Vũ Nghịch Càn Khôn

Liêm Nguyên muốn thừa dịp đem một tia liên hệ cuối cùng kia kích bạo Ác thú!

Nhưng ngay lúc hắn quát ra một chữ "bạo" thì Sở Nam đã đem Hồn Ấn Thủ hoàn
toàn nhập vào trong cơ thể Ác thú, ngay lập tức khống chế Ác thú liền
thuộc về Sở Nam. Liêm Nguyên liên tục quát ra mấy chữ "bạo", nhưng Ác
thú đều hoàn hảo không tổn hao gì.

Bất quá, sát cơ của hắn Ác thú lại cảm nhận được, nó quay đầu liếc Liêm Nguyên một cái, con mắt khiến
nười khác vô cùng thích thú kia rõ ràng trở nên vô cùng dữ tợn, hai đạo
ánh mắt bắn tới, Liêm Nguyên nhìn về phía ánh mắt kia sắc mặt liền trở
nên cực kỳ khó coi, hắn hô lớn:

- Đừng!

Liêm Nguyên hô lên "đừng", bởi vì hắn thấy rõ ràng trong ánh mắt của Ác thú kia đã xuất
hiện độc, độc kia tuy rằng yếu ớt nhưng tại thời khắc này, đối với hắn
chính là "cọng rơm đè chết lạc đà"!

Nguyên bản, Liêm Nguyên còn
dùng hết toàn lực duy trì được Ác Phệ Tâm tràn ngập Tử khí, nhưng độc
quang của Ác thú phóng tới liền đem thế cân bằng này phá vỡ.

Cân bằng vừa vỡ, kết quả không cần nói cũng biết.

Liêm Nguyên rống một tiếng cực kỳ lớn, nhưng mà độc quang kia vẫn đánh lên
thân thể hắn, nhất thời, Ác Phệ Tâm không thể khống chế được mà phản phệ ngược trở lại, Liêm Nguyên một đời chơi với độc, cuối cùng lại chết bởi độc của bản thân.

- Cũng nên kết thúc rồi.

Sở Nam nhàn
nhạt nói ra một câu, năng lượng không hề có giới hạn điên cuồng tuôn ra, bốn đầu long kia thẳng đem một phiến thiên địa này che phủ lại mà trở
nên tối sầm đi. Ngay lập tức, Sinh Tử chi long hợp nhất, Thuỷ Hoả chi
long hợp nhất, Sinh Tử chi long nửa trắng nửa đen, Thuỷ Hoả chi long nửa hồng nửa trong suốt...

Cũng trong nháy mắt này, hai cái hạt châu kia cũng bị nuốt vào. Đằng Tín gặp chuyện ngoài tầm tay, bất đắc dĩ chỉ có thể kích bạo hạt châu, dùng thứ này tạo ra đại thương hại cho Sở
Nam, sau đó hắn lại thoát thân bỏ chạy.

Nhưng mà, ý niệm này vừa
sinh ra thì một đạo Tử sắc thiểm điện bổ trúng người hắn, vừa vặn đem
năng lượng ngưng tụ trong cơ thể bổ cho nát bấy, một chữ ngay môi kia
cũng bị đánh cho nuốt ngược trở lại, phun không ra được.

Bởi vì
một quyền Sở Nam đập tới, đập thẳng tới đan điền hắn. Lúc này, Đằng Tín
mất đi năng lượng chèo chống thân thể, thân thể như mạn thiên hoa vũ mà
bay đầy trời. Đan điền nghiền nát, khoả nguyên hạch Võ Thần liền trở nên ảm đạm vô quang. Bất quá, bên trong vẫn là tinh hoa cả đời của Đằng
Tín, không thể nghi ngờ khoả nguyên hạch này lần nữa bay về phía Thiết
Thương Hùng. Thiết Thương Hùng vô cùng cao hứng mà nuốt vào, nuốt xong
mặt mũi hắn lại tràn ngập vẻ ngưng trọng, khí tức muốn tấn giai từ trên
người hắn nồng đậm phát ra.

Sở Nam cảm giác được, hắn lớn tiếng hỏi:

- Chiến Thần, có đủ hay chưa? Không đủ ta lại lấy cho hai khoả?

- Tốt, lão đại.

Liêm Nguyên cùng Bốc Vô Toán nghe được câu trả lời của Thiết Thương Hùng
xong liền cảm giác được tận thế đã đến, đã từng là tồn tại đỉnh phong,
bọn hắn không muốn cứ như vậy mà uất ức chết đi, hai người đồng bệnh
tương liên liếc nhau một cái, vậy mà nảy sinh ra một tia tỉnh táo. Sau
đó, không hẹn mà cùng gật gật đầu.

- Ta dùng máu tươi cùng tính
mạng của ta thề, sau khi ta vẫn lạc, hết thảy mọi người ở đây đều sẽ
trúng độc mà chết, tại đây đem...

Liêm Nguyên thần sắc ngưng
trọng, tựa như đang tiến hành một nghi thức nào đó, mà Sở Nam sau khi
nghe được câu trả lời của Thiết Thương Hùng xong trong tay liền ngưng tụ ra một thanh Thuỷ Hoả tương dung kiếm, dũng nhập lực lượng tinh thuần
mênh mông vào, nghĩ đến một kích cuối cùng của trưởng lão Kiếm Trảm phái ngày đó, còn có ba đạo kiếm khí của Đế Tôn, còn có chữ "Trảm" trong
Thiên Trảm điện kia...

Chém xuống một cái!

Nhất thời, Liêm Nguyên bị chém thành hai nửa, bất quá thân thể hắn lại nổ bung ra, toàn bộ hoá thành độc, mà độc này lại là vô hình vô sắc, không mùi không vị
khuếch tán ra. Chung quanh đám người Thiên Dương Võ Thần, Minh lão tổ
cũng xuất hiện khói độc, nhưng ngay lúc sát chiêu của hắn có hiệu lực,
chỉ tiếc là hắn không thể chứng kiến rồi.

Sở Nam không có trực
tiếp đem nguyên hạch của Liêm Nguyên ném cho Thiết Thương Hùng mà dùng
Sinh mệnh lực áp súc lại, đem tất cả độc tính hấp thu lại sau mới cấp
cho Thiết Thương Hùng. Liêm Nguyên vừa chết, Độc pháp tắc lúc trước đánh tới Sở Nam cũng tiêu tán đi.

Trong nháy mắt Liêm Nguyên chết,
Thần Lai Thuỷ hồn liền xuyên qua thân thể Bốc Vô Toán, Bốc Vô Toán mở
lớn con mắt, trong ánh mắt đều một vẻ khiếp sợ, hắn cảm giác được linh
hồn của mình cùng trước kia không giống nhau, hắn cũng cảm giác được hắn mất đi liên hệ với đan điền, căn bản là tự bạo không được.

Bốc
Vô Toán không có giống với những kẻ phía trước, hắn không chết, trong
lòng hắn dâng lên vô hạn cảm xúc phức tạp, Sở Nam không thèm xía tới
hắn, chỉ một cái lắc mình hắn lại đứng trước mặt Đường Lang, Đường Lang
thét lên một tiếng "a" xong liền không quan tâm gì nữa mà hướng Cấm Vụ
phóng đi.

Nhưng vừa xông lên thì một tiếng "phanh" chợt vang lên, bức tường Cấm Vụ kia vậy mà lại tựa như tường đồng vách sắt, đem Đường
Lang chấn ngược trở về. Ngay lúc bắn ngược trở về, Đường Lang muốn quỳ
xuống đất cầu xin tha thứ.

Sở Nam giơ tay chém xuống, nguyên hạch của Đường Lang bị lấy ra, lần nữa rơi vào trong miệng Thiết Thương
Hùng. Thiết Thương Hùng lần nữa gào lên thống khổ mà xông thẳng tới
Thiên Dương Võ Thần, Thiết Thương Hùng cần chiến đấu, Thiên Dương Võ
Thần còn chưa kịp từ trong cường thế của Sở Nam tỉnh táo trở lại liền
gặp Thiết Thương Hùng đánh úp, hắn nhìn về phía Sở Nam, Sở Nam nói:

- Hắn gọi là Chiến Thần, hắn muốn cùng ngươi đánh một trận!

Thiên Dương Võ Thần minh bạch ý nghĩa trong đó, trong nội tâm xuất hiện một
tia tư vị không dễ chịu xông thẳng lên đầu, tôn nữ của hắn đã là thiên
tài trong thiên tài, thật không nghĩ đến tiểu tử này lại càng thêm hung
hãn doạ người, trọn vẹn tám gã Võ Thần lại bị hắn từng cái từng cái giải quyết một.

Nghĩ vậy, Thiên Dương Võ Thần không khỏi xuất hiện một tia lo lắng.

"Hắn mạnh mẽ như vậy, vậy Thiên Nhiên làm sao bây giờ?"

Thiên Dương Tử trước kia còn chưa có nghĩ qua, nếu Sở Nam không đáp ứng hắn
sẽ áp dụng cường thế, nhưng bây giờ, làm sao có thể cường thế được?

Thiên Dương Tử biệt khuất rồi, trong nội tâm nổi lên một ngọn lửa vô danh mà nhắm Thiết Thương Hùng mà phát tiết!

Sở Nam nhìn chằm chằm về phía bức tường chấn ngược Đường Lang kia, trọn
vẹn ba phút sau hắn mới quay đầu hướng ngôi sao đi tới, trong nội tâm
lại thầm nhủ:

"Cấm Vụ này rốt cuộc là muốn làm cái gì? Hành động
vừa rồi rõ ràng có chút ý tứ lấy lòng ta. Vụ Cấm Hải rốt cuộc là dạng
tồn tại gì?

Mười một gã Võ Thần, cuối cùng chỉ còn lại Thiên
Dương Tử, Phong Vĩnh Thành, Bốc Vô Toán, Nhiệm Bảo. Sở Nam rút đi Tinh
Thần trận, Nhiệm Bảo theo đó mà móc ra vài kiện bảo bối, muốn dùng thế
lôi đình vạn quân hướng Sở Nam ném đi nhưng vừa muốn ném, hắn lại phát
hiện ra thế cục chung quanh rất không đúng, không tự chủ được mà hỏi lại Sở Nam một câu:

- Bọn hắn đâu rồi?

- Chết rồi.

Nhiệm Bảo không chút hoài nghi, kết cục như vậy hắn tuy rằng chưa từng nghĩ
tới, nhưng sự thật lại đúng là như thế, hắn phờ phạc mà hỏi thăm:

- Ngươi muốn xử lý ta thế nào?

- Ngươi không cần lo lắng, ngươi sẽ không chết, ngươi còn có trọng dụng!

Nói xong, Sở Nam liền thi triển Diệt Nguyên Minh Đằng ra, Diệt Nguyên Minh
Đằng hút vào nhiều tu vi như vậy, đặc biệt đại lượng tu vi hút vào lúc
Sở Nam điên cuồng đột phá Võ Thần chi cảnh, uy năng của Diệt Nguyên Minh Đằng theo đó liền bạo tăng. Diệt Nguyên Minh Đằng chỉ vừa mới quấy lấy
Nhiệm Bảo, không đến một lần hít thở sau hắn liền rớt khỏi Võ Thần chi
cảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui