Võ cười nói ra:

- Không cần thù lao, không cần ngươi trả cái gì, chỉ đơn thuần là ta không muốn nhìn ngươi lãng phí Bích Phù Vân Mị Chi như vậy.

Cửu Võ lấy ra đan phương, còn có một chút dược liệu.

- Cám ơn.

Sở Nam không có cái gì sĩ diện hão, tiếp nhận lấy đan phương cùng dược liệu, một phút đồng hồ sau hắn bắt đầu luyện đan.

Cốc Hi Đan hai mắt nhìn thẳng Sở Nam, Tiên Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vào Hoả pháp tắc kia, Thanh âm pháp tắc trong lòng nàng cũng đang được âm thầm súc lực...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui